Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 506: Chưởng Giáo Đích Thân Đến (2)

Tả Vân Phi dắt cổ họng mắng to, lão bị mất hết mặt mũi như vậy là vì sao? Còn không phải là bởi vì cái tên súc sinh khốn nạn này cố ý lừa lão? Nếu như không phải vì ông ta, mọi chuyện sao có thể trở nên như vậy chứ.
Đường Thiên Nhật bình tĩnh nhìn thoáng qua Tả Vân Phi, không biểu hiện gì, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
- Các sư đệ, chưởng giáo phái ta tới để thương lượng với các cư dân của Nguyên Tổ Chi Địa một chút.
Vốn là từng tiếng từng tiếng thổ dân, hiện tại lại trực tiếp biến thành cư dân, trình độ tiến bộ này cũng thật là lớn.
Dịch Đạo Lăng rất muốn nói, huynh xuống đây thì có tác dụng quái gì chứ, nếu là chưởng giáo xuống thì có lẽ còn có chút hữu dụng, sau đó bọn họ lại tiếp tục cúi đầu, đối với tình huống tiếp theo, bọn họ cũng không ôm ấp hy vọng gì cả. Ngồi xổm ở đây cũng được một lúc lâu rồi, chân cũng tê hết cả. Vả lại, càng hiểu rõ hơn về tên thổ dân này, nghe những thổ dân xung quanh nói, người này đầu óc có vấn đề, một lời không hợp liền sẽ đánh người, vả lại không biết nói chuyện, thường xuyên dùng bạo lực để giải quyết mọi chuyện.
- Xuống đây nói đi, yên tâm, tuyệt đối không ra tay đâu, nhân cách của chúng ta vẫn có thể tin được. Huống hồ hai giới giao chiến, không chém sứ giả, mặc dù giới Chân Tiên các ngươi xâm lược đất đai của chúng ta nhưng chúng ta tuyệt đối sẽ không đánh ngươi.
Lâm Phàm hô to về phía hư không, cái tên này vậy mà lại thông minh hơn rồi, biết nguy hiểm nên không xuống, hơn nữa đứng cách khe hở gần như vậy, lão ta muốn chạy trốn thì không có ai có thể ngăn cản được.
Đường Thiên Nhật tuyệt đối sẽ không đi xuống, dù cho đối phương có ba hoa chích chòe thế nào đi nữa thì ông ta cũng sẽ không đi xuống. Ông ta làm sao biết được những thổ dân này nghĩ như thế nào? Nếu như bọn chúng giở trò lừa bịp thì làm sao bây giờ? Cho nên vẫn là nên lo xa một chút, cứ đợi ở đây, bảo đảm không có bất cứ chuyện gì xảy ra. Nếu quả thật có chuyện, cứ bay thẳng đến khe hở, khoảng cách gần như vậy, không thể nào trốn không thoát.
- Là ngươi ép ta.
Lâm Phàm lắc đầu, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, còn muốn đùa bỡn tính toán, đợi lát nữa cho ngươi một trận, khiến cho cha ngươi cũng không nhận ra.
Mà ngay lúc này, một giọng nói truyền đến:
- Các vị cường giả Nguyên Tổ Chi Địa, bản tọa là chưởng giáo của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, hi vọng có thể nói chuyện với các vị một chút.
Thần niệm của chưởng giáo ký thác trên người Đường Thiên Nhật xuất hiện.
- Bái kiến chưởng giáo.
Đám người Dịch Đạo Lăng nhìn thấy thân ảnh này, lập tức hưng phấn hô lên. Mặc dù đây chỉ là một tia thần niệm của chưởng giáo nhưng trong lòng bọn họ cũng buông lỏng, giống như cảm giác là an toàn đã đến rồi.
- Sức mạnh hình chiếu, cũng chính là thần niệm hay là thân ngoại hóa thân.
Thiên Tu sờ bộ râu dài, tự nhủ, sự tu hành của giới Chân Tiên cũng thật khiến cho ông có chút hiếu kỳ.
- Xuống đây rồi nói.
Lâm Phàm ngoắc tay, không ngờ còn có lão đại xuất hiện, chẳng qua thứ đến chỉ là một tia thần niệm của lão đại mà thôi, thật khó chịu. Nếu như là người thật đến thì vui hơn nhiều rồi.
- Chưởng giáo cẩn thận, những thổ dân này rất gian trá.
Đường Thiên Nhật nhắc nhở.
- Không sao.
Chưởng giáo đi xuống, chỉ là điều khiến cho Đường Thiên Nhật kinh ngạc chính là, chưởng giáo đi xuống thì đi đi sao lại cũng dẫn theo ông ta xuống chứ?
- Chưởng giáo, ta ở đây là được rồi, không cần xuống đó đâu.
Chưởng giáo cười cười, không nói gì, dường như đang nói, ngươi cho rằng Địa Nguyên Chung đang bảo vệ ngươi sao, ngươi chỉ đang hưởng ké thôi.
Lâm Phàm nhìn đối phương, hỏi:
- Ngươi chính là chưởng giáo của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung sao?
- Đúng vậy.
Chưởng giáo cười, sau đó nhìn về phía đám người Dịch Đạo Lăng, nói:
- Còn xin các vị hãy thả những trưởng lão của phái ta ra, phái ta nguyện nhận phần ân tình này.
- A, còn hai vị trưởng lão phái ta đâu?
Chưởng giáo nhìn một vòng, cẩn thận đếm một chút, lúc đầu nói là mười ba nhưng nơi này chỉ có mười hai người, vả lại trong đó còn có một người của phái Tiên Kiếm.
- Ở đó.
Lâm Phàm chỉ.
Chưởng giáo nhìn qua nơi hắn chỉ, phát hiện nơi đó chỉ có hai đống thịt nhão, sau đó lại nhìn Lâm Phàm một chú, rồi lại nhìn đống thịt nhão kia một chút, trong lúc nhất thời liền ngơ ngác.
- Thật là ngại quá, lúc trước không biết, không chú ý liền đập chết mất rồi, không sao chứ?
Lâm Phàm hỏi.
- Thật ra cũng không có gì, nếu như ngươi muốn ra tay vậy thì liền ra tay đi.
Chưởng giáo nhìn hai đống thịt vụn kia, từ trong hơi thở có thể cảm nhận ra đây chính là hai trưởng lão trong phái. Thật không ngờ, bọn họ lại sẽ chết ở chỗ này. Đáy mắt có nộ khí, muốn ra tay giết sạch đám thổ dân này nhưng nộ khí rất nhanh liền tiêu tan, sắc mặt lại bình tĩnh như nước.
- Phái ta đi xuống Nguyên Tổ Chi Địa cũng chỉ là muốn giao lưu cùng các vị một phen, không có ác ý, về phần bọn họ chỉ sợ cũng là hiểu nhầm nên mới xuất hiện tình huống như vậy.
Chưởng giáo muốn cứu những trưởng lão này ra, tuyệt đối không thể để bọn họ chết ở đây được. Nếu không đối với môn phái mà nói chính là một sự đả kích cực lớn.
- Thứ hỗn trướng ghê tởm.
Đường Thiên Nhật trong lòng thổ huyết, hai vị sư đệ chết đi khiến cho người ta khó mà có thể chịu đựng, mà cố kỵ của chưởng giáo, ông ta tất nhiên cũng biết đó chính là không thể để cho các trưởng lão chết ở đây được.
- Ngươi nói loại giao lưu này có cần thiết không?
Lâm Phàm nhìn về các vị Bán Thần, dò hỏi.
- Giao lưu cái đéo gì chứ giao lưu, giao lưu con mẹ nó. Lâm phong chủ, chúng ta lên, bắt lấy đối phương, tấn công giới Chân Tiên đi.
Thánh chửi Chế Tài mắng.
Lâm Phàm đưa tay, nói:
- Chế Tài Quân Chủ, an tâm chớ vội, đừng quá mức xúc động, việc này còn có thể thương lượng.
Thánh Chủ nhìn Chế Tài, nói:
- Gần đây có phải ngươi tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma hay không? Có thể ngậm miệng lại được không vậy?
- A.
Chế Tài cảm thấy bị tổn thương rất nặng, vừa mở miệng liền bị Thánh Chủ mắng, cũng không biết vấn đề nằm ở đâu, khiến cho ông ta vô cùng bực bội.
- Các vị, phái Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung của ta ở giới Chân Tiên là một trong Tiên Đạo Thập Môn, mọi chuyện lúc trước đều chỉ là hiểu lầm thôi, nếu như các vị nguyện ý thả trưởng lão phái ta ra, sau này nếu như có việc gì, phái ta tuyệt đối không chối từ.
Chưởng giáo nói.
Lâm Phàm xem trọng chiếc chuông kia, sau đó liếc mắt nhìn nhau với đám Bán Thần. Thần Phạt Quân Chủ hiểu rõ ý tứ của ánh mắt này.
Thời gian dần trôi, đám người tản ra, nhưng vị trí phân tán lại rất rõ ràng, đó chính là bao vây đối phương lại.
- Thầy, con nhìn trúng chiếc chuông kia.
Lâm Phàm nhỏ giọng nói.
- Ừm, chiếc chuông kia thật là không tệ, đợi lát nữa vi sư sẽ nương tay, không làm hỏng chiếc chuông đó.
Thiên Tu vẫn luôn nhìn chằm chằm chưởng giáo, cảm nhận khí tức của đối phương, loại sức mạnh kỳ diệu kia cũng chính là pháp lực, rất khổng lồ, giống như một cơn sóng thần đang ẩn chứa trong cơ thể.
Chưởng giáo phát hiện tình hình xung quanh có chút không ổn, sau đó nghiêm nghị nói:
- Các vị, các người đây là đang muốn làm gì?
- Làm ngươi, lên!
Lâm Phàm chợt quát một tiếng, trực tiếp xông đến, nhóm Bán Thần xung quanh cũng như vậy.
- Chưởng giáo, ta nói rồi mà, bọn chúng rất hèn hạ, sao người lại không nghe lời ta chứ.
Đường Thiên Nhật trong lòng thấp thỏm lo âu, nhất lúc nhìn thấy những thổ dân này xông tới lại càng không biết nên làm gì bây giờ.
Bát Sát Hoàng Tuyền La Thiên Bàn của ông ta bị những thổ dân này làm hỏng, thực lực giảm mạnh nhưng tình huống hiện tại cũng không thể chỉ nhìn mà không đánh được.
Pháp lực trong cơ thể, mênh mông cuồn cuộn, nghiền ép bốn phía.
- Các ngươi…
Chưởng giáo giận dữ, không ngờ những thổ dân này vậy mà lại đánh trả, lập tức gầm thét một tiếng, hơi nhấc ngón tay, pháp lực cuồn cuộn bạo phát ra ngoài.
- Thiên nguyên!
Pháp lực ngưng tụ lại một điểm, trong đó lại có đại đạo hàm súc ẩn tàng, đây đã là thủ đoạn siêu việt nhất của đám người Đường Thiên Nhật.
- Hắc hắc, có chút thú vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận