Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 511: Các Ngươi Biết Nhiều Quá Rồi (1)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Sau khi Nguyên Tổ Chi Địa mở ra, các môn phái giới Chân Tiên cũng đã có ý nghĩ chuẩn bị đến xâm lược. Có điều hôm nay đã bình tĩnh lại hơn nhiều.
Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung xảy ra chuyện như vậy, sớm đã không phải là bí mật. Mấy môn phái vốn đang rục rịch chuẩn bị cũng tạm thời yên ổn lại, ngồi xem chuyện này phát triển như thế nào, không muốn làm người dẫn đầu. Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung mất đi mười bốn vị trưởng lão, đồng thời còn có tiên khí thượng phẩm Địa Nguyên Chung, chuyện này đều đã truyền hết ra ngoài, tất cả môn phái đều đã biết, thổ dân của Nguyên Tổ Chi Địa cũng không phải đơn giản như trong tưởng tượng.
Chính vì vậy, không có môn phái nào chịu xông lên đầu tiên, ai xông lên trước thì chính là tấm lót đường cho kẻ phía sau. Mười môn tiên đạo, sáu tông ma đạo, bốn điện yêu đạo, cũng đều đang đợi.
Còn về chuyện mà Thiên Cung gặp phải, từ sâu trong nội tâm bọn họ có sự thông cảm, nếu như không có bọn họ có lẽ sẽ chẳng ai biết mọi chuyện rốt cuộc như thế nào.
- Ơ kìa, không đến nữa thật sao?
Lâm Phàm ngồi xếp bằng tu luyện, sau đó mở mắt ra, nhìn khe hở trong hư không.
Cũng đã mấy ngày, cứ thế không một chút động tĩnh, thậm chí ngay cả cái bóng cũng không có. Vì để giữ được trạng thái tốt nhất, hắn đã vận hết hoả lực, không hề ngừng lại, nếu không tác dụng của công pháp phụ phát huy sẽ chết người. Đột nhiên chết ở đây, vậy thì thật đáng sợ.
Mà trong khoảng thời gian này, hắn không hề uổng phí, ngoài tu luyện và tích lũy giá trị khổ tu thì thu hoạch lớn nhất chính là môn công pháp vô tình nhìn thấy được trong Địa Nguyên Chung.
“Hỗn Nguyên Địa Thân”
Theo lời của Địa Nguyên Chung có duyên với mình kia, đây là bí tịch của giới Chân Tiên, mà theo như Lâm Phàm thấy thì đây là môn công pháp bậc cao đẳng cấp. Tích phân tu luyện không khác lắm so với mấy công pháp bậc cao mà mình đã luyện trước kia. Mấu chốt nhất chính là hắn là một môn ngạnh công.
- Mẹ kiếp! Ông đây không chịu được nữa, đám chó má này rốt cuộc có tới hay không.
Phun Thánh Chế Tài không nhịn được nữa, mai phục ở đây đã mấy ngày mà chẳng thấy động tĩnh gì cả, thật hết sức nhàm chán.
Thiên Tu nói:
- Đồ nhi, e là giới Chân Tiên thật sự không tới.
- Thầy, chắc không đâu, người của giới Chân Tiên không có nhát gan như vậy, giờ mới được bao lâu, nếu quả thật như vậy, chúng ta hẳn có thể phản công.
Lâm Phàm chờ ở đây là để muốn nhìn xem giới Chân Tiên rốt cuộc như thế nào. Nếu như xâm lược, vậy thì nhanh lên, cũng coi như để hắn nhìn xem bọn họ mạnh đến đâu.
Nhưng sau lần chưởng giáo đến xâm phạm đó thì chẳng có chuyện gì xảy ra nữa, ngay cả bóng người cũng không có. Đường Thiên Nhật bị bắt làm con tin, ngày nào cũng nhìn vào khe hở, trông chờ mòn mỏi. Bọn họ vẫn đang đợi chưởng giáo tới cứu bọn họ, nhưng mà đã chờ lâu vậy rồi mà vẫn không có động tĩnh gì, nội tâm thật sự có chút tuyệt vọng.
Không phải chưởng giáo đã quên bọn họ rồi chứ?
Nhưng rất nhanh ông đã gạt phăng ý nghĩ này đi, chưởng giáo sao có thể vứt bỏ bọn họ, nhất định là chưởng giáo đang đợi cơ hội cho nên tới trễ.
Tả Vân Phi đã sắp sụp đổ, trong lòng điên cuồng chửi bới. Còn có thể giả dối thêm chút nữa không, mình rõ là trưởng lão của phái Tiên Kiếm, một người lớn như vậy đột nhiên biến mất, còn cả đám đệ tử chân truyền cùng theo đến nữa, chẳng lẽ môn phái không phát hiện mình đã mất tích sao? Hay là nói, thật sự đã vứt bỏ ông, không dám xuất hiện.
- Thánh chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Thiên Dụ Quân Chủ hỏi, bà đã mai phục ở đây nhiều ngày thế, không tắm, cũng không được nghỉ ngơi đàng hoàng, điều này đối với phái nữ mà nói là một tổn thương rất lớn. Nếu như bọn họ thật sự không tới, vậy thì bỏ đi, trở về tu dưỡng một hai ngày rồi tính sau.
Thánh chủ đầy bất lực, sao ông biết nên làm thế nào, người ta không đến, chẳng lẽ còn có thể ép người ta đến sao.
- Chờ thêm chút nữa.
- Còn chờ? - Thiên Dụ Quân Chủ không muốn nói thêm gì nữa, vậy là chờ tới khi nào.
Lúc này, Đường Thiên Nhật đang chìm trong cảm giác đau khổ, đột nhiên thấy có người đi tới trước mặt, chợt ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy là hai tên thổ dân, trong lòng khẽ run.
Đây là Chế Tài quân chủ. Một trong số những thổ dân có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa thích nói lời thô tục, tính khí không tốt lắm. Bây giờ người này đứng trước mặt mình muốn làm gì? Không hiểu nổi.
Đùng một tiếng, ông đã hiểu rồi, không biết tên thổ dân đáng sợ này lại nổi điên cái gì, hình như mình đâu có làm gì, bàn chân của ngươi đạp vào mặt ta là sao chứ. Dù bây giờ đang là tù binh nhưng tù binh cũng có nhân quyền của tù binh, nhân quyền chí cao vô thượng không thể xâm phạm.
- Đống cặn bã các ngươi, đúng là khiến cho người ta quá thất vọng. Có xâm lược nữa không, có xâm lược nữa không?
Chế Tài vừa điên cuồng đạp vào Đường Thiên Nhật vừa mắng.
Đã đợi bao lâu rồi, có thể chân thành tí không. Nói là xâm lược cũng là bọn họ xâm lược, bây giờ đột nhiên không xâm lược nữa, vậy thì coi là gì?
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, Đường Thiên Nhật cảm giác mình đã dẫm phải cứt chó, chuyện này thì có liên quan gì đến ông, ai biết giới Chân Tiên tại sao không xuống.
- Sư... - Dịch Đạo Lăng muốn ngăn cản nhưng suy nghĩ một chút lại thôi, thời điểm thân bất do kỉ thì trước tiên cứ bảo vệ mình cho tốt đã.
- Ha ha, đánh hay lắm, đánh hay lắm.
Tả Vân Phi rất hưng phấn, có loại thoải mái không tả được, đều tại cái tên này lừa mình, nếu không mình đã không tới nơi này, cho nên nhìn thấy Đường Thiên Nhật bị thổ dân đánh, ông ta cũng thấy hả hê.
Lúc này, Lâm Phàm đứng lên, trong mắt có ánh sáng kiên nghị toả ra:
- Ta quyết định rồi.
- Đồ nhi, con quyết định cái gì?
Thiên Tu kinh ngạc nhìn đồ nhi, tên này lại có ý tưởng mới gì sao?
Mọi người nhìn Lâm Phàm, không biết tiểu tử này muốn làm gì.
Lâm Phàm cười:
- Ta quyết định, chúng ta phải chủ động xâm lược, giới Chân Tiên này thật sự khiến người ta quá thất vọng, nếu đã không tới, vậy chỉ có chúng ta tự mình đi tìm bọn họ.
- Lâm phong chủ, lão tử thích lời này của ngươi, đến lượt chúng ta đi xâm lược rồi. Chúng ta như những kẻ ngốc vậy, đã mai phục bao lâu rồi, hoàn toàn lãng phí thời gian mà.
Chế Tài tung một cước đá văng Đường Thiên Nhật, hưng phấn nói.
Lâm Phàm đi tới miệng khe hở, cẩn thận quan sát, bên trong rất đen, địa điểm được thông đến chắc là giới Chân Tiên, mặc dù không biết bên trong rốt cuộc như thế nào nhưng hắn vẫn rất nguyện ý vào xem một lát.
- Thầy, con đi trước dò đường xem tình thình bên trong rốt cuộc như thế nào, nếu như có thể, chúng ta lập tức tập hợp đại quân, trực tiếp đi phản công.
Hắn đã nghĩ xong rồi, vào tình huống lúc này chờ đối phương hạ xuống là điều không thể, chỉ có chủ động đánh ra mới được.
Giới Chân Tiên? Thật là thế giới khiến cho người thất vọng, hoá ra lại nhát gan đến vậy, mất công đợi mấy ngày đằng đẵng.
- Đồ nhi, cẩn thận chút, nếu có gì bất thường thì lập tức trở lại.
Thiên Tu có chút không yên lòng, dẫu sao cũng là đến giới Chân Tiên, hơn nữa trong khe hở này, tình huống rốt cuộc như thế nào đều không thể nói trước. Tuy nhiên, ông phải ở lại, Viêm Hoa tông cần phải có người trấn thủ. Đừng thấy đám người bây giờ đang rất tốt kia mà tưởng, thật ra thì đó nguyên nhân của lời thề, nếu như chuyện xâm lược kết thúc chỉ sợ tốc độ trở mặt cũng rất nhanh.
- Thầy yên tâm, con đi trước.
Lâm Phàm bước vào khe hở, vội vàng lao đi.
Khi tiến vào khe hở, cơ thể như đứng trong một hắc động, xung quanh một màu đen kịt nhưng có thể cảm giác được cửa ra ở phía trên.
Vù vù! Có gió lớn gào thét, còn có trọc khí cuộn trào mãnh liệt.
Lâm Phàm không bảo vệ cơ thể, trực tiếp chống cự, muốn xem khe hở này rốt cuộc lợi hại đến mức nào.
- Ấy, không có cảm giác gì.
Khi trọc khí cùng sức gió ùa đến, hắn lại không cảm giác được cơ thể có vấn đề gì, chỉ là da đen hơn chút.
- Ừm, hiểu rồi, cái trọc khí này chẳng phải là mặc thuỷ sao, làm như thần bí lắm.
Hắn trực tiếp lôi kiếm Thái Hoàng ra làm một nhát, trạng thái tốt nhất đã giữ mấy ngày nay, đầu óc không mấy bình thường, phải làm một nhát để hoà hoãn lại trạng thái.
Mười giây sau mở mắt ra, cơ thể bao được bảo vệ triệt để, tăng tốc, hóa thành một vệt sáng lao thẳng về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận