Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 509: Tên Thổ Dân Này Uy Hiếp Ta (2)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
--------------------
Một tên trưởng lão nói. Trong mắt ông, Nguyên Tổ Chi Địa này rất nguy hiểm, cho nên trước tiên tốt nhất đừng nên xuống đó, ngồi xem có kẻ ngốc nào tiếp tục làm cái bia đỡn đạn không đã.
- Ừm, có đạo lý, phái Tiên Kiếm chúng ta tạm thời không nóng vội, nhìn xem môn phái khác nói thế nào, để bọn họ đi đấu trước cũng được.
Tống Thanh Liên gật đầu, cảm giác lời này thật có lý.
Mà lúc này, chuyện của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung lập tức lan truyền ra khắp mười môn tiên đạo, sáu tông ma đạo cùng với bốn điện yêu đạo. Khi biết được tình hình lúc này, tất cả mọi người đều mơ hồ, thảm như vậy ư? Mất đi nhiều trưởng lão như vậy, sợ rằngTriêu Bạch Đế ngay cả cái chết cũng nghĩ đến rồi. Bất kể là hai bên đạo chính hay tà, chỉ cần có đầu óc suy nghĩ thì đều đang đợi xem có môn phái nào không nhịn được đi xuống trước, để tiện thăm dò đường cho bọn họ.

Nguyên Tổ Chi Địa.
Lâm Phàm nhìn chiếc chuông lớn ở trước mặt, có chút do dự:
-Haiz, nếu như huỷ đi, thì cũng thấy tiếc, nhưng mà chẳng có duyên gì với mình, nếu như không huỷ thì để lại cũng đâu có tác dụng gì. Mà thôi, huỷ đi thì hơn.
Ngay tại lúc Lâm Phàm giơ tay lên, khí linh Địa Nguyên Trung mờ mịt, lập tức chui ra từ bên trong chiếc chuông, hét lớn:
- Chờ một chút, có gì từ từ nói, đừng có động tay động chân.
Khí linh nhìn thổ dân, không nghĩ ra rốt cuộc đây là tình huống gì, tên thổ dân này rốt cuộc đã xuất hiện như thế nào. Tu vi hiện tại của nó cho dù là năng lực mạnh đến tầng Luyện Hư Hợp Đạo thì cũng có thể liều mạng một phen. Nhưng mà vừa rồi, một cái tát của thổ dân này đáp xuống đã đè nó không sao động đậy nổi, điều này đối với một tiên khí thượng phẩm như nó mà nói, đúng là nỗi nhục lớn.
Lâm Phàm nhìn nam tử đầu trọc trước mắt này, hiển nhiên là khí linh.
- Có gì từ từ nói? Vậy được, ngươi nói đi, có duyên với ta không?
Dạ Ma Bán Thần đứng ở bên cạnh Putissa, nhỏ giọng nói:
- Tông chủ, ông nhìn tiểu tử này xem, sao lại hèn hạ như vậy, như thế thì có duyên sao được.
- Ngươi im miệng cho ta, thật là.
Putissa nhìn Dạ Ma, ông cũng không biết nên nói cái gì, thấp thoáng có một loại dự cảm, đó chính là một ngày nào đó sẽ bị người này hại chết.
Khí linh rất bi thương, lời của thổ dân này rất đơn giản, cũng rất dễ hiểu nhưng luôn có cảm giác rõ ràng đang uy hiếp nó. Nó là khí linh tiên khí thượng phẩm, chủ nhân lại là chưởng giáo Triêu Bạch Đế của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, đây là chuyện không thể thay đổi, trừ phi Triêu Bạch Đế chết rồi, nó mới có thể khôi phục lại tư do.
- Đại ca, ta là tiên khí đã nhận chủ, chúng ta vô duyên vô phận.
Khí linh nhìn cảnh tượng xung quanh, một nhóm thổ dân đang trông trừng mình, mà tên thổ dân trước mặt này có thể gây nguy hiểm cực cao cho nó. Nó đã bị bao vây, muốn chạy là không thể nào.
- Vậy vẫn là không có duyên sao?
Lâm Phàm lắc đầu, rất là mất hứng.
- Thôi, bổn phong chủ đội trời đạp đất, chưa bao giờ bắt giữ người khác, đã như vậy thì đi đi.
Khi thấy tên thổ dân này lại giơ tay lên, khí linh vội vàng nói:
- Chờ một chút, chúng ta có duyên, có duyên mà.
- Nói rõ ràng chút, rốt cuộc có duyên hay không, sao lúc thế này lúc thế khác vậy. - Lâm Phàm không vui nói.
- Có duyên.
Khí linh rất buồn bã, rõ ràng là bị người khác uy hiếp mà, mặc dù mình chỉ là một khí linh nhưng cũng có nhân cách chứ. Mà có nhân cách, đương nhiên cũng biết kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, mạng sống quan trọng nhất. Nhưng Triêu Bạch Đế đã luyện hóa nó, cho dù tên thổ dân này có được mình thì cũng vô ích.
Lâm Phàm cười thầm trong lòng, đùa sao, dựa vào tài học xuất chúng của mình, chẳng nhẽ lại không nắm được cái chuông này. Tuy nhiên hắn biết Địa Nguyên Trung này đã bị Triêu Bạch Đế luyện hoá, mình nhất định không thể sử dụng, nhưng vừa rồi hắn đã kiểm tra, Địa Nguyên Trung này rất cứng rắn, nếu như dùng để đập người, tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì.
Thiên Tu thấy đồ đệ trò chuyện với một cái chuông chẳng có tác dụng gì đến tận bây giờ cũng thấy phục. Có điều liệu có người của giới Chân Tiên đến đây không? Nhìn vào tình huống trước mắt, e là tỷ lệ đến đây rất thấp.
Đường Thiên Nhật bị đánh cho sưng mặt sưng mũi, ông cũng hối hận muốn chết, biết rõ nơi này rất nguy hiểm nhưng tại sao vẫn tới đây, cho dù có đánh chết thì ông cũng không nên có loại suy nghĩ đó.
- Sư huynh, chưởng giáo có đến cứu chúng ta không?
Dịch Đạo Lăng tuyệt vọng, bị đám thổ dân bắt lại phải chịu hành hạ vô tình bây giờ lại bị lột sạch, đáy quần chỉ có một khối vải bao quanh.
Nhục nhã đến mức này, nếu như không phải tu vi mạnh mẽ, cõi lòng đủ rộng thì nhất định không thể chịu đựng nổi. Nếu để cho mấy đệ tử tu vi chẳng đến đâu thử gặp phải tình huống phát điên này, chỉ sợ đã đâm đầu tự tử từ lâu.
Đường Thiên Nhật nhìn Dịch Đạo Lăng, rất muốn trả lời một câu, cứu cái gì mà cứu, nếu cứu thật thì đã sớm tới, nhưng tình huống như bây giờ, một vài lời an ủi là rất cần.
- Có, chưởng giáo sẽ không bỏ rơi chúng ta, ông ấy nhất định sẽ tới cứu chúng ta.
Dịch Đạo Lăng cúi đầu, trong ánh mắt lóe lên sự tín niệm kiên định:
- Đúng vậy, nhất định sẽ tới cứu chúng ta, nhất định.
Tả Vân Phi phái Tiên Kiếm im lặng hồi lâu, kỳ quái, thời gian mình biến mất lâu như vậy, chắc có lẽ môn phái đã phát hiện, sao còn chưa thấy đến cứu mình. Lão có chút mờ mịt, không phải là môn phái đã vứt bỏ mình chứ. Nhưng chuyện này tuyệt đối không thể nào, mình là một trong số những trưởng lão của phái Tiên Kiếm, môn phái nhất định không thể mất đi mình. Đợi thêm một thời gian đi, có lẽ đã bắt đầu hành động rồi. Nghĩ tới đây, Tả Vân Phi lại tràn đầy lòng tin với cuộc sống. Chỉ là không thể nghĩ thông, thổ dân của Nguyên Tổ Chi Địa sao có thể lợi hại như vậy.
Lâm Phàm vẫn đang trò chuyện vui vẻ với Địa Nguyên Trung, thỉnh thoảng lại ném ra mấy câu uy hiếp, dĩ nhiên khi nói những lời này lại lộ ra biểu tình vô cùng thân thiện. Đối với hắn mà nói, đồ đệ của giới Chân Tiên thật sự không tệ, nhất là những tiên khí này, có rất nhiều tác dụng kì diệu, tốt hơn nhiều so với bên này. Bởi vì giới Chân Tiên xâm lấn, các con dân trong thành trì Viêm Hoa tông đều bị điều đi, sắp xếp ở các tông môn lân cận.

Vô Địch phong.
Lữ Khải Minh bận tới bận lui, phân bố các đệ tử tại các nơi phòng thủ, uy năng của Thần nguyên pháo quá rõ ràng, vô cùng hùng mạnh, chỉ cần một pháo là có thể đưa những tên xâm lăng này bay lên tận trời.
- Sư huynh, không biết các huynh bên đó như thế nào?
Cậu ta nhìn lên trời, có chút lo âu, sư huynh cùng trưởng lão phải đối mặt với cường giả chân chính, thế nhưng thực lực của cậu ta thật sự quá yếu, không giúp được việc gì.
- Lữ sư huynh, huynh nói xem lần này đến bao giờ mới kết thúc. - Một tên đệ tử hỏi.
- Không biết, nhưng cũng nhanh thôi. Đừng nghĩ những chuyện này nữa, mau đi làm việc đi, các sư huynh đang ở tiền tuyến chống lại kẻ địch mạnh nhất, chúng ta không thể trì hoãn.
- Vâng

Bạn cần đăng nhập để bình luận