Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 505: Chưởng Giáo Đích Thân Đến

Nguyên Tổ Chi Địa.
- Lâm phong chủ, không phải là ngươi lầm rồi chứ, tại sao ta lại cảm giác là bọn chúng sẽ không đến?
Thần Vân đại sư hỏi. Ông ta đối với bất cứ lời nói của tên tiểu tử này, cho dù chỉ là một cái dấu chấm câu thôi cũng đều ôm lấy tâm thái hoài nghi. Giới Chân Tiên xâm lược khí thế rất hùng hổ, nhưng mà hiện tại xem ra cũng chỉ có vậy, không ra hồn gì cả.
- Lầm? Thần Vân đại sư, ông đang nói đùa cái gì vậy? Chuyện khác không nói, chỉ tính trong tất cả mọi người đang đứng ở đây, trí thông minh của bản phong chủ là cao nhất, nếu như ngay cả ta nói mà cũng không chính xác, vậy thì liền chẳng có ai có thể nói đúng cả.
Đối với việc Thần Vân đại sư hoài nghi trí thông minh của mình, hắn rất là khó chịu, bực này trí lực của hắn lại có người dám hoài nghi IQ cao chót vót của hắn, thật là nực cười.
Thần Vân đại sư ngây người nhìn Lâm Phàm, được rồi, xem như ông ta chưa nói gì cả, nói chuyện với tên tiểu tử này thì thà nói chuyện với cái đầu gối còn hơn.
Hắn cũng bó tay, đến tận lúc này cũng không hiểu rõ tình huống của những tông môn này như thế nào. Lúc trước đánh nhau muốn chết đi sống lại, bây giờ nói không đánh thì liền không đánh nữa, lại còn đoàn kết lại cùng nhau chống lại kẻ xâm lược, không đúng, là liên minh cùng nhau xâm lược ngược lại người khác.
Ngay lúc Lâm Phàm nói ra lời này, tất cả những Bán Thần xung quanh đều đồng loạt nhìn hắn, ánh mắt bốc lửa dường như muốn nói, ngươi có thể sỉ nhục nhân cách của chúng ta nhưng tuyệt đối không thể sỉ nhục trí thông minh của chúng ta.
Các đại tông môn không ai không biết, không ai không hiểu rằng Lâm Phàm, phong chủ của Vô Địch phong Viêm Hoa tông là một người có đầu óc hơi không bình thường. Nếu như bình thường, còn có thể làm ra những chuyện trước kia sao? Dùng mông để nghĩ cũng có thể hiểu rõ là ai mới có đầu óc có vấn đề.
- Các ngươi đừng có dùng ánh mắt như vậy mà nhìn ta, làm như ta nói sai không bằng vậy.
Lâm Phàm cười, đối với trí lực của những người này, hắn thật không dám nhận bừa. Hắn cũng hiểu rõ có đôi khi nói thật sẽ khiến cho người khác không vui, hắn đều có thể hoàn toàn hiểu được, nhưng thân là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, nhất định phải chính trực, dám nói dám làm, không thể bởi vì người khác không vui mà không nói được, đúng không?
- Đồ nhi, đừng như vậy, có lúc, trong lòng hiểu rõ là được rồi, con là do lão phu dạy dỗ, trí thông minh tất nhiên không phải hạng xoàng rồi.
Thiên Tu vỗ vai đồ đệ nói. Lâm Phàm gật đầu:
- Dạ, con biết rồi thưa thầy, con có thể có được trí tuệ như bây giờ, thầy cũng có công lao rất lớn.
Thiên Tu vốn muốn nói tiếp một câu nhưng trong lòng ông luôn cảm giác như trong câu nói đó hình như có cái gì đó không đúng lắm.
Dạ Ma Bán Thần cười ha ha, nói:
- Ai mà chẳng biết đầu óc Lâm phong chủ có vấn đề chứ, nếu như là do Thiên Tu ngươi dạy, vậy thì đầu óc của ngươi cũng có vấn đề rồi…ha ha…
Putissa đè Dạ Ma Bán Thần xuống đất, che miệng ông ta lại, lúng túng cười, nói:
- Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, ông ta có bệnh, đừng để bụng.
Sau đó nhìn Dạ Ma, thấp giọng nói:
- Ngươi muốn chết thì cũng đừng làm liên lụy đến La Sát tông.
Ông ta không hiểu, tại sao gan Dạ Ma lúc này lại to bằng trời như vậy, cũng dám nói Lâm phong chủ và Thiên Tu đầu óc có bệnh, như vậy chẳng khác gì muốn chết cả.
- Hiện tại nói thật cũng không cho sao?
Dạ Ma phản bác, ông ta đã mất đi lòng tin đối với tông chủ, nói thật cũng không cho, thế này thì có còn nhân quyền không chứ?
- Lời của ngươi đây không phải là nói thật mà là muốn chết, câm miệng đi cho ta.
Putissa mặc kệ Dạ Ma, tên này sau khi được chuộc về liền không giống như lúc trước. Dạ Ma trong lòng không phục, lẩm bẩm trong miệng:
- Nếu như người không phải là tông chủ, ta đã sớm xử lý ngươi rồi.
Chỉ là vừa nói xong câu này, ông ta phát hiện ánh mắt của tông chủ rất sắc bén giống như muốn làm thịt ông ta vậy.
- Thế nào?
Dạ Ma hỏi.
Putissa hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, phải nhịn, chờ đến khi chuyện này kết thúc, trở về tông môn thì mới thu thập cái tên này sau.
Đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc mới có thể nói ra câu nói thật lòng.
Boong boong!
Tiếng chuông vang vọng đất trời, vả lại tiếng động dường như truyền ra từ trong khe hở. Sóng âm kia một tầng rồi lại một tầng vang lên như thủy triều, truyền ra từ trong khe hở.
- Lại có người đến.
Lâm Phàm vỗ tay, đứng dậy có chút mong chờ. Hắn phát hiện người của giới Chân Tiên kỳ thật rất chịu chơi, la bàn, kiếm đều đã tới, bây giờ chuông cũng đến không biết lần sau có tới có thể là một cỗ quan tài hay không?
Dịch Đạo Lăng vốn đã tuyệt vọng, lúc nghe được tiếng chuông này thì biểu hiện trên mặt rất là phong phú, bên trong đôi mắt vô thần cũng tỏa ra hào quang chói lọi.
Tiếng chuông này rất quen thuộc, không phải là Địa Nguyên Chung của chưởng giáo hay sao. Bây giờ, ông ta rất cảm động, không ngờ tới chưởng giáo lại đích thân đến cứu bọn họ.
- Chưởng giáo à, chúng ta thẹn với sự tin tưởng của người, còn cần người đến cứu…
Dịch Đạo Lăng than trời trách đất, chẳng qua khi nhìn thấy thân ảnh bên trong khe hở, thanh âm liền im bặt, sao sư huynh lại tới, chưởng giáo đâu? Nếu như chưởng giáo đích thân tới, những thổ dân này tuyệt đối không phải là đối thủ của ông ấy. Có điều bây giờ lại là Đường su huynh quay lại. Tình huống gì đây, quay lại đưa đồ ăn hả?
Mặc dù có Địa Nguyên Chung hộ thể nhưng mà Đường Thiên Nhật vẫn rất sợ hãi, rất e ngại, cũng mặc kệ tất cả, trực tiếp đứng trong khe hở kích hoạt Địa Nguyên Chung để bảo vệ bản thân. Ông ta đã có bóng ma đối với những thổ dân này, đám người kia thật sự quá nguy hiểm, nguy hiểm đến mức khiến cho người ta sợ hãi.
- Tại sao lại là tên này nữa?
Lâm Phàm nghi ngờ hỏi, đồng thời hắn rất thất vọng, có lòng tốt tha cho ngươi một mạng, ít ra cũng phải mang vài người tới chứ nhưng bây giờ ngươi lại đơn thương độc mã tới, thật là khiến cho người ta không vui.
- Mẹ nó, lại chỉ có một đứa, có chia cũng không đủ.
Thánh chửi Chế Tài mắng:
- Xâm lược mà cũng không làm cho tốt, đáng đời cứ liên tục thành cái dạng này.
Thánh Chủ nhìn Chế Tài, mặt mày ủ rũ, tông môn sao lại có dạng quân chủ như vậy chứ, thật là tông môn bất hạnh mà.
- Đừng xúc động, xin các vị đừng xúc động, lần này ta tới không phải là để đánh nhau.
Đường Thiên Nhật vội vàng nói, sợ rằng nói chậm một chút sẽ bị những thổ dân này đè ra đất mà đánh đập.
Thiên Tu quái dị nhìn đối phương, nói:
- Đồ nhi, sao vi sư lại cảm thấy, người này đến để đàm phán nhỉ?
Đàm phán? Không thể nào, chỉ có một người đến, sao có thể là đàm phán được, đây rõ ràng là không coi chúng ta ra gì cả mà. Lâm Phàm rất khó chịu, đàm phán thì phải dụng tâm, một người thì tính là gì? Đó chính là không coi chúng ta ra gì cả.
Đường Thiên Nhật lơ lửng trong hư không, cách miệng khe hở rất gần, chỉ cần thấy tình hình không thích hợp, ông ta nhất định sẽ rút lui đầu tiên.
- Các vị hiểu lầm, hiểu lầm rồi, đừng ra tay, ta tới là có chuyện muốn nói.
Đường Thiên Nhật nói.
Lâm Phàm vẫy tay, nói:
- Có chuyện gì thì xuống đã rồi nói, đứng cao như vậy làm gì, không nghe rõ.
Đường Thiên Nhật lập tức lắc đầu, chắc chắn sẽ không xuống dưới, sau khi đi lần này sẽ biến thành bộ dáng gì thật là không dám tưởng tượng, có đánh chết ông ta, ông ta cũng sẽ không xuống đó.
- Sư huynh, chưởng giáo đâu?
Dịch Đạo Lăng hô lên.
-Đường Thiên Nhật, ngươi là cái tên tiểu nhân hèn hạ, ngươi dám lừa gạt ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận