Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 491: Tôi Không Có Đánh Đâu Nha (1)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
- Cũng đã mấy ngày rồi, rốt cuộc là còn đến hay không?
Dạ Ma Bán Thần ngồi chồm hỗm ở đó, có chút gấp gáp, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào khe hở đen thui ở trên đỉnh đầu, sửng sốt khi thấy vẫn chưa có động tĩnh gì. Nếu không đến chí ít cũng nói một tiếng chứ, để một đám Bán Thần bọn hắn ngồi ở chỗ này chờ, thích đáng sao?
Lâm Phàm cười nói:
- Dạ Ma, đừng nóng vội, nóng vội sẽ ăn không được đậu hũ nóng, bình tĩnh một chút.
- Ài.
Dạ Ma Bán Thần lắc đầu thở dài, ngồi bên cạnh tông chủ, lẳng lặng chờ đợi.
- Con mẹ nhà hắn, cái bọn ngu ngốc này rốt cuộc có tới hay không, trứng ông đây cũng lạnh luôn rồi.
Chế Tài Quân Chủ đứng dậy, chỉ tay vào hư không:
- Nếu còn không đến, ông đây sẽ vứt tiêu lên, cho bọn hắn đớp phân.
Thần Trật Quân Chủ hào hứng nói:
- Chế Tài, ngươi đó, ở ngay trước mặt chúng ta, nếu ngươi dám lôi ra, coi như ta thua, ta cho ngươi ném phân lên, thế nào?
Đông đảo Bán Thần xung quanh nghe được đối thoại của hai người đều lộ ra vẻ khinh bỉ, đây lại chính là quân chủ của Thánh Đường tông, thật sự là thô bỉ không chịu nổi mà.
Thánh Chủ trầm mặt, dùng ánh mắt âm u nhìn chằm chằm hai người:
- Hai người các ngươi câm miệng lại cho ta!
Ông ta không nghĩ tới hai sư đệ này của mình lại có thể nói ra lời như vậy, chẳng khác gì vứt đi mặt mũi của Thánh Đường tông.
- Nói hai câu cũng không được, không có một chút nhân quyền nào.
Chế Tài ngắm hai mắt của Thánh Chủ, trong lòng cảm thán, đúng là không có nhân quyền, nói chuyện cũng không cho.
Lâm Phàm nhìn vào hư không, mặc dù hắn vẫn an ủi đông đảo Bán Thần không nên gấp nhưng trong lòng của hắn cũng có chút hoảng. Thật sự sẽ không tới sao, nếu như không tới thì còn phải chờ tới khi nào.
Tượng Thần Tông Bán Thần kia cũng đã rời núi, có điều trước mặt hiện giờ có nhiều Bán Thần như vậy khiến hắn khẩn trương, sợ hãi. Lúc đầu đang yên ổn tránh tại sơn động, thật không nghĩ đến việc tông chủ Tượng Thần Tông tìm tới, việc này khiến hắn vô cùng kinh hãi. Mà đến khi tới nơi này, hắn không dám nói lời nào, nơi này nhiều Bán Thần, thật sự là quá dọa người.
- Đồ nhi, liệu có phải là sai lầm hay không.
Thiên Tu hỏi, đây không phải là ông hoài nghi đồ nhi bảo bối của mình mà là căn bản cũng không tin. Ai định ra quy củ, khe hở lớn, cường giả sẽ từ nơi này tới.
Trong lòng Lâm Phàm cũng không yên nhưng cũng phải một mực chắc chắn mới được:
-Thầy, tuyệt đối không sai, giác quan thứ sáu của đồ nhi rất chuẩn, phải tin tưởng giác quan thứ sáu của đồ nhi.
- Vậy thì lại chờ đợi.
Thiên Tu vuốt vuốt chòm râu, đã chờ mấy ngày, nếu như vậy còn chưa tới coi như là để cho người ta tuyệt vọng.
Bây giờ, không chỉ có bọn Lâm Phàm nơi này, cảm giác buồn tẻ, ngay cả nhưng đệ tử trông coi ở khe nhỏ cũng mang vẻ mặt mơ hồ.
Cũng đã mấy ngày nhưng một chút động tĩnh cũng không có, thậm chí bọn hắn cũng hoài nghi, người giới Chân Tiên có phải sẽ không tới hay không. Dù sao, bọn hắn cũng đã bắt được không ít người giáng lâm, đối phương có lẽ biết bọn hắn không dễ chọc cho nên liền không tới.
Lữ Khải Minh nói:
- Các sư đệ, đều phải giữ vững tinh thần, đừng nóng vội, đây là đánh lâu dài, không thể được chủ quan, không có sư huynh báo tin trước, vì vậy chúng ta tuyệt đối không thể khinh thường.
- Vâng, sư huynh.
Đám người giữ vững tinh thần, mặc dù không có một chút động tĩnh gì nhưng bọn hắn tin tưởng nếu như hiện tại bọn hắn chủ quan thì kẻ địch liền xuất hiện.
- Lâm Phong chủ, nếu như bọn họ nhất định không đến thì sao? Chúng ta vẫn sẽ một mực chờ ở dưới này hay sao?
Thánh Chủ dò hỏi, ông ta cảm thấy bố cục có chút không chắc chắn.
- Đương nhiên là không phải, nếu như còn chưa tới, chúng ta liền nghĩ biện pháp làm sao có thể tiến vào khe hở này, đến giới Chân Tiên.
Lâm Phàm nói.
Đột nhiên, trong khe hở phát ra tiếng động, trong đó dòng lũ cuồn cuộn dần dần trở nên mạnh mẽ hơn.
- Các vị, giữ vững tinh thần, có người đến.
Lâm Phàm đứng dậy, vung tay hô to, chờ đến bây giờ rốt cuộc cũng nổi lên.
Những nhóm Bán Thần ngủ gật kia đột nhiên mở to mắt, trong lòng ngập tràn vui mừng, cuối cùng cũng đã đến, nếu còn khô khan chờ đợi như vậy rất có thể sẽ bị điên mất.
Thần Vân đại sư nói:
- Cuối cùng cũng đã đến, thật sự không dễ dàng nha.

Trong cái khe.
Hai người Ti Thiên Đồ cùng sư đệ của mình, quanh thân có ánh sáng bao phủ, lấy họ làm trung tâm, hoàn toàn không cần pháp bảo phòng thân, trực tiếp dùng pháp lực bảo vệ mình đã có thể vượt qua.
- Sư huynh, bên trong Nguyên Tổ Chi Địa này rốt cuộc là có cái gì mà có thể khiến các tông phái đều để ý đến như vậy. - Hạng trưởng lão hỏi.
Ti Thiên Đồ cười:
- Dựa vào ghi chép, có đại cơ duyên.
Hạng trưởng lão nửa hiểu nửa không, cũng không biết rốt cuộc là cái gì, cũng không biết rốt cuộc đây là có đại cơ duyên gì. Có điều, xung quanh khí lưu chảy xuôi qua, ngược lại khiến ông ta có chút để ý.
- Sư huynh, những khí lưu hỗn độn này nhưng thật ra là đồ tốt, nếu như thu thập lại, ngược lại có thể luyện chế thành pháp bảo.
- Sư đệ, những thứ này cũng không phải là khí lưu hỗn độn mà là trọc khí, sẽ ăn mòn tiên thể của chúng ta, không thể đụng vào.
Ti Thiên Đồ nói.
Hạng trưởng lão nghe vậy thì vô cùng kinh hãi, không nghĩ tới những thứ này lại là trọc khí.
Bọn họ tu hành chính là vì truy tìm đạo lý trường sinh, đi ngược lại với ý trời, thanh trừ trọc khí trong cơ thể, làm sao có thể để nhiễm trọc khí.
- Sắp đến rồi, ngược lại lão phu muốn xem xem Nguyên Tổ Chi Lực của thổ dân này rốt cuộc có năng lực cỡ nào mà có thể giết nhiều đệ tử của ta như thế. Nếu để cho những Ma Môn kia đến đây, chỉ sợ toàn bộ cũng phải bị rút hồn mà luyện chế thành pháp bảo.
Ti Thiên Đồ hừ lạnh nói.
- Sư huynh nói cũng đúng, những thổ dân này, thực sự là điếc không sợ súng. - Hạng trưởng lão nói.
Lập tức, dưới chân có ánh sáng chói rọi.
- Đến rồi!
Hai người rơi xuống, vốn là một màn đen kịt, trong nháy mắt đã tràn ngập ánh sáng.
- Nơi này chính là Nguyên Tổ Chi Địa rồi ư?
Hạng trưởng lão nhìn trời đất trước mặt, thế nhưng lại không hề có sự khác biệt so với giới Chân Tiên.
- Ừm, xem ra cần phải tìm kiếm thổ dân ở nơi này.
Ti Thiên Đồ nói, sau đó thần thức triển khai, bao phủ bốn phía đất trời.
Đột nhiên, Ti Thiên Đồ ngây người, ánh mắt rủ xuống, chỉ nhìn thấy phía dưới có một đám người đứng ở đó sau đó thần sắc liền sững sờ, đối mặt với người phía dưới.
- Các người là ai?
Hạng trưởng lão nghe thấy âm thành bất ngờ này thì cũng nhìn xuống dưới, không nghĩ tới vậy mà ngay từ đầu lại không phát giác được, ngược lại là thần kỳ, có điều khi nhìn thấy những người kia thì cũng kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận