Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 501: Tại Sao Ngươi Không Nói Sớm

Các đệ tử đi theo phía sau, lúc ánh mắt nhìn về phía xa cũng lớn tiếng bật cười.
Tất nhiên bọn họ biết Dịch Đạo Lăng là ai, đó là trưởng lão của Thiên Cung, quyền cao chức trọng, là người mà bọn họ không thể so sánh, nhưng bây giờ nhìn thấy dạng người cao cao tại thượng này lúc này lại toàn thân trần trụi, khiến cho bọn họ cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
- Ngu xuẩn.
Dịch Đạo Lăng thấy đối phương vậy mà không chạy, mắng to một tiếng.
- Ngươi câm miệng cho ta, tu vi chính mình không đủ, bị những thổ dân này bắt được lại còn kêu Tả Vân Phi ta chạy trốn, chỉ sợ là ngươi bị điên rồi đi.
Tả Vân Phi khinh thường nói.
- Tả Vân Phi ta tu luyện là kiếm đạo Cực Kiếm, nhắm tới chân lý kiếm đạo, Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp, mặc kệ những thổ dân này có tu vi cao thế nào thì cũng không tiếp nổi một kiếm của ta.
Trên người Tả Vân Phi bạo phát ra khí tức tự tin, mà kiếm ý bén nhọn lại càng rạch ngang bầu trời, kinh thiên động địa. Các đệ tử sau lưng cũng vô cùng sùng bái, đây chính là Tả trưởng lão, thần tượng trong lòng bọn họ.
- Tả Vân Phi, ngươi quá cuồng vọng, ngươi không phải là đối thủ của những thổ dân này đâu.”
Một trưởng lão trần trùng trục khác đang cúi đầu cũng ngẩng đầu lên gầm thét.
Y không muốn ngẩng đầu, chính là sợ bị nhận ra, nhưng hiện tại, cái tên Tả Vân Phi này vậy mà không biết sống chết vẫn còn đứng ở đây khiến cho y muốn điên luôn rồi.
Bọn họ không biết Đường sư huynh thế nào rồi, nhưng mà nhìn tình hình hiện tại, hiển nhiên còn chưa thông báo cho môn phái, bọn họ hi vọng Tả Vân Phi có thể trốn thoát, đem tình hình ở đây thông báo với các tông của giới Chân Tiên.
- Hửm? Dương Vân.
Tả Vân Phi nhìn lại lần nữa, không nghĩ tới ngồi xổm ở đó còn có Dương Vân. Sau đó cẩn thận nhìn lại, lập tức trong lòng kẽo kẹt một tiếng, cảm giác có chút không ổn. Mười một vị trưởng lão của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung vậy mà đều ở đây. Vả lại nhìn những thổ dân này một chút, lại phát hiện từng người bọn chúng lại giống như đang trào phúng nhìn lão. Lại nhớ đến tình trạng của Đường Thiên Nhật, lập tức gào lên một tiếng:
- Ngươi dám lừa ta…
Lão hiểu được câu nói kia là Đường Thiên Nhật cố ý nói cho lão nghe, chính là muốn lão đi xuống đây.
Các đệ tử sau lưng còn không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn vẻ mặt của trưởng lão lúc này, cũng biết có chuyện không ổn.
- Rút lui!
Tả Vân Phi hô to một tiếng, ngự kiếm bay đi, bay về phía khe nứt.
- Đồ nhi, bắt hay không bắt?
Thiên Tu hỏi. Bọn họ đứng ở đây, nhìn đối phương không chút kiêng kị làm càn trước mặt họ mà vẫn một mực không ra tay cũng chỉ vì đồ nhi vẫn đứng khoanh tay, nhìn một cách say sưa ngon lành.
- Bắt chứ, sao có thể không bắt được, chẳng qua mình đồ nhi ra tay là được rồi.
Lâm Phàm cười, cũng không nghĩ đến những người này là kiếm tu.
- Hóa thần!
Lúc này, Lâm Phàm giang hai tay ra, một cỗ kiếm ý mênh mông phóng thẳng lên trời, khuấy trộn phong vân, một thanh cự kiếm dưới sự bao bọc của hào quang vạn trượng rơi xuống.
Một vị thần trôi lơ lửng sau lưng, sau đó nâng kiếm chém một chém. Lập tức, một đạo hào quang kiếm ý chia cắt đát trời, quét sạch mọi thứ.
Lúc Tả Vân Phi cảm nhận được cỗ kiếm ý kinh khủng này, trong lòng đột nhiên run rẩy, kiếm ý bực này so với lão còn kinh khủng hơn.
Phần lớn các đệ tử ngự kiếm bay lượn hoảng hốt chạy trốn khắp nơi nhưng khi nhìn thấy một sợi ánh sáng xuất hiện ở phương xa, con ngươi của họ mãnh liệt co lại.
- Không!
Kiếm ý cắt qua không chút tiếng động, trường kiếm trôi nổi rơi xuống dưới, đồng thời máu thịt cũng rơi xuống tí tách.
Tả Vân Phi đang chạy trốn ngẩng đầu lên, máu tươi nhỏ xuống mặt lão, khiến trong mắt lão tản ra ánh sáng sợ hãi.
- Tu vi của những đệ tử này đều rất không tệ, Thiên Cương Cảnh cũng không tệ lắm.
Một kiếm chém tới của Lâm Phàm lại giết sạch toàn bộ những đệ tử này, trong khoảng không kia cũng chỉ còn lại Tả Vân Phi, cả người đều ngây ngẩn trợn tròn mắt.
- Ngu xuẩn!
Dịch Đạo Lăng mắng, ông ta không ngờ Tả Vân Phi lại có thể ngu xuẩn như vậy, chắc là không hiểu ở đây đang xảy ra chuyện gì? Lại còn dám một mình mang theo đám đệ tử đến đây, chuyện này hoàn toàn là đi tìm cái chết.
Vù vù!
Những thanh trường kiếm của đám đệ tử kia rơi xuống mặt đất, cắm ngược ở đó, chi chít giống như là nghĩa địa kiếm.
Chỉ là, bọn họ lại càng hiểu thêm một chút về thực lực của đám thổ dân này. Thật mạnh, kiếm ý của một kiếm kia không phải bình thường, so với Tả Vân Phi còn mạnh hơn.
- Ngươi… Các ngươi rốt cuộc là ai?
Tả Vân Phi nói chuyện cũng bắt đầu không rõ ràng, đã bị dọa sợ rồi.
- Haizz, lần này kẻ xâm lăng thật là quá kém, rõ ràng là đám các người đi xâm lăng lại còn hỏi bọn ta là ai? Thật là tiếc nuối.
Lâm Phàm lắc đầu, hơi cảm thán. Thật là tệ hết sức.
Tả Vân Phi vô cùng kinh hãi, làm sao còn dám ở lại, trực tiếp bắt đầu chạy trốn. Chẳng qua lúc bước chân khẽ động, lại phát hiện trước mặt có một bóng kiếm trực tiếp chém thẳng xuống, xẹt qua trước mặt lão.
Một giọt mồ hôi lạnh từ trán Tả Vân Phi lăn xuống.
- Lại chạy một bước, một kiếm liền chém chết ngươi.
Lâm Phàm cưỡi gió bay lên, đánh tới phía Tả Vân Phi. Mà lúc hắn đến gần Tả Vân Phi, lão cảm giác dường như có phản kháng hay không thì đều sẽ chết, lập tức tiên kiếm trong tay hóa thành một đạo ánh sáng, đánh thẳng về phía Lâm Phàm.
- Thổ dân, chết cho ta. Cực kiếm!
Lập tức, một cỗ kiếm ý màu bạc bạo phát, ánh kiếm kia chiếu sáng đất trời, Tả Vân Phi cũng biết mất trong hư không, không biết đi nơi nào. Có điều, kiếm ý khiến cho người ta kinh hãi kia lại chưa biến mất, vẫn một mực bao phủ xung quanh.
Ánh mắt Dịch Đạo Lăng vẫn khóa chặt hư không, đây là một kiếm mạnh nhất của Tả Vân Phi, cực kỳ kinh khủng, ẩn chứa kiếm ý đại đạo, cho dù là ông ta cũng không thể đỡ được một kiếm này.
Nếu như Tả Vân Phi thật sự có thể giết được cái tên thổ dân này, có lẽ bọn họ thật sự vẫn còn một tia hy vọng.
- Đừng nghịch nữa.
Lâm Phàm thở dài một tiếng, tay trái tùy ý nâng lên, trực tiếp nắm thanh tiên kiếm kia trong tay, nói:
- Ngươi cái tên này, ở trước mặt ta đâm hơn một nghìn ba trăm kiếm nhưng mà mỗi một kiếm lại chỉ đâm có một nửa liền thay đổi phương hướng, ngươi không thấy chán nhưng mà ta đây chán muốn chết đây này.
- Cái gì?
Tả Vân Phí há hốc miệng, trợn tròn mắt nhìn Lâm Phàm. Một kiếm mạnh nhất của lão, lại bị cái tên thổ dân này tiện tay bắt lấy.
Lâm Phàm ý cười dào dạt nhìn cái tên gia hỏa này nghịch kiếm, thực lực thật là không tệ, Thần Trật và Chế Tài tuyệt đối không phải là đối thủ của người trước mặt. Vả lại kiếm ý quả thật sắc sảo, quả đúng như tri thức đời trước, lực công kích của kiếm tu rất mạnh, khiêu chiến vượt cấp là chuyện thường xảy ra. Chỉ xem phần lực phá hoại này thôi cũng hoàn toàn xứng đáng được khen ngợi.
Lạch cạch!
Tả Vân Phi buông tay ra, đột nhiên quỳ gối giữa trời, nói:
- Ta đầu hàng.
Lâm Phàm tiến tới nắm lấy đầu của Tả Vân Phi, sau đó trực tiếp ném một cái, nói:
- Trước tiên đánh một trận, đừng đánh chết, để lão ngồi xổm bên kia đi.
Nhóm Chế Tài Bán Thần cười, sau đó vây quanh Tả Vân Phi, một trận đấm đá hiển nhiên không thể thiếu.
Cuối cùng, Tả Vân Phi mặt mày sưng húp, trần trùng trục ngồi xổm bên cạnh Dịch Đạo Lăng.
- Dịch Đạo Lăng, xem như ngươi lợi hại, nếu ngươi biết những thổ dân này lợi hại như vậy, sao không sớm nói cho ta biết một chút.
Tả Vân Phi rất phẫn nộ, cảm thấy đều là lỗi của bọn họ, nếu như bọn họ nói sớm chẳng phải sẽ không sao rồi sao.
Dịch Đạo Lăng nhìn thoáng qua, phun ra hai chữ:
- Đần độn!
- Lâm phong chủ, phải xử lý cái đám này như thế nào?
Putissa hỏi, trong lòng ông ta còn chưa dễ chịu lắm, vốn muốn định phát huy thực lực nhiều một chút thật không ngờ lại bị đả thương. Thật sự là mất hết cả mặt mũi.
- Trước tiên cứ để bọn hắn ngồi xổm ở đó đã, sau khi quan sát tình huống rồi mới quyết định.
Lâm Phàm nói, hắn đã suy nghĩ rất lâu rồi, mười hai tên này trước mắt cứ giữ lại hết đã, nếu như bây giờ giết chết bọn chúng, giá trị đạt được có lẽ không cao.
- Mẹ nó, ông đây là loại người không có kiên nhẫn lắm đâu, lúc nào thì mới xâm lược đây?
Thánh chửi Chế Tài hỏi
- Gấp cái gì, loại đầu óc như ông chỉ biết xâm lược thôi, cũng không nhìn tình hình hiện tại là như thế nào một chút đi?
Hắn rất thất vọng về Chế Tài, tên này cơ bản chính là một tên không có đầu óc, suốt ngày chỉ biết xâm lược, ít nhất phải biết rõ tình hình của giới Chân Tiên như thế nào đã chứ. Vả lại, hiện tại giới Chân Tiên đang không kịp đợi mà muốn xâm lược bọn hắn, bọn hắn lại không cần đi đường vất vả, từng người không sợ chết cứ tự động dâng đến cửa, chuyện này nếu so với trực tiếp xâm lược không phải càng khiến cho đối phương biết bọn hắn lợi hại như thế nào sao. Mục tiêu hiện tại của hắn thật ra vô cùng đơn giản, tốt nhất chính là giới Chân Tiên có thể không ngừng xâm lược, mang toàn bộ cấp chiến lực cao nhất tới, đến lúc đó xử lý một lượt là xong.
Tả Vân Phi ngồi xổm ở đó, tiên kiếm bản mệnh đã bị những thổ dân kia tịch thu, lão chỉ có thể trừng mắt nhìn những thổ dân này đùa nghịch tiên kiếm của lão.
- Dịch Đạo Lăng, những thổ dân này rốt cuộc là sao đây?
Lão mở miệng dò hỏi.
Dịch Đạo Lăng nhìn thoáng qua Tả Vân Phi, hừ một tiếng:
- Tự ngươi không nhận thức được tình hình hiện tại sao? Những thổ dân này rất mạnh, mạnh vượt quá dự kiến, ngươi dám tự mình mang theo một đám đệ tử xuống đây, quả thật là vô cùng can đảm nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận