Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 495: Thật Ngang Bướng

Dịch Đạo Lăng lặng im suy nghĩ một hồi:
- Đường sư huynh, chúng ta nhanh chóng xuống dưới, may ra sẽ tới kịp, nếu như hai sư đệ chết, vậy thì đó sẽ là tổn thất đối với môn phái của chúng ta.
Đường Thiên Nhật do dự một hồi, cuối cùng quyết định:
- Được, các sư đệ, cùng theo ta đi xuống dưới, có điều thổ dân của Nguyên Tổ Chi Địa chắc chắn vẫn đang ngồi chờ, cho nên không thể chủ quan, tết xuất pháp bảo, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
- Rõ!
Mọi người gật đầu, mặc dù cảnh giác nhưng mười hai người bọn họ xuống phía dưới, cho dù đối phương là tiên cũng có năng lực đấu một hồi với bọn chúng.
Chấp sự hỏi:
- Trưởng lão, vậy có cần phái đệ tử theo ngài xuống dưới hay không?
Đường trưởng lão xua tay:
- Không cần, nhìn tình hình hiện tại, trong những thổ dân này chắc chắn có cường giả Luyện Hư Hợp Đạo, bọn họ xuống dưới cũng không giúp được gì. Cứ đợi ở đây thôi.
Các đệ tử có mặt ở nơi này thấy mười hai vị trưởng lão xuống dưới, cảm thấy rất thán phục, đồng thời cho rằng những tên thổ dân này xong đời rồi. Mười hai vị trưởng lão đều là Luyện Hư Hợp Đạo, là sức mạnh không gì sánh được.

Nguyên Tổ Chi Địa.
- Lâm Phong chủ, chúng ta xử lý hai lão này như thế nào bây giờ?
Putissa hỏi. Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ hợp tác với tiểu tử này, suy cho cùng giữa hai tông có mâu thuẫn nhưng thật không ngờ, cảm thấy lần hợp tác đầu tiên này thật sự không tệ. Tuy nói đầu óc của tiểu tử này không ổn lắm, nhưng làm việc rất đáng tin cậy.
- Có thể làm thế nào, chém chứ sao!
Lâm Phàm nói.
Tư Thiên Đồ và Hạng trưởng lão nghe vậy, cả hai đều ngây ra, tên thổ dân này muốn giết bọn họ. Nghĩ tới việc khó khăn lắm mới có thể tu luyện đến trình độ này, sao có thể chết uất nghẹn như vậy được.
- Các ngươi không thể giết bọn ta, nếu không sẽ gây ra đại họa, không ai có thể cứu được các ngươi đâu.
Hạng trưởng lão gào lên.
Tư Thiên Đồ cúi đầu:
- Bọn ta là trưởng lão của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, giết bọn ta, môn phái sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Đến lúc đó, tất cả mọi người đều sẽ chết vì các ngươi.
Dạ Ma Bán Thần nói:
- Lâm Phong chủ, giết bọn họ đối với chúng ta không có lợi ích gì, nếu như chúng ta dùng họ để đàm phán với Chân Tiên giới, nói không chừng có lẽ sẽ nhận được lợi ích.
Có một số Bán Thần tỏ ý tán thành với lời này của Dạ Ma.
- Không sai, giết bọn ta không có một chút lợi ích nào đối với các ngươi hết, nhưng nếu như giữ bọn ta lại, đợi môn phái xuống, ta có thể đảm bảo các ngươi sẽ không sao cả.
Hạng trưởng lão nói.
Ông ta đã thay đổi cách nhìn đối với thổ dân, đây không phải sự thay đổi vui vẻ gì mà là do những tên thổ dân này thật sự rất mạnh, vượt xa những gì họ có thể so sánh được. Hai người khi tới đây vốn dĩ còn cho rằng có thể nghiền ép tất cả, thế nhưng hiện tại xem ra hoàn toàn là kẻ ngốc nằm mơ.
Lâm Phàm ấn tay:
- Các vị, bổn Phong chủ muốn hỏi, giữ hai người họ lại sẽ có ích lợi gì đối với chúng ta? Chân Tiên giới xâm lược chúng ta, chính là muốn nô dịch, giết chết chúng ta, do đó cho dù giữ hai người bọn họ lại, cũng sẽ không có bất kỳ sự thay đổi nào hết. Nhưng nếu như giết hai người bọn họ, sức mạnh của Chân Tiên giới kia sẽ yếu đi một phần, đến lúc đó, tới một người giết một người, giết đến cuối cùng, Chân Tiên giới không còn cường giả nữa, không phải là sẽ do chúng ta định đoạt hay sao? Mọi người nói xem, bổn Phong chủ có đạo lý hay không?
Lời này vừa nói ra, rất nhiều Bán Thần lặng im suy nghĩ.
- Mẹ kiếp, nói thật đúng là có đạo lý. Lâm Phong chủ, lão tử ủng hộ ngươi. Dạ Ma nọ đúng là đầu óc có phân, còn đàm phán cái gì nữa, hai tên phế vật này Chân Tiên giới kia còn có thể coi trọng sao? Nếu như Chân Tiên giới thật sự coi trọng, vậy cũng chỉ có thể nói Chân Tiên giới rất yếu, đến lúc đó còn đàm phán cái phân ấy mà đàm phán, cứ giết đi.
Thánh chửi Chế Tài nói.
- Chế Tài, ngươi muốn làm gì?
Dạ Ma tức giận nói:
- Cái tên nhà ngươi, nếu như ngươi không phải quân chủ của Thánh Đường tông, ta đã sớm chém rớt đầu ngươi rồi.
- Tất cả im miệng cho ta!
Putissa và Thánh chủ đồng thanh nói.
- Đã đến lúc này rồi vẫn còn có tâm tình mà cãi nhau nữa, im lặng hết cho ta.
Dạ Ma và Chế Tài liếc nhìn nhau, cảm thấy khó chịu nhưng không có cách nào, đã liên minh rồi thì không thể động thủ được.
Thần Vân đại sư gật đầu:
- Lâm Phong chủ nói có lý, giữ lại quả thật không có bất cứ tác dụng gì, giết đi thì lại có chút tác dụng.
- Ừm, quả là vậy!
Thần Phạt Quân Chủ không ưa Lâm Phàm, nhưng không thể không thừa nhận hắn nói có lý.
Hạng trưởng lão và Tư Thiên Đồ vẻ mặt hoảng hốt, bọn họ không ngờ sẽ như vậy, đối phương thật sự muốn giết bọn họ.
- Vừa rồi ta chưa ra tay, hai người này cứ để ta giết đi!
Putissa nói. Trận chiến vừa nãy, ông ta không xuất một quyền nào, trong lòng rất khó chịu. Đợi một thời gian dài như vậy cũng không thể không cho người ta động thủ chứ, nếu không đợi uổng công lâu như thế, thật đúng là lỗ lớn.
- Put tông chủ, dừng tay lại, hai người này cứ để ta giết là được.
Lâm Phàm sao có thể nhường điểm tích lũy của hai người này cho Putissa chứ.
- Lâm Phong chủ, cứ để ta làm đi. - Putissa nói.
Lâm Phàm cười:
- Để ta, để ta, Put tông chủ cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, chuyện nhỏ này đâu cần Put tông chủ phải ra tay chứ?
- Lâm Phong chủ, việc này sao có thể để ngươi ra tay, ngươi là người cầm đầu của lần này, việc giết hai kẻ xâm lược kia cứ giao cho ta là được.
Putissa nói. Thế nhưng ngay lập tức, ông ta ngây người. Chỉ thấy Lâm Phàm lấy cậy gậy răng sói ra, cũng không cần biết đúng sai, đập mạnh lên trên cơ thể hai người này, lập tức, máu loãng phun trào, hai người này đã bị nện thành bánh thịt.
- Put tông chủ, bổn Phong chủ đã nói rồi, cứ để ta ra tay, ông tranh giành với ta làm gì, bây giờ thì ổn rồi, đã giết xong, trở lại ngồi xuống đi!
Ra tay trước thì chiếm được lợi thế, chỉ có thể đập chết trước thôi.
Putissa nhìn Lâm Phàm, vẻ mặt rất kỳ lạ, giống như đang nói sao lại có người như ngươi vậy, đã nói là cùng nhau chống lại quân xâm lược, cũng không thể không cho người ta động thủ chứ?
Dạ Ma nhìn hai người ở trước mắt, không hiểu nổi:
- Hai người này bị ngốc sao?
Ông ta là Dạ Ma thành thật, chưa bao giờ biết nói dối.
Thánh chủ hỏi:
- Lâm Phong chủ, vậy bây giờ chúng ta sẽ làm gì?
- Tiếp tục ngồi đợi, hẳn ta là vẫn còn có người tới, vừa rồi không phải có Khí Linh tháo chạy hay sao, nhất định là sẽ đi tìm người giúp đỡ.
Lâm Phàm nói.
- Lại đợi.
Thánh chủ trong lòng thầm nói, nếu như lại đợi thêm vài ngày, vậy thì ai mà chịu được. Nhưng mà không có cách nào hết, chỉ có thể tiếp tục đợi mà thôi. Tổng cộng Bán Thần hiện tại có mặt ở đây là ba mươi người, với thực lực của toàn thể, chiến lực này đã rất mạnh rồi.
Đột nhiên, khe hở lại có sự thay đổi.
- Kẻ xâm lược tới rồi, chuẩn bị sẵn sàng!
Lâm Phàm đứng dậy, không ngờ quân xâm lược lại tới nhanh như vậy, thật là ngang bướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận