Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 502: Trứng Cũng Bay Ra (1)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
- Lâm phong chủ, phải xử lý cái đám này như thế nào?
Putissa hỏi, trong lòng ông ta còn chưa dễ chịu lắm, vốn muốn định phát huy thực lực nhiều một chút thật không ngờ lại bị đả thương. Thật sự là mất hết cả mặt mũi.
- Trước tiên cứ để bọn hắn ngồi xổm ở đó đã, sau khi quan sát tình huống rồi mới quyết định.
Lâm Phàm nói, hắn đã suy nghĩ rất lâu rồi, mười hai tên này trước mắt cứ giữ lại hết đã, nếu như bây giờ giết chết bọn chúng, giá trị đạt được có lẽ không cao.
- Mẹ nó, ông đây là loại người không có kiên nhẫn lắm đâu, lúc nào thì mới xâm lược đây?
Thánh chửi Chế Tài hỏi
- Gấp cái gì, loại đầu óc như ông chỉ biết xâm lược thôi, cũng không nhìn tình hình hiện tại là như thế nào một chút đi?
Hắn rất thất vọng về Chế Tài, tên này cơ bản chính là một tên không có đầu óc, suốt ngày chỉ biết xâm lược, ít nhất phải biết rõ tình hình của giới Chân Tiên như thế nào đã chứ. Vả lại, hiện tại giới Chân Tiên đang không kịp đợi mà muốn xâm lược bọn hắn, bọn hắn lại không cần đi đường vất vả, từng người không sợ chết cứ tự động dâng đến cửa, chuyện này nếu so với trực tiếp xâm lược không phải càng khiến cho đối phương biết bọn hắn lợi hại như thế nào sao. Mục tiêu hiện tại của hắn thật ra vô cùng đơn giản, tốt nhất chính là giới Chân Tiên có thể không ngừng xâm lược, mang toàn bộ cấp chiến lực cao nhất tới, đến lúc đó xử lý một lượt là xong.
Tả Vân Phi ngồi xổm ở đó, tiên kiếm bản mệnh đã bị những thổ dân kia tịch thu, lão chỉ có thể trừng mắt nhìn những thổ dân này đùa nghịch tiên kiếm của lão.
- Dịch Đạo Lăng, những thổ dân này rốt cuộc là sao đây?
Lão mở miệng dò hỏi.
Dịch Đạo Lăng nhìn thoáng qua Tả Vân Phi, hừ một tiếng:
- Tự ngươi không nhận thức được tình hình hiện tại sao? Những thổ dân này rất mạnh, mạnh vượt quá dự kiến, ngươi dám tự mình mang theo một đám đệ tử xuống đây, quả thật là vô cùng can đảm nha.
- Thúi lắm, nếu không phải Đường Thiên Nhật lừa ta, ta sao lại đi xuống đây chứ.
Nghĩ đến đây, Tả Vân Phi liền tức đến nỗi nói không ra lời, lão không ngờ kết cục lại trở thành thế này.
Trưởng lão Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung vậy mà cũng lừa gạt người, lừa lão xuống đây.
- Hừ, tài nghệ không bằng người liền nói sư huynh của ta lừa ngươi, chẳng qua bản trưởng lão thật đúng là có một cách nhìn mới về ngươi, tốc độ đầu hàng của Tả trưởng lão phái Tiên Kiếm thật đúng là nhanh, xem ra lời đồn khí thế của một kiếm tu từ trước đến nay cũng là giả thôi.
Dịch Đạo Lăng châm chọc nói, tình cảnh Tả Vân Phi đầu hàng lúc nãy vẫn còn hiện rõ trước mắt. Tốc độ kia thật đúng là nhanh, lập tức quỳ xuống xin tha mạng, ngay cả tiên kiếm bản mệnh cũng không cần, quả thật là khiến cho người ta phải mở mang tầm mắt.
- Ngươi thì biết cái gì, kiếm tu bọn ta tu luyện kiếm đạo, mặc dù Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp nhưng cũng phải thuận theo bản tâm, bản tâm muốn đầu hàng, Tả mỗ ta không thể không theo.
Tả Vân Phi mặt không đỏ, tim không đập nhanh đường đường chính chính nói.
Chỉ là đối với những thổ dân kia, lão cảm thấy rất sợ hãi, kiếm ý bạo phát của người đó vậy mà còn mạnh hơn so với lão. Chẳng lẽ cái tên thổ dân này đã đạt đến cảnh giới kia hay sao?
-Ha ha!
Dịch Đạo Lăng khinh thường cười cười, sau đó cúi đầu xuống, nhưng trong lòng vẫn một mực suy nghĩ, rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt đây.
Đạp đạp!
Tiếng bước chân truyền đến.
Dịch Đạo Lăng ngẩng đầu, phát hiện tên thổ dân kia đang đứng trước mặt, đáy lòng ngưng đọng, vốn định chửi ẩm lên “Ngươi dám làm càn” nhưng mà ngẫm lại lại thôi, dùng giọng nói tương đối ôn nhu hỏi
- Xin hỏi, có chuyện gì sao?
Lâm Phàm ngồi xổm xuống, nắm cằm của Dịch Đạo Lăng, khổ sở nói:
- Bản phong chủ đang suy nghĩ, rốt cuộc nên xử trí mấy người các ngươi như thế nào đây, là đánh chết các ngươi hay là trước tiên cứ bỏ mặc không quan tâm đây, thật là nhức đầu.”
Bị cái tên thổ dân này nắm cằm khiến ông ta rất căm tức, đây là dáng vẻ của cô nương lúc bị người ta đùa giỡn mới xuất hiện nhưng bây giờ cái tên thổ dân này vậy mà lại dùng tư thế này để trêu đùa ông ta. Chẳng qua, coi như ngươi trâu, ai bảo thực lực của tên thổ dân này lại mạnh như vậy chứ, chỉ có thể yên lặng chịu đựng thôi.
- Lâm phong chủ đúng không, thật ra chúng ta có thể thương lượng một chút, không nhất định phải tổn thương tính mệnh đâu.
Dịch Đạo Lăng vội vàng nói, ông ta không muốn chết, tu hành trăm năm rốt cuộc mới trở thành tu sĩ Luyện Hư Hợp Đạo, nếu sau này cố thêm một chút, chuyện thành tiên cũng không phải là không có khả năng. Nếu như chết ở đây thì sẽ chỉ còn là một nắm cát vàng không người nhớ tới.
- Thương lượng mẹ ngươi ấy, dựa vào thái độ của ngươi, có tin lão tử bạo cúc hoa của ngươi hay không?
Thánh chửi Chế Tài đi đến bên cạnh, nổi giận mắng.
Lâm Phàm đưa tay, nói:
- Chế Tài, chú ý lời nói của ông, đừng đối xử với tù binh như vậy, bọn họ cũng có nhân quyền.
Thánh cược Thần Trật nhìn Chế Tài lắc đầu nói:
- Chế Tài, ta đề nghị đánh cược với ngươi bao nhiêu lần ngươi đều cự tuyệt, lần này ngươi liền nghe ta đi, chúng ta cược một lần, ta cược ngươi không dám bạo cúc hoa của ông ta, cược hay không?
- Hoa? Dịch Đạo Lăng trợn tròn mắt, không hiểu hai người họ đang nói cái gì, sau đó thận trọng hỏi:
- Cúc hoa này là cái gì vậy?
- Đúng nha, Chế Tài, ngươi nói cúc hoa cái gì vậy? Có phải là loại hoa màu vàng kia không?
Thần Trật hỏi, ông ta đã phát hiện ra rằng Chế Tài thường xuyên nói một số lời nói khiến người nghe cảm thấy không hiểu.
- Ha ha, cúc hoa? Chế Tài cười, sau đó nhìn chằm chằm đối phương, nói:
- Cúc hoa chính là chỗ để ngươi đi ị đó.
Tiếng nói vừa dứt, lông tơ toàn thân Dịch Đạo Lăng liền dựng đứng, cúc hoa xiết chặt, cảm thấy vô cùng kinh khủng. Thực lực của thổ dân không chỉ có mạnh mẽ, hơn nữa còn có sở thích buồn nôn như vậy.
Tả Vân Phi đàng hoàng ngồi xổm ở một bên, nếu lão biết sẽ biến thành cái dạng này, khẳng định sẽ không đến, mà lão cũng hận Đường Thiên Nhật thấu xương, tên kia căn bản chính là một tên súc sinh. Đường đường là một người tu tiên, vậy mà lại nói láo, ta nguyền rủa ngươi mỗi ngày đều bị tâm ma quấy nhiễu. Trong lòng Tả Vân Phi bộc phát oán niệm cực lớn.
Ngay lúc lão sinh ra những oán niệm này, trong tầm mắt xuất hiện một đôi chân, sau đó lão sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn tên thổ dân đứng trước mặt, bày ra nụ cười tự nhận là mê người nhất, nói:
- Xin chào.
Lâm Phàm quan sát tỉ mỉ đối phương, hỏi:
- Ngươi chính là người múa kiếm sao?
Múa kiếm? Con mẹ nó, Tả Vân Phi không nhịn nổi, lão đường đường là kiếm tu lại bị người ta nói là một người múa kiếm, đây là chuyện nhục nhã, khốn nạn như thế nào chứ?
- Vâng, vâng, ta là một người múa kiếm.
Tả Vân Phi lập tức đáp, mặc dù biểu hiện thường ngày trước mặt đám đệ tử rất chính trực, rất nghiêm túc nhưng thật ra lão vẫn là một người rất linh hoạt.
Nếu không phải thật sự có cá tính như vậy, năm đó phái Tiên Kiếm không coi trọng lão, dựa vào loại phong phạm ở đây không giữ gia tự nhiên sẽ có chỗ khác giữ gia, lão sẽ không dùng nhĩ lực mà nghe lén người khác truyền công. Cuối cùng bị trưởng lão nhìn trúng, liền hấp tấp đồng ý cho lão nhập môn.
- Vừa hay đang nhàm chán, múa kiếm hai lần cho chúng ta xem đi.
Lâm Phàm hướng về phương xa hô lên:
- Ném thanh kiếm của tên này qua đây, để cho lão ta mua vui cho chúng ta, giết một chút thời gian nào.
Đám Bán Thần đang đùa nghịch tiên kiếm tiện tay ném kiếm đến, kiếm này cũng không có gì, cứ như vậy bay đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận