Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 489: Vậy Tôi Tới Để Làm Gì?

Theo như địa điểm mà Mặc Kinh Trập đã nói tới, Lâm Phàm dẫn theo các tông đến nơi này.
Quả thật đúng như lời Mặc Kinh Trập nói, ở nơi này từng xảy ra một trận chiến vô cùng kịch liệt, chỉ có điều hắn không hiểu được chính là những bia mộ này là sao? Lại còn cố ý khắc lên mộ của người vô danh. Giết người ta xong rồi còn đem người ta đi chôn, thật là quá trâu bò.
- Chính là chỗ này, không nghĩ tới lại còn ở trên chỗ nguy hiểm, cái khe này lớn thật đấy.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn, khe hở trên không trung rất lớn, hình tròn, đen kịt một màu, không thấy rõ bên trong có cái gì.
- Đồ nhi, con nói cường giả của Chân Tiên Giới sẽ xâm chiếm từ chỗ này sao?
Thiên Tu hỏi, ông càng ngày càng có hứng thú với cái Chân Tiên Giới này.
Lâm Phàm cũng đắn đo không chắc:
- Nơi này cũng chính là khe hở lớn nhất. Nếu như cường giả xuống, có lẽ sẽ xuống từ nơi này. Tuy nhiên con cũng không chắc lắm.
Người của các tông khác đều ngẩng đầu nhìn. Đây là khe hở lớn nhất mà bọn họ từng được thấy. Cái khe hở đen nhánh này tựa như yêu ma đen kịt đang nuốt hết mảnh đất trời này.
- Sao ngươi có thể khẳng định cường giả Chân Tiên Giới sẽ đi ra từ chỗ này?
Thánh Chủ hỏi. Ông ta vẫn luôn cảm thấy cái tên này vẫn luôn dắt mũi bọn họ. Điều này khiến ông vô cùng không vui. Tuy nói hiện giờ gã là người dẫn đầu nhưng Thánh Đường tông vẫn là thiên hạ đệ nhất tông.
- Không thể không tin vào giác quan thứ sáu của nam nhân, Thánh Chỉ, cái khe hở này không phải lớn bình thường đâu.
- Bổn phong chủ biết rằng ông không phục nhưng bây giờ chuyện đang liên quan đến an nguy đại sự của chúng ta, ông vẫn nên kiềm chế lại tính nết trẻ con của mình đi.
Lâm Phàm cảm thán nói, tựa như là đang khuyên nhủ. Cái Thánh Chủ nóng nảy này suýt chút nữa lại nổi đóa lên, có người thích chỉ trích người khác như vậy sao?
- Lâm Phong chủ, ý của ngươi là?
Phổ Đế Sa hỏi.
Lâm Phàm đáp:
- Theo như tình huống trước mắt, chúng ta nhất định phải tập hợp những lực lượng mạnh nhất lại cùng một chỗ, hơn nữa còn phải là cường giả Thiên Cương cảnh tầng chín phụ trách lãnh đạo đệ tử, trấn thủ những khe hở khác, đánh lui những cường giả xâm lấn kia.
- Ngươi nói Bán Thần chúng ta đều phải đợi ở đây cho đến khi đối phương đến?
Phổ Đế Sa nói, điều này nghe có chút không ổn. Nơi này là địa bàn của Viêm Hoa tông. Nếu như bọn họ đều tụ tập lại ở nơi này, hoàn toàn có thể ngăn cản đối phương. Có điều nếu ở tông môn nhà mình cũng tồn tại những khe hở lớn như vậy thì biết làm thế nào?
- Không sai.
Lâm Phàm gật đầu, bây giờ hắn có chút kích động. Cường giả Chân Tiên Giới xuất hiện, trực tiếp đánh hội đồng, hạ gục đối phương. Đến lúc đó chính là đánh cho đối phương không kịp trở tay.
- Vậy nếu như tông môn nhà chúng ta cũng có cường giả xuất hiện thì biết làm thế nào?
Phổ Đế Sa lại hỏi, tất cả Bán Thần đều tập trung tại nơi này chắc chắn không ổn.
Lâm Phàm cười nói:
- Việc này cũng không sao, các tông chỉ cần cử ra một Bán Thần là được. Đương nhiên Bán Thần ở Thánh Đường tông là nhiều nhất, ít nhất phải một nửa ở lại đây mới được, đồng thời để cho những người có thực lực hơi yếu về trấn thủ tông môn của mình, mọi người thấy thế nào?
- Những tông môn khác thì sao?
Thánh Chủ lên tiếng. Ông ta không nghĩ tên nhóc này lại muốn bẫy bọn họ. Dựa vào cái gì Thánh Đường tông phải để lại một nửa quân số, nếu như có điều gì sơ xuất thì biết làm thế nào?
- Các tông môn khác coi như thôi đi, không phải Bán Thần thì tới cũng vô dụng, còn không bằng đi hỗ trợ trấn áp các khe hở khác.
Đa phần các tông môn cỡ trung đều thở ra nhẹ nhõm. Tông môn của bọn họ không có cường giả cảnh giới Bán Thần, cũng không cần tham gia đại chiến.
Thích Đế Thiên tiếc nuối nói:
- Ài, Tượng Thần tông ta muốn kề vai tác chiến cùng với Lâm Phong chủ môn. Thế nhưng tông môn của ta không có Bán Thần, đáng tiếc.
- Thích tông chủ, ngươi cũng không cần tiếc nuối. Tông môn của ngươi có Bán Thần ẩn cư ngay bên trong Sâm Hải đó. Bổn phong chủ lần trước đi qua có gặp, gọi hắn ta tới là được.
Lâm Phàm nói.
Thích Đế Thiên sửng sốt, tông môn của bọn họ có Bán Thần? Sao ông ta lại không biết việc này? Sau đó sắc mặt khẽ biến, thậm chí còn hơi hưng phấn.
Tượng Thần tông bọn họ có Bán Thần, nhưng nghĩ tới Bán Thần lại phải tới nơi này để chống lại cường giả Chân Tiên Giới liền cảm thấy hoảng hốt trong lòng, có một lại cảm giác khổ không nói nên lời. Đồng thời cũng có chút không hài lòng với vị Bán Thần kia, đã tồn tại ở đây vì sao lại không xuất hiện, nếu không thì Tượng Thần Tông sao có thể không may như thế.
- Các vị tông chủ trưởng lão, việc này nên quyết định như thế nào, mặc dù thực lực của những người xâm nhập qua các khe hở còn lại không mạnh nhưng đối với tông môn đệ tử mà nói thì cũng không coi là yếu, không thể khinh thường. Phải có một tông sở hữu một phương thế giới, coi như xuất ra bản lĩnh chân chính. Nếu chúng ta bị Chân Tiên Giới tiêu diệt thì không còn cái gì nữa rồi.
Mặc dù đã thề không ai được khinh thường nhưng nhắc nhở một chút cũng tốt. Tông chủ các tông gật đầu, bọn họ cũng biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
- Hỏa Dung trưởng lão, người sắp xếp các đệ tử, những ngày tới phải chuẩn bị sẵn sàng. Những người phụ trách trông coi khe hở phải thật cẩn thận, đồng thời chia các đệ tử thành các nhóm đi canh gác các nơi khác, tránh để các lọt lưới.
Lâm Phàm nói.
Hỏa Dung gật đầu:
- Ừm, yên tâm, vấn đề này lão phu có thể làm được.
Hiện giờ, Hỏa Dung có cảm giác mình không phải là trưởng lão mà là thủ hạ của tên nhóc này. Tuy nhiên cũng đúng thôi, ai bảo thực lực của tên nhóc này lại tăng lên nhanh chóng như vậy, trong toàn bộ tông môn chỉ có Thiên Tu mới có thể áp chế hắn.
Người so với người, thực sự bị tức chết.
- Thánh Chủ, ta ở lại là được.
Lôi Đình chủ động mở miệng. Ông ta rất muốn xem một chút rốt cục Chân Tiên Giới là thần thánh phương nào mà lại phách lối như vậy, dám can đảm xâm chiếm địa bàn của bọn họ, thật con mẹ nó muốn chết.
Thánh Chủ gật đầu, cũng đồng ý để Lôi Đình ở lại.
- Lôi Đình Quân Chủ cũng không cần ở lại, thực lực quá yếu, vẫn là Thần Phạt Quân Chủ, Thiên Dụ Quân Chủ, Chế Tài Quân Chủ,Thần Trật Quân Chủ có thể ở lại.
Lâm Phàm không nể một chút mặt mũi nào, mở miệng nói.
- Ta yếu?
Lôi Đình Quân Chủ giương mắt nhìn Lâm Phàm. Đây cũng quá là không nể mặt mũi rồi. Bất kể thế nào ông ta cũng là Bán Thần Quân Chủ.
Lâm Phàm cười:
- Lôi Đình Quân Chủ, việc này vô cùng trọng đại, không thể có bất kỳ sơ xuất nào. Ông ở lại, nếu như xảy ra vấn đề gì chỉ sợ chúng ta không có năng lực để cứu ông đâu.
Lôi Đình nhìn Lâm Phàm, trong lòng không phục. Ông ta thừa nhận ông ta đánh không lại Lâm Phàm nhưng ông ta tuyệt đối không thừa nhận ông ta là Bán Thần yếu nhất trong Thánh Đường tông.
Thánh Chủ liền nói:
- Lôi Đình, các ngươi trở về trấn thủ tông môn, ta không muốn các ngươi tranh luận những chuyện này nữa.
Lôi Đình Quân Chủ tức giận suýt chút nữa không nhịn được. Thật sự khinh người quá đáng. Không nói đến những người khác, ông ta cũng không tin mình không bằng hai người Chế Tài cùng với Thần Trật.
Thần Trật Quân Chủ cười:
- Lôi Đình sư đệ chỉ sợ nguy cơ cùng trùng trùng, đệ ở lại cũng không ổn. Lâm Phong Chủ cũng là có ý tốt, đệ trở về đi.
- Đáng ghét, ta không phải là người yếu nhất.
Trong lòng Lôi Đình Quân Chủ sôi sục, vô cùng không phục. Tuy nhiên cũng không còn cách nào khác, chuyện đã định, còn có thể nói cái gì nữa.
- Khoảng thời gian trước, bổn quân chủ đến Nhật Chiếu tông phát hiện ra Cơ Uyên đã lên Bán Thần. Lần này Nhật Chiếu Tông không có ai đến, xem ra là không muốn chiến đấu cùng chúng ta.
Chính Diệu Quân Chủ nói.
Lúc ông ta gặp Cơ Uyên, loại khí tức kinh khủng làm ông ta có cảm giác muốn lùi bước khiến cho ông ta vô cùng tức giận, cũng muốn cho đám người này biết Nhật Chiếu tông giờ đã khác trước, cũng có cường giả Bán Thần.
Lâm Phàm kinh ngạc. Thực sự như thể có quỷ, Nhật Chiếu tông lại có Bán Thần, mà Bán Thần đó lại là Cơ Uyên, chẳng lẽ là do uống thuốc. Dựa vào trường hợp của Cơ Uyên, có thể đạt đến Bán Thần hay không là một ẩn số. Thật đúng là kỳ lạ.
Vào lúc này, ở nơi xa có hai bóng người kéo tới.
- Các vị làm chuyện lớn như vậy, tại sao lại không báo cho chúng ta một tiếng?
Đám người nhìn lại, không nghĩ tới lại là người của Thiên Tông điện tới.
Thiên Tu liếc mắt nhìn:
- Thương Ngộ Đạo, Thần Vân, các người đến muộn chính là đến muộn, còn lấy cớ là không báo.
Hai người ở phương xa có vẻ hơi xấu hổ. Trước khi đến đây, bọn họ vô cùng do dự, vẫn luôn bàn bạc xem đến cùng là có nên đi hay không, dù sao đây cũng là Viêm Hoa tông. Bọn họ cũng không có quá nhiều hảo cảm với Lâm Phàm, thậm chí có chút chán ghét. Nhưng sau lại biết được đa phần các tông môn đều đi, nếu như Thiên Tông điện không đi chỉ sợ không tốt lắm. Vì thế cũng chạy đến.
Thần Vân ôm quyền:
- Thiên Tu, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
- Không thể nói chuyện thì đừng nói, mắc công ngươi phải đọc sách thêm mấy năm nữa cũng nghe không hiểu. Ý ngươi nhanh mồm nhanh miệng là như vậy sao?
Thiên Tu lắc đầu, trực tiếp khoát tay:
- Không thèm nói chuyện với ngươi nữa, tốn nước bọt.
Lâm Phàm cười:
- Hóa ra là hai vị Bán Thần của Thiên Tông điện đến, cũng tốt, lập lời thề đi.
- Lời thề?
Sắc mặt hai người Thương Ngộ Đạo cùng Thần Vân mông lung. Họ vừa mới đến liền bắt họ lập lời thề là sao?
Thánh Chủ nhìn hai người nói:
- Chúng ta đều lập lời thề, tất cả đều đồng tâm hiệp lực chống lại lần xâm lấn này. Nếu như giở thủ đoạn gì đó sẽ bị thiên lôi giáng xuống. Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian.
Thương Ngộ Đạo nói:
- Chúng ta vừa mới tới, còn muốn nghe giải thích một chút, dù sao chúng ta cũng chưa biết rõ.
Thánh chửi Chế Tài nói:
- Rõ ràng cái gì nữa, lấy đâu ra lắm chuyện linh tinh như vậy, lập cái lời thề thôi cũng khó thế cơ à? Nếu như không phải bây giờ các ngươi đến, còn lâu mới dẫn các ngươi cùng đi chơi. Đừng có lề mề nữa, nhanh lên! Nhiều Bán Thần chờ các ngươi như vậy, hai người các ngươi cũng có giá quá đấy!
Thái độ của Thương Ngộ Đạo vốn rất hòa nhã nhưng nghe được lời nói này của Chế Tài thì tức đến đỏ bừng cả mặt:
- Chế Tài, ngươi có ý gì?
- Con mẹ nó, thật sự con hết chỗ nói.
Thánh chửi Chế Tài quay đầu đi, không muốn nói nhiều, phí sức.
- Ngươi...
Thương Ngộ Đạo căm tức nhìn đối phương, ông ta không nghĩ tới Chế Tài lại càn rỡ như vậy, đây rõ ràng chính là gây sự.
Thần Vân ngăn Thương Ngộ Đạo lại:
- Được rồi, lão phu hiểu rồi, thề đi.
Thương Ngộ Đạo trừng mắt liếc Chế Tài một cái, phát ra lời thề cùng với Thần Vân.
Lâm Phàm cảm thấy đội ngũ phản công này càng ngày càng mạnh. Hắn không tin không đánh được Chân Tiên Giới.
- Thương Bán Thần có thể đi về, nơi này không còn chuyện của ông nữa.
Lâm Phàm nói.
Thương Ngộ Đạo vừa muốn nói gì đó, nghe vậy liền sững sờ:
- Lâm Phong chủ, ngươi có ý gì?
Chế Tài không kiên nhẫn lên tiếng:
- Không có ý gì, chính là ngươi có thể đi được rồi. Thực lực của ngươi là yếu nhất, Thần Vân ở lại là được rồi. Ngươi về Thiên Tông điện trấn thủ, đã hiểu chưa?
- Vậy ta tới đây làm gì? Lập lời thề rồi về?
Thương Ngộ Đạo bối rối, quá là bắt nạt người khác, lại còn dám nói thực lực của hắn yếu?
Lâm Phong cười nói:
- Ừ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận