Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 497: Sư Huynh, Cứu Ta Với! (2)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
-----------------------
Ông ta đã nhìn ra, thực lực của những tên thổ dân này quả thực rất mạnh, ngay cả Bát Sát Hoàng Tuyền La Thiên Bàn cũng không chống đỡ nổi. Uy thế như vậy rõ ràng chính là cường giả Luyện Hư Hợp Đạo. Bên bọn họ chỉ có mười hai người nhưng đối phương lại có khoảng chừng ba mươi người.
- Lão phu tức chết mất!
Đường Thiên Nhật nổi cơn thịnh nộ, phất ống tay áo, mở nhẫn Tu Di ra, không ít tiên thạch bay ra ngoài, sau đó vỡ vụn, rất nhiều tiên lực dung nhập vào trong Bát Sát Hoàng Tuyền La Thiên Bàn.
Vù vù!
Nhận được sự gia trì của lượng lớn tiên lực, Bát Sát Hoàng Tuyền La Thiên Bàn rung động, tiên mang đại trận bao phủ trời đất.
- Tầng thứ mười, Thất Thập Nhị Long!
Tiếng rồng ngâm vang vọng trời đất, còn mạnh hơn so với con Hoàng Tuyền Sát Long trước đó.
Lập tức, một con Thần Long tràn đầy long uy lượn vòng xuất hiện, lao thẳng về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm nắm năm ngón tay lại:
- Đúng là đâm đầu vào chỗ chết, hãy xem ta một quyền đánh chết ngươi đây!
- Lâm Phong chủ thủ hạ lưu tình, cứ để ta ra tay cho.
Putissa gọi, ông ta đã đợi rất lâu rồi, cuối cùng cũng có cơ hội xuất thủ, sao có thể để Lâm Phàm cướp đi được?
Nhìn vẻ mặt này của Putissa, hắn có chút bất đắc dĩ:
- Được, được, ông đánh đi.
- Ha ha ha, hãy xem ta làm thế nào để tiêu diệt ngươi đây!
Putissa cười ầm ầm, sức mạnh cuồn cuộn bộc phát ra ngoài, năm ngón tay nắm lại, hư không chấn động, bày tay khổng lồ đánh về phía Thần Long.
Chỉ là, khi chạm vào nó, sắc mặt của Putissa khẽ biến, một ngụm máu phun ra, thất kinh:
- Lâm Phong chủ, cứu ta với!
- Mẹ kiếp, có đánh được hay không thế, không được thì giả bộ làm cái gì?
Lâm Phàm không ngờ Putissa không chống đỡ được, liền lắc đầu, lại còn muốn mình tới giúp, đúng là mắc cỡ chết đi được.
- Chân Võ Chi Lực!
Lâm Phàm một quyền đánh ra, ánh sáng bùng nổ, sức mạnh cuồn cuộn không thể địch nổi đánh quyền qua hư không, mạnh mẽ nghiền ép con Thần Long này.
Ầm!
Thần Long nổ tung, hóa thành tro bụi.
Đường Thiên Nhật sắc mặt trắng bệch, phụt ra từng ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả y phục.
- Sư huynh, chúng ta mau đi thôi, những tên thổ dân này rất mạnh, chúng ta không phải là đối thủ đâu!
Dịch Đạo Lăng vội la lên.
Ông ta nhận ra khi các sư đệ đánh nhau với những tên thổ dân này, căn bản không chiếm được lợi thế, thậm chí nếu như không phải có Bát Sát Hoàng Tuyền La Thiên Bàn bảo vệ, sợ rằng đã có người chết rồi.
- Đi!
Đường Thiên Nhật phản ứng kịp, cũng biết không thể ở lại, ngay cả Thất Thập Nhị Long ở tầng thứ mười cũng không chống đỡ được, còn đánh thế nào được nữa.
Răng rắc!
Đột nhiên, một âm thanh không ổn truyền đến, Đường Thiên Nhật đột nhiên cúi đầu xuống, đồng tử co lại, ẩn chứa sự sợ hãi. Chỉ thấy những tên thổ dân này đã dùng toàn bố sức mạnh đánh lên Bát Sát Hoàng Tuyền La Thiên Bàn. Mà Bát Sát Hoàng Tuyền La Thiên Bàn lại không chống đỡ nổi, xuất hiện kẽ nứt.
- Tránh hết ra, để ta đánh!
Lâm Phàm quát lớn một tiếng, trên nắm đấm tỏa ra hào quang rực rỡ, sức mạnh cường đại nhất đánh thẳng đến.
Ầm ầm!
Tiếng nổ dữ dội vang vọng khắp trời đất.
- Không, pháp bảo của ta!
Trong mắt Đường Thiên Nhật, Bát Sát Hoàng Tuyền La Thiên Bàn không ngừng phân tách, cuối cùng hóa thành mảnh vỡ, tiêu tan trong trời đất. Nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, nếu như còn không chạy, thì thật sự sẽ không chạy được nữa.
- Đi!
Đường Thiên Nhật lửa giận sôi trào, nhanh chóng lao vào trong khe hở.
Còn đám người Dịch Đạo Lăng cũng hoảng hốt lo sợ theo sát phía sau, bọn họ không ngờ thổ dân lại kinh khủng như vậy, hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của tất cả mọi người. Thấy những kẻ xâm lược này muốn đi, sao có thể để bọn họ như ý được.
- Các huynh đệ, đuổi theo sau ta, bắt lấy bọn họ, đừng để bọn họ chạy!
Lâm Phàm bay lên đầu tiên, đuổi theo phía trên. Các Bán Thần còn lại cũng như lang sói theo sát phía sau.
Đường Thiên Nhật đi vào khe hở, cũng không dám dừng lại, nhanh chóng xuyên qua.
- Sư huynh, cứu ta với!
Một tiếng kêu cứu truyền đến, Đường Thiên Nhật cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy Dịch sư đệ đã tới khe hở nhưng lại dừng ở đó, đưa tay túm lấy ông ta.
Vẻ mặt tràn đầy sự tuyệt vọng.
- Sư đệ, đi thôi!
Đường Thiên Nhật quát to, chỉ là đột nhiên, mặt ông ta cứng lại, chỉ thấy ở phía dưới sư đệ, có một cái đầu người thò ra. Mà nụ cười trên cái đầu người đó thật là khủng bố.
- Khà khà, muốn chạy, nằm mơ nhé!
Lâm Phàm nắm lấy cổ chân của đối phương, quăng lên, ném người xuống phía dưới, ngay sau đó, mấy vị Bán Thần kéo tới, đè người lên mặt đất rồi đánh.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn Đường Thiên Nhật ở trong khe hở, nhoẻn miệng cười.
Đường Thiên Nhật trong lòng khiếp sợ, di chuyển ánh mắt, những sư đệ còn lại cũng đều như vậy, đều bị những tên thổ dân này túm được chân, bị kéo xuống đó một lần nữa.
- Không...
Đường Thiên Nhật thất kinh, cuối cùng nghiến răng, không hề quay đầu lại, rời khỏi vùng đất nguy hiểm này.
Đối với bọn họ mà nói, xuống Nguyên Tổ Chi Địa, nô dịch những tên thổ dân này có thể có khó khăn gì chứ?
Vạn năm trước, lão tổ tông của lão tổ tông của lão tổ tông... của bọn họ đã từng xuống nơi đây, đúng là đã cướp đoạt được không ít đồ. Căn cứ vào ghi chép, Nguyên Tổ Chi Địa nhỏ bé, mặc dù có cường giả nhưng không nhiều, cũng không mạnh, những kẻ đáng chết đã sớm bị giết chết, thế nhưng hiện tại lại là chuyện gì đây?
Ghi chép hoàn toàn là gạt người, có nhìn thấy vừa mới xuống đây liền có mấy chục người đánh tới, đánh cho đến nỗi không có bất kỳ sức trả đòn nào hay không? Vừa rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể đi vào trong khe hở, chạy trốn khỏi nơi này, thế nhưng trong giây phút cổ chân bị thổ dân nắm được, bọn họ tuyệt vọng, không chạy được nữa rồi.
Lâm Phàm nhìn thân ảnh chạy trốn trong khe hở, rơi vào sự trầm tư, nên giữ lại hay là thả ông ta đi, việc này đã làm khó hắn rồi. Có điều, đã đánh tới hiện tại nhưng đối phương vẫn không biết tên hắn, việc này rất khó giải quyết, sau đó gân cổ gọi:
- Nhớ kỹ, bổn Phong chủ là Lâm Phàm của Viêm Hoa tông, lần sau còn dám đến đây, ta sẽ đập gãy chân chó của ông đó!
Hắn không biết đối phương có nghe thấy hay không nhưng không sao cả. Vừa rồi đã được mở mang đôi mắt thành kiến, lão già này nhìn thấy mình có lẽ sẽ giống như nhìn thấy mỹ nữ, lè cả lười mà chạy như điên tới.
- Sao lại để cho ông ta chạy vậy? - Thần Vân đại sư đi tới bên cạnh Lâm Phàm, hỏi.
Lâm Phàm cười nói:
- Ta cố ý đó.
- Tại sao?
Thần Vân đại sư nghi hoặc, ông ta không thể hiểu nổi, thả kẻ xâm lược này đi thì sẽ có ích lợi gì, lẽ ra nên giết hết tất cả, phòng ngừa hậu hoạn mới phải.
- Ông ta trở về, chắc chắn sẽ kể tình hình ở đây cho người khác biết, như vậy thì sẽ có cường giả tới, chứ không phái phế vật tới nữa, cũng sẽ không lãng phí thời gian của chúng ta.
Lâm Phàm nói, sau đó nhìn tình hình xung quanh, không được yên bình cho lắm. Tiếng kêu thảm thiết quá nhiều, đám Bán Thần thì chẳng khác nào lưu manh, ấn những kẻ xuống đây lên mặt đất đánh cho một trận.
Thần Vân đại sư cau mày, luôn cảm thấy lời này có phần không đúng lắm.
- Lần tới này má nó còn giống người, chứ lần trước chỉ xem là đồ chơi thôi, đến phế vật cũng không bằng ấy!
Thánh chửi Chế Tài đồng thời sử dụng cả tay và chân đánh đám quân xâm lược đang kêu gào oa oa vô cùng thê thảm.
- Put tông chủ, ông không sao chứ?
Lâm Phàm nhìn Putissa sắc mặt trắng bệch, nghi hoặc hỏi. Lão già này đúng là làm mất mặt người ta, liên tục muốn thể hiện bản thân, thế nhưng cho ông ta cơ hội thì ông ta lại không biết quý trọng, bị người ta đánh một cái là chảy máu, đúng là xấu mặt!
Putissa rất xấu hổ, không muốn nói chuyện lắm.
- Không sao.
- Không sao thì tốt rồi, sau này đừng có liều lĩnh quá, cứ làm hết sức thôi, đừng cứ nghĩ đến việc kề vai với ta làm gì, ta đây khá đặc biệt mà.
Lâm Phàm lắc đầu, đây chính là vấn đề của thực lực.
Nửa trước của lời thoại thì vẫn bình thường, xem như là khuyên bảo, có thể hiểu được, cũng có thể chấp nhận nhưng nửa sau thì ý tứ không được bình thường, nói gì thế? Đây rõ ràng không phải là tự khen mình hay sao?
Ông ta đang muốn phản bác lại, thì lại phát hiện ra tiểu tử này đã đi tới bên kia, trong lòng có lời muốn nói nhưng không có ai để trút, buồn bực lại phụt ra một ngụm máu.
Lâm Phàm đi tới bên Chế Tài Quân Chủ, ngồi xổm xuống, bắt mạch của kẻ xâm lược, vội vàng xua tay:
- Đừng đánh lão này nữa, sắp chết rồi, giữ lại!
- Mẹ kiếp, cái loại này mà cũng dám đấu với chúng ta. Nếu như Chân Tiên giới đều như vậy, chúng ta có thể xông lên, kệ con mẹ nó chứ! - Thánh chửi Chế Tài quát mắng.
Đối với Chế Tài, hắn không muốn nhiều lời, sức mạnh của luân hồi có chút lợi hại, không khoan nhượng biến một người đứng đắn thành một đại lão miệng phun lời lẽ bẩn thỉu, đúng là lợi hại.
Lâm Phàm đi tới bên kia, tên xâm lược này có phần bi thảm, bị bốn vị Bán Thần đánh cho co quắp trên mặt đất.
- Dạ Ma đợi đã!
Bạn cần đăng nhập để bình luận