Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 514: Đây Chính Là Sắp Xếp Của Lâm Phàm Ta.

Hơn nữa, xem như ông ta đã nhìn ra những thổ dân này không có nguyên tắc, loạn kinh khủng. Lúc chiến đấu đều là quần công, căn bản chẳng biết cái gì gọi là công bằng. Mười hai vị trưởng lão bọn họ đi xuống, coi như là đối phương có mạnh hơn cũng có sức để đánh một trận. Nhưng sau đó thì sao? Bọn họ có mười hai người, đối phương có ba mươi người, sao có thể so được?
Vốn dĩ ngay từ đầu đã không phải là một trận chiến công bằng.
- Thầy, giữ lại mấy người này có tác dụng gì?
Lâm Phàm thắc mắc hỏi. Thiên Tu cười nói:
- Đồ nhi, đem bọn họ cùng tới Chân Tiên Giới. Nếu như gặp phải Thiên Cung, chúng ta dùng bọn họ làm con tin có lẽ sẽ có kết quả khác.
Lâm Phàm suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ ra được một biện pháp tốt, cảm thấy đầu của mình thật sự là quá thông minh.
-Thầy, con nghĩ được một biện pháp.
- Biện pháp gì?
Thiên Tu híp mắt, cảm thấy nghi ngờ cái biện pháp mà đồ nhi của mình nói tới. Dù sao đây cũng là đồ đệ bảo bối của ông, trong đầu chứa toàn những cái gì làm sao mà ông không biết.
Nhóm Bán Thần xung quanh cũng xúm lại, rất tò mò không biết Lâm Phong chủ có cái biện pháp gì.
- Thầy, chúng ta đến Chân Tiên Giới, việc đầu tiên chính là tuyên cáo với toàn bộ Chân Tiên Giới, chúng ta muốn giết chết mấy tên này, xem bọn họ có đồng ý đến cứu người hay không. Nếu như đồng ý, vừa vặn chúng ta có thể một mẻ hốt gọn. Nếu như không đồng ý, mấy người này chết cũng xứng đáng.
Lâm Phàm đắc ý nói. Hắn cảm thấy biện pháp mà mình nghĩ ra thật sự tốt kinh khủng.
Mọi người nhìn Lâm Phàm, khóe miệng co giật, nhất là khi nhìn thấy hắn có biểu lộ đắc ý. Trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải, có cần phải lộ liễu như vậy không? Còn trực tiếp chạy đến địa bàn của người ta, nói cho người ta chúng ta muốn giết các trưởng lão của mấy người, các người có đến cứu hay không? Đây chính là dồn người ta vào cảnh khốn cùng, không phản kháng không được.
- Đồ nhi biện pháp này có vẻ không ổn lắm.
Thiên Tu uyển chuyển nhắc nhở. Ông hy vọng đồ nhi có thể hiểu được biện pháp này không hề sáng suốt. Đương nhiên, ông chắc chắn sẽ không nói, đồ nhi ngươi nghĩ ra cái biện pháp chó chết gì. Dù sao có nhiều người như vậy, phải chừa chút mặt mũi cho đồ nhi mới đúng.
- Không ổn lắm?
Lâm Phàm không vui.
- Thầy, thầy không hiểu rồi. Chúng ta đến để xâm lược, không phải đi đến chơi nhà. Chúng ta phải hung mãnh, phải bá đạo, phải khiến cho Chân Tiên Giới biết đến sự lợi hại của chúng ta. Về phần lén lút đi qua chắc chắn không được, không phù hợp với bát tự phong cách của chúng ta.
Thần Phạt quân chủ đụng Thánh Chủ, nhỏ giọng nói:
- Thánh Chủ, ta cảm thấy nếu như đi theo tên nhóc này thì kiểu gì cũng xảy ra chuyện.
Ông ta cho rằng đến Chân Tiên Giới, việc lập kế hoạch không thể nào lỗ mãng qua loa như vậy. Tên nhóc này càn rỡ như thế, dồn người ta vào đường cùng, có xảy ra chuyện gì hay không cũng khó nói.
- Ta cảm thấy Lâm Phong chủ nói như vậy cũng có chút đạo lý.
Thánh Chủ bình tĩnh nói, hoàn toàn coi lời nói của Thần Phạt quân chủ là không khí.
- Hả?
Thần Phạt quân chủ sửng sốt, dường như không hề nghĩ tới Thánh Chủ có thể nói như vậy. Trí thông minh này hẳn là bị tên nhóc kia làm cho lú lẫn mất rồi.
- Được, cứ quyết định như thế đi. Các vị, nhân cơ hội này, mọi người tranh thủ thời gian trở về tông môn của mình, dẫn theo đệ tử đến đây tập hợp. Chúng ta tùy thời xuất phát, tiến công về thế giới mới.
Lâm Phàm vung cánh tay lên, hưng phấn nói. Hiện giờ hắn cảm thấy rất kỳ diệu, hắn giống như đại tướng quân, dẫn đầu một đám tiểu đệ đi mở rộng lãnh thổ, chinh chiến tất cả.
- Còn nữa, sau này chúng ta sẽ gọi người ở Chân Tiên Giới là thổ dân. Bởi vì bây giờ không phải bọn họ xâm lấn chúng ta, mà là chúng ta đi xâm lấn bọn họ.
Lâm Phàm nói. Hắn không hề thích hai chữ “thổ dân” này, cảm giác như thể bị người ta coi thường. Nhìn những tên đang ngồi xổm này, còn Chân Tiên Giới nữa, vốn dĩ chính là cặn bã.
- Lâm Phong chủ nói không sai. Các vị, ta về tông môn trước, tập hợp đệ tử.
Phổ Đế Sa rất phấn khích, cuối cùng cũng bắt đầu hành động rồi.
Dịch Đạo Lăng cảm thán trong lòng:
- Xong rồi, lần này thật sự là xong đời rồi, Chân Tiên Giới gặp nạn rồi, sách cổ nói lầm người rồi.
Đừng nói là Chân Tiên Giới xâm lấn Nguyển Tổ Chi Địa, hiện giờ tình hình đã thay đổi rồi.
- Biện pháp tốt, Lâm Phong Chủ thật cơ trí.
Đường Thiên Nhật bội phục đồng ý với chủ trương của Lâm Phàm, chỉ cần hiện giờ không chém chết bọn họ là được.
Lúc trước, những đệ tử môn phái giám sát khe hở kia nhanh chóng quay về báo cáo tình hình.

Núi Cửu Tiên.
- Chưởng giáo, đại sự không ổn. Vừa rồi ở chỗ khe hở, thổ dân ở Nguyên Tổ Chi Địa đi lên, còn nói một câu.
Một đệ tử quỳ lạy ở nơi đó, vẻ mặt khẩn trương nói.
- Nói gì?
Chưởng giáo núi Cửu Tiên nhíu chặt lông mày. Ông ta không nghĩ tới thổ dân có thể đi từ khe hở đi vào Chân Tiên Giới, đó không phải là tin tức tốt.
- Các vị người ngoài hành tinh, xin chào, ông đây tên là Lâm Phàm, mới đến. Có võ thuật gì muốn luận bàn hay có gì không phục thì cứ đến tìm ta.
Đệ tử lặp lại câu nói của Lâm Phàm không sót một chữ.
- Lời này có ý gì?
Chưởng giáo của núi Cửu Tiên nghi hoặc. Mỗi chữ trong câu này ông ta đều biết nhưng khi ghép lại lại khiến người ta có chút không hiểu.
- Chưởng giáo, “người ngoài hành tinh” có lẽ chính là xưng hô mà người Nguyên Tổ Chi Địa dùng để gọi chúng ta, mà cái tên thổ dân này tên là Lâm Phàm. Về phần sáo lộ, đệ tử cũng không rõ. Tuy nhiên cứ “cứ đến tìm ta” có vẻ như là hắn muốn gây phiền phức. Vì thế tên thổ dân này chắc chắn đến để khiêu khích chúng ta.
Chưởng giáo phất tay cho đệ tử lui xuống trước. Đệ tử cung kính rời đi, sau đó nhìn về phía các trưởng lão:
- Các ngươi thấy thế nào? Thổ dân tiến vào Chân Tiên Giới từ khe hở, hiển nhiên là muốn đi lên, chỉ là bên mình có nên ra tay hay không?
- Chưởng giáo, lão phu cho rằng, chúng ta hẳn là nên ra tay đánh bại những thổ dân này.
Trưởng lão truyền công của núi Cửu Tiên Tiêu trưởng lão trầm tư một lát nói.
- Ra tay cái gì mà ra tay, mười môn Tiên Đạo, núi Cửu Tiên ra tay, phải nói với những môn phái còn lại như thế nào?
Hình Phạt trưởng lão nói.
- Theo ta thấy, chúng ta nên yên lặng theo dõi kỳ biến. Hiện giờ người nóng nảy nhất không phải chúng ta mà phải là Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung của Tiên Kiếm Phái.
- Lời này không sai. Núi Cửu Tiên chúng ta tạm thời không thể ra mặt bởi vì có câu súng bắn chim đầu đàn. Nếu như núi Cửu Tiên chúng ta đánh nhau với những thổ dân kia, những môn phái khác nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Đến lúc đó, nếu như chúng ta có tổn thất cũng là một thua thiệt lớn.
Một vị trưởng lão khác cũng lên tiếng. Ông ta rất đồng ý với lời nói của Hình Phạt trưởng lão, rất hợp tâm ý. Hơn nữa cũng đúng như vậy, không có bất cứ vấn đề gì.
Chưởng giáo nói:
- Được, phân phó các đệ tử chú ý một chút. Nếu như gặp phải những thổ dân kia thì tạm thời tránh đi, xem Thiên Cung cùng Tiên Kiếm Phái hành động thế nào.
Lúc này núi Cửu Tiên đang yên lặng theo dõi kỳ biến thì bên phía Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung lại đứng ngồi không yên.
Triêu Bạch Đế gần như gấp chết đến nơi, những thổ dân này thực sự vượt quá tưởng tượng. Sau khi trở về tông môn, việc thứ nhất ông ta làm là đem cổ tịch ra xem.
Tờ thứ nhất cổ tịch viết: “Nguyên Tổ Chi Địa, thổ dân, nhỏ yếu, ngu muội, có thể khống chế được...”
Nhìn thấy câu này, một cỗ lửa vô danh bừng bừng thiêu đốt trong lòng ông ta.
Cái này có thể nói là con mẹ nó yếu đuối? Cái này có thể nói là con mẹ nó ngu muội? Còn khống chế, không chế cái rắm. Hiện giờ mười bốn vị trưởng lão rơi vào trong tay người ta cũng không biết nên cứu ra như thế nào, còn khống với chả chế?
Nghĩ tới đây, Triêu Bạch Đế ném quyển cổ tịch này vào trong chậu than, tùy tiện mắng một câu:
- Ngu xuẩn!
Ông ta không biết cái quyển cổ tịch này là do lão tổ tông ngu ngốc của cái môn phái nào viết, hoàn toàn chính là lừa người. Từ khi đảm nhiệm vị trí trưởng giáo, ông ta chăm lo quản lý, có đôi khi cũng mỗi ngày lẩm bẩm chuyện Nguyên Tổ Chi Địa, sảng khoái bao nhiêu. Có điều hiện giờ xem ra, sớm biết có ngày như thế này, lúc ấy nên kêu đệ tử môn phái dùng đá ngăn khe hở lại, ai cũng đừng mong xuống dưới hoặc đi lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận