Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 513: Kèn Lệnh Đánh Bại Tà Ác Nổi Lên

Dạ Ma nhìn tình hình xung quanh, có chút hiếu kỳ:
- Nơi này chính là Chân Tiên Giới, cảm thấy có chút khác với nơi ở của chúng ta nhưng cũng không khác gì nhiều.
- Chân Tiên Giới này là sao, giữa trời đất ẩn chứa lực lượng rất kỳ diệu, rất lạ.
Thần Phạt quân chủ hấp thu lực lượng ẩn chứa trong hư không, tuy không hợp với bản thân ông ta nhưng nếu trực tiếp chuyển hóa thì có thể dùng được.
Đám người giống như khám phá được đại lục mới, tràn ngập tò mò.
- Thầy, cảm thấy thế nào? - Lâm Phàm hỏi.
- Tốt, quả thực không tệ, ta có thể cảm nhận được pháp tắc ở Chân Tiên Giới này có chút khác biệt so với nơi của chúng ta. Nhưng cho dù có thay đổi thế nào thì bản chất cũng không thay đổi.
Thiên Tu nói, lúc ông đến Chân Tiên Giới cũng cảm nhận được điểm này.
Lâm Phàm nhìn đám người, nói:
- Thứ nên nhìn cũng đã nhìn rồi, chúng ta nên trở về trước, bàn bạc đại sự.
Hắn đã quyết định, Chân Tiên Giới đã không xâm lấn, vậy thì bây giờ đến lượt bọn họ tấn công.
- Lâm Phong chủ, nơi này thực sự không tệ, chúng ta rất thích. Nếu như chúng ta chiếm lĩnh nơi này thì chia như thế nào?
Dạ Ma hỏi, ông ta cảm thấy Chân Tiên Giới này có lợi đối với La Sát tông bọn họ.
- Chia cái gì mà chia, đã chiếm được đâu, về bàn bạc với nhau trước, đi đi.
Lâm Phàm khoát tay, không nghĩ tới dã tâm của Dạ Ma lại lớn thế, nhanh như vậy đã muốn phân chia.

Nguyên Tổ Chi Địa.
Lâm Phàm đứng trên đài cao nhìn đám người bên dưới, cánh tay vung lên:
- Các vị, hiện giờ cơ hội của chúng ta đã tới nhưng còn phải xem mọi người có nắm chắc nó hay không.
- Trước kia bổn phong chủ đối đầu với mọi người là bởi vì trừ các người ra thì không còn thế lực nào khác tồn tại. Nhưng bây giờ không giống như vậy nữa, Chân Tiên Giới xuất hiện, mục tiêu mới của chúng ta đang ở trước mắt, bất kể có nói thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng là người cùng một thế giới. Bây giờ có cường giả có thế giới khác xâm nhập, chúng ta nhất định phải đoàn kết lại, phải để cho bọn họ biết chúng ta không dễ bắt nạt. Chúng ta vì chính nghĩa và hòa bình, đánh bại tất cả tà ác.
- Đúng, Lâm Phong chủ nói rất đúng, Thánh Đường tông đồng ý quên đi tất cả cừu hận, toàn lực đối phó với Chân Tiên Giới.
Sau khi Thánh Chủ tiến vào Chân Tiên Giới, tâm tư này liền nổi lên. Thế giới xinh đẹp như vậy chính là một bảo tàng mà bấy lâu nay bọn họ không biết. Nếu thật sự có thể chiếm được, phân chia lãnh thổ một chút cũng thực sự không tệ.
- Thánh Chủ, nên chú ý hơn một chút, Chân Tiên Giới không đơn giản.
Thần Phạt quân chủ nói. Ông ta biết Thánh Chủ đã động tâm. Dẫu sao một vùng lãnh thổ lớn như vậy, chắc chắn không chịu buông tha.
- Ừm.
Thánh Chủ không nhịn được gật đầu. Lúc này còn phải nghĩ nhiều như vậy làm gì. Ông ta nguyện ý là người đầu tiên xông lên chiếm lĩnh Chân Tiên Giới, chỉ cần có thể phân chia lãnh thổ thỏa đáng.
- Chúng ta cũng đồng ý.
Bán Thần của các tông khác cũng mở miệng nói.
Lâm Phàm rất hài lòng gật đầu:
- Vậy thì tốt, mục tiêu đầu tiên của bổn phong chủ chính là lấy cao nguyên kia làm trụ sở, dần dần khuếch trương ra, chậm rãi chiếm đoạt Chân Tiên Giới. Đồng thời nơi này cũng là lãnh thổ của chúng ta, chắc chắn không thể bỏ được, vì thế bản phong chủ đề nghị, lúc chúng ta khuếch trương, có thể đem toàn bộ chỗ nguy hiểm, bí cảnh của Chân Tiên Giới đến Nguyên Tổ Chi Địa. Cho dù sau này xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải chạy về chúng ta vẫn có lợi.
- Đề nghị rất hay.
Phổ Đế Sa gật đầu. Đề nghị này thực sự không tệ, coi như là để lại hậu chiêu, còn có thể chiếm được lợi ích.
Dịch Đạo Lăng mở to hai mắt, nghe những thổ dân này nói, hắn cảm thấy run lên bần bật. Họ thực sự muốn bắt đầu xâm lấn Chân Tiên Giới. Chỉ là, ông ta nghĩ mãi cũng không rõ, chuyện sao lại trở thành thế này? Tại sao Chân Tiên Giới đã từng xâm lấn Nguyên Tổ Chi Địa thành công, mà tới lượt bọn họ lại trở thành thổ dân của Nguyên Tổ Chi Địa xâm lấn lại, điều này thật sự không thích hợp.
- Lâm Phong chủ, chúng ta đừng do dự nữa, nhanh chóng bắt đầu đi, trực tiếp dẫn các đệ tử đi lên bắt đầu xâm lấn, ta đã bắt đầu có chút đếch đợi được con mẹ nó rồi.
Thánh chửi Chế Tài hưng phấn nói.
Thánh Chủ nhắm mắt, không muốn nhìn thấy Chế Tài. Mở miệng ra là toàn cái gì ấy, con mẹ nó có cái gì hay ho mà suốt ngày treo trên miệng.
- Đừng nóng vội, trước hết chúng ta vẫn còn một chuyện phải giải quyết.
Lâm Phàm đưa tay ra hiệu cho đám người yên tĩnh lại, sau đó quay về phía đám người Đường Thiên Nhật:
- Vừa rồi, chúng ta bàn bạc sắp đặt, bọn họ đều đã nghe được, bọn họ biết quá nhiều.”
- Sắp đặt?
Không ít Bán Thần đều có chút lơ mơ, vừa rồi sao có thể coi là sắp đặt được? Không phải mạnh mẽ xông lên, dùng vũ lực dã man chinh phục, thật sự là sắp đặt đi nữa cũng không thể trắng trợn đi qua Chân Tiên Giới như thế.
- Diệt khẩu, xong hết chuyện.
Chế Tài nhìn đám người Đường Thiên Nhật.
Đám người Đường Thiên Nhật há hốc mồm. Đây là cái đạo lý gì thế, mắc mớ gì đến bọn họ, cũng không phải là bọn họ muốn nghe, là chính ngươi không tránh mà nói toàn bộ trước mặt chúng ta đấy chứ. Huống hồ vừa rồi mà được coi là sắp đặt à, nói cũng như không, sao lại muốn diệt khẩu.
- Các vị có chuyện gì từ từ nói, mặc dù chúng ta là người của Chân Tiên Giới nhưng mà chúng ta xuống đây cũng không phải là muốn làm gì mà là chuẩn bị truyền đạt tình yêu cùng chính nghĩa, thật sự không có bất kỳ ý nghĩ xâm lấn gì.
Đường Thiên Nhật vội vàng nói.
Ông ta cảm thấy những thổ dân này nhìn mình chăm chú là muốn giết người diệt khẩu. Sớm biết như thế này đã sớm bỏ tai của mình ra rồi, có chết cũng không nghe.
- Câm miệng, còn dám nói nhảm, ông đây cho mày câm miệng bây giờ.
Chế Tài trừng mắt liếc nhìn những tù binh này.
Lâm Phàm liếc xéo Chế Tài, luôn cảm thấy Chế Tài vẫn luôn có chút gì đó không đúng, sao bây giờ suốt ngày mở miệng ra nói hết cái này đến cái khác.
- Sư huynh, đừng như vậy, chúng ta thật sự không phải đến để xâm lược, chúng ra đến để giao lưu hữu hảo.
Lâm Phàm đứng trước mặt những người xâm lán, tâm Đường Thiên Nhật nhảy lên, mồ hôi to bằng hạt đậu lăn từ trên trán xuống, tranh thủ thời gian biểu đạt tâm ý chân thành rằng ông ta thật sự đến để giao lưu mà. Mặc dù mục đích ban đầu của ông ta là đến để xâm lấn nhưng thổ dân nơi này quá mạnh, không thể xâm lấn được, chắc chắn phải biến thành đến để giao hảo mới tốt.
Cái đầu nhỏ của Lâm Phàm xoay chuyển rất nhanh, giữ lại mấy tên này cũng chẳng có tác dụng gì, còn không bằng giết chết lại có thêm điểm tích lũy. Bây giờ hắn là cường giả cảnh giới Bán Thần, muốn tiến vào cảnh giới Thần cũng không phải là chuyện có thể thực hiện trong thời gian ngắn, cho dù là giá trị khổ luyện hay điểm tích lũy đều phải tích lũy rất nhiều.
Có điều hiện giờ tất cả đều không phải là vấn đề. Chân Tiên Giới xuất hiện đã giải quyết vấn đề một cách hoàn mỹ.
- Mấy người già rồi, đừng gọi sư huynh, bổn phong chủ còn rất trẻ, chỉ mới hai mươi tuổi.
Lâm Phàm vừa cười vừa nói, sau đó lấy Lang Nha Bổng ra, chăm chú nhìn nhìn, nói một mình.
- Không ổn, Lang Nha Bổng này một khi đã giáng xuống, máu sẽ phun tung tóe, còn có vụn thịt nát dính ở có trên, hơi khó làm sạch.
Đường Thiên Nhật ngồi xổm ở đó, hai mắt mở càng ngày càng to, sắc mặt trắng bệch như quỷ, tim đập mạnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng thình thịch.
Suy nghĩ một lát, Lâm Phàm lấy ra một cái chảo, nụ cười trên mặt vô cùng sáng lạn:
- Cái chảo này có vẻ ổn, một phát liền có bánh thịt, sạch sẽ không ô nhiễm.
Phù phù!
Một trưởng lão định lực không tốt, mắt trợn ngược một cái, trực tiếp ngất đi.
Gặp quỷ rồi, thổ dân nơi này tàn nhẫn quá, tàn nhẫn hơn nhiều so với Chân Tiên Giới bọn họ. Thương thiên đại địa ơi, đây rốt cục là cái Nguyên Tổ Chi Địa gì thế. Các lão tổ tông đã từng xâm lấn được nơi này, sao đến phiên mình lại thay đổi như vậy chứ.
-Đồ nhi, trước cứ giữ lại, bọn họ vẫn còn tác dụng.
Thiên Tu nói.
Lâm Phàm kinh ngạc:
- Thầy, bọn họ còn có tác dụng gì nữa? Thầy xem môn phái của bọn họ có phái người đến cứu bọn họ đâu. Đủ thấy bên trong môn phái, bọn họ thật ra cũng chẳng quan trọng gì. Nếu như dùng bọn họ để uy hiếp đối phương, chỉ sợ cũng chẳng có tác dụng.
Thiên Tu còn chưa mở miệng, Đường Thiên Nhật lập tức hoảng hốt nói:
- Có tác dụng, thật sự có tác dụng, ta là trưởng lão của Thiên Cung, ta thực sự hữu dụng.
- Hữu dụng cái rắm ấy, mấy ngày rồi chẳng thấy bóng người nào đến!
Lâm Phàm liếc mắt nhìn, khinh thường nói:
- Nhân tình ở Chân Tiên Giới các người thật khiến người ta thất vọng. Nếu như là chúng ta thì đã sớm đi cứu người rồi.
Đường Thiên Nhật bị nói đến nỗi á khẩu không trả lời được, cái này trách chúng tôi sao? Thực lực của mấy người thấp một chút xem, xem Chân Tiên Giới chúng ra có tình người hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận