Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 507: Cái Chuông Này Có Duyên Với Ta

Tốc độ của Lâm Phàm đã đạt đến cực hạn, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt chưởng giáo, năm ngón tay co lại, sức mạnh ngưng tụ, sau đó đột nhiên bắn phá mà đi.
Ầm ầm!
Ánh sáng rực rỡ chiếu xạ đất trời, bộc phát ra ánh hào quang sáng chói.
Mà sắc mặt của chưởng giáo lại đại biến, đây chỉ là một tia thần niệm của ý, đâu phải là đối thủ của Lâm Phàm, ngón tay nổ tung trong nháy mắt.
Nhưng mà với ông ta mà nói, chuyện này quả thực không có khả năng, dù đây chỉ là một tia thần niệm nhưng mà cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể đối phó được, cho dù là Đường Thiên Nhật cũng khó có thể chống cự được.
- Chạy!
Chưởng giáo chỉ niệm pháp quyết, pháp lực đã cuồn cuộn như sóng cuồn cuộn mà lên, Địa Nguyên Chung lại càng oanh minh rung động, tiếng chuông chấn động, khuếch tán bốn phương tám hướng, đông thời bay lơ lửng trong không trung, muốn rời khỏi nơi này.
- Chạy đi đâu? Bản phong chủ coi trọng cái chuông này.
Lâm Phàm cưỡi gió bay lên, trong nháy mắt liền xuất hiện phía trên Địa Nguyên Chung, trực tiếp giáng xuống một chưởng, sức phòng ngự của cái chuông khó mà chống đỡ nổi.
Một tiếng ầm vang vang lên.
Địa Nguyên Chung đột nhiên rơi xuống đất, khuấy động lên một lớp bụi trần, Đường Thiên Nhật đang ở bên trong hoảng hốt lo sợ, lớn tiếng gầm rú:
- Chưởng giáo, cứu ta…
Chưởng giáo bay lên, ông ta vừa có nhận thức mới về đám thổ dân này, những thổ dân này không đơn giản, mặc dù đây chỉ là một tia thần niệm nhưng cũng có tu vi Luyện Hư Hợp Đạo.
- Địa Nguyên Chung.
Lập tức, một đạo sóng âm bộc phát ra từ miệng chưởng giáo, xung kích mạnh mẽ đó quét sạch mà đi, Địa Nguyên Chung đang bị Lâm Phàm áp chế chấn động, trên mặt hiện ra rất nhiều tiên văn lít nha lít nhít, đại biểu cho một loại ý chí đại đạo.
Boong!
Trong cơ thể Lâm Phàm có một đạo tiếng chuông nổ tung như sấm sét, đây là uy năng của Địa Nguyên Chung, lại càng là uy năng của Tiên Khí thượng phẩm, đủ để hủy diệt hết thảy. Cho dù là tu sĩ Luyện Hư Hợp Đạo cũng khó mà chống đỡ, chỉ là đối với Lâm Phàm, thanh âm này chẳng gây ra chuyện gì cả.
- Sao lại thế?
Chưởng giáo kinh hãi, không ngờ thế công của Địa Nguyên Chung lại không dùng được, nhưng đây là công kích tinh thần mà.
Đường Thiên Nhật vẫn một mực bị giam trong Địa Nguyên Chung nhìn thấy chưởng giáo muốn chạy, lập tức hô lên:
- Chưởng giáo đừng đi, cứu ta, cứu ta với.
- Thầy à, cái tên này muốn đi kìa, chém thần niệm của ông ta đi.
Lâm Phàm hô lên. Đã tới vậy thì cũng đừng nghĩ có thể dễ dàng chạy đi như vậy, nếu không thì mặt mũi này biết để đi đâu.
- Ngươi…
Chưởng giáo trừng Đường Thiên Nhật, không ngờ ông ta lại nhắc nhở đám thổ dân này là ông ta muốn đi nhưng với tình hình trước mắt, muốn trấn áp những thổ dân này đã là chuyện không thể nữa.
Ngay lúc chưởng giáo bay lên chuẩn bị rút lui, lại phát hiện phía trước có người cản đường.
- Đã tới rồi thì còn đi làm gì.
Bộ râu dài màu trắng lắc lư theo gió trong hư không, trên mặt cũng mang theo ý cười.
- Rất nguy hiểm đó.
Chưởng giáo vẻ mặt ngưng trọng, tên thổ dân này khiến ông ta có cảm giác rất nguy hiểm, so với tên thổ dân lúc nãy còn nguy hiểm hơn. Nhưng sao có thể ở lại đây được, vừa muốn điều khiển Địa Nguyên Chung nhưng mà nhìn thấy tên thổ dân kia lại đặt mông ngồi trên chuông, trong lòng chưởng giáo lửa giận thiêu đốt hừng hực. Đây là muốn đoạt tiên bảo của ông ta sao?
- Thiên Địa Nhất Tuyến Gian.
Thiên Tu chuyển động, chỉ là tốc độ nhanh đến mức không ai có thể nhìn thấy được.
- Cái gì?
Chưởng giáo kinh hãi, cảm nhận được một luồng chấn động cực kỳ cường đại đang đánh tới, sự chấn động này khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Phốc phốc!
Thân thể chưởng giáo bị chém thành hai nửa, sau đó phịch một tiếng liền tiêu tán, chỉ có một giọt máu tươi rơi xuống, cuối cùng biến mất không còn dấu tích.
Địa Nguyên Chung đang chấn động dường như cũng không còn động tĩnh, vững vàng nằm đó.
- Cuối cùng cũng đến tay.
Lâm Phàm trực tiếp nâng Địa Nguyên Chung trong tay, Đường Thiên Nhật bên trong ngây ngốc đứng tại chỗ. Ông ta vẫn biết, lần này chắc chắn sẽ xui xẻo, nhưng mà chưởng giáo lại không tin, những thổ dân này thật sự rất khủng bố.
- Ta…ta…
Đường Thiên Nhật muốn mở miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Lâm Phàm vẫy vẫy tay với đám Bán Thần xung quanh, nói:
- Tiếp đãi vị xâm lược này một chút đi.
- Hắc hắc!
Chế Tài siết nắm đấm, đi về phía Đường Thiên Nhật, đồng thời còn có không ít Bán Thần cũng tụ tập đi đến.
- Đừng mà.
Đường Thiên Nhật hai tay ôm đầu, chậm rãi ngồi xuống. Ông ta là trưởng lão của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, tu hành đến bây giờ chưa từng gặp qua loại người này.
- Sư huynh, mau ngồi xuống, đừng phản kháng.
Dịch Đạo Lăng tuyệt vọng nói.
Thần niệm của chưởng giáo giáng lâm cũng đều vô dụng, chuyện này ngoại trừ chân thân đến thì còn có thể có biện pháp nào nữa chứ.
Lập tức, một tiếng kêu thảm thiết truyền đến mà tiếng kêu gào thê thàm này lại còn kèm theo một tiếng cười to tùy ý làm bậy của đám thổ dân. Ác ý kinh khủng bao trùm toàn thân bọn họ.
- Đồ nhi à, cái tên chưởng giáo kia tu vi không kém.
Thiên Tu đi đế nói với đồ đệ.
- Thầy à, sao lại nói vậy?
Lâm Phàm đang nghiên cứu Địa Nguyên Chung nhưng nghiên cứu đến giờ vẫn không có manh mối gì, chẳng qua thầy khiến hắn cảm thấy hơi kinh ngạc, tu vi không kém, không kém kia rốt cuộc đến đâu?
Thiên Tu trầm giọng nói:
- Ít nhất là Thần Cảnh.
- A?
Lâm Phàm kinh ngạc, sau đó ‘A’ lên một tiếng, nói:
- Ít nhất là Thần Cảnh, vậy coi như ông ta là thần, xem ra có chút lợi hại, con xem ra cần phải cố gắng một chút.
Ây da, không ngờ vẫn là thần.
- Thầy à, vậy người có chịu nổi hay không vậy?
Lâm Phàm hỏi.
Thiên Tu chỉ cười một tiếng:
- Đồ nhi, con đây là đang hoài nghi năng lực của thầy sao?
Lâm Phàm lập tức khoát tay, nói:
- Không có, tuyệt đối không có, con vẫn luôn rất có lòng tin với thầy mà, dù sao có thầy ở đây, vấn đề này liền không liên quan đến con, con trước tiên vẫn nên nghiên cứu cái chuông này rốt cuộc là như thế nào đã.
- Đồ nhi, nghiên cứu cái gì chứ, Địa Nguyên Chung này là Tiên Khí của giới Chân Tiên, đã bị chưởng giáo kia luyện hóa, con sao có thể nghiên cứu được.
Thiên Tu lắc đầu, xem xét nãy giờ hẳn là còn chưa biết tình huống như thế nào hay sao.
- Như thế hả, vậy cũng chỉ có thể hủy đi mà thôi.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói.
- Vốn là cảm thấy cái chuông này rất có duyên với con, không nghĩ tới lại là hữu duyên vô phận.
Khí linh của Địa Nguyên Chung nghe thấy lời nói này của thổ dân, đột nhiên run lên. Nó mặc dù là khí linh, vả lại đã bị chưởng giáo luyện hóa nhưng đầu óc vẫn phải có.

Giới Chân Tiên.
Tất cả mọi người đang đợi chưởng giáo đại phát thần uy nhưng đột nhiên lại thấy vẻ mặt của chưởng giáo đỏ ngầu, thân thể run rẩy, giống như phải hứng chịu tổn thương gì đó.
- Chưởng giáo, thế nào rồi?
Hoàng Nhân trưởng lão vội vã hỏi. Chưởng giáo mở mắt ra, trong mắt có ánh sáng lạnh lập lòe, nói:
- Không ngờ Nguyên Tổ Chi Địa lại còn có những cao thủ như vậy, xem ra ghi chép của cổ tịch sai rồi.
- Cái gì?
Hoàng Nhân trưởng lão kinh hãi, theo ý tứ của chưởng giáo, đây chẳng phải là nói Nguyên Tổ Chi Địa rất nguy hiểm sao. Mà nhìn tình hình hiện tại, không chỉ Đường Thiên Nhật không có trở về mà ngay cả thân ảnh của Địa Nguyên Chung cũng không có, chẳng phải là nói, đều ở lại nơi đó cả rồi sao.
- Triêu Bạch Đế, không ngờ ngay cả ngươi cũng đích thân tới đây.
Phương xa, có một đạo kiếm ảnh chói mắt đánh tới. Các đệ tử cảm nhận được cỗ kiếm ý này, trong lòng hoang mang rối loạn nhưng bởi vì có chưởng giáo ở đây nên cũng đều an tâm.
- Phái Tiên Kiếm, Tống Thanh Liên.
Chưởng giáo nhìn người đến, trầm giọng nói.
- Sư đệ ta là Tả Vân Phi đã sớm đến trước, không biết hiện tại đang ở đâu?
Một bộ bạch y của Tống Thanh Liên tung bay, các đệ tử phía sau cũng theo sát sau lưng.
- Không biết.
Chưởng giáo mở miệng, sau đó không nói thêm gì nữa, muốn biết thì liền tự mình xuống dưới đi. Có điều với tình huống hiện tại, liền xem như bản thể của ông ta xuống đó cũng khó có thể cam đoan có thể bắt được đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận