Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 517: Sàng Lọc Lực Lượng Của Các Ngươi

Bọn họ cũng không phải đồ tể, giết người không chớp mắt. Đương nhiên nếu như tất cả người trong Nhật Chiếu tông đều nói lời ác độc với hai người bọn họ thì bọn họ nhất định sẽ ra tay.
Hiện tại cần phải phản công giới Chân Tiên, cho nên hai người cần một hậu phương yên ổn.
- Thầy, quên đi. Vẫn nên để đồ nhi lên thôi, người như thế này không thể lưu lại được.
Lâm Phàm xắn ống tay áo lên chuẩn bị xông về phía Cơ Uyên.
- Đồ nhi, đừng manh động, khoan hãy ra tay.
Thiên Tu lập tức ngăn cản Lâm Phàm, sau đó quay đầu nhìn về phía đối phương.
- Cơ Uyên, lão phu với ngươi coi như quen biết cũ, tuy rằng trước đây ta cũng rất muốn đánh chết ngươi nhưng dù sao ta cũng nhìn ngươi lớn lên. Đồ đệ này của ta muốn đánh ngươi ta không thể không quản, thế nhưng lão phu có lẽ ngăn không được rồi.
Cơ Uyên muốn chửi ầm lên. Nhìn em gái ngươi chứ mà nhìn, chúng ta cùng một tuổi đó. Nhưng đối mặt với hai người không biết xấu hổ này, ông ta không còn lời nào để nói nên mặc cho hai người kia muốn nói gì thì cứ nói.
Thiên Tu cau mày, mở miệng chửi ầm lên:
- Cơ Uyên, ngươi trừng mắt nhìn ai, còn không mau thề đi. Thề cùng theo chúng ta tiến vào giới Chân Tiên, đồng thời cam đoan sẽ đoàn kết nhất trí, nếu không thì cho dù là lão phu cũng không thể nào cứu được ngươi đâu. Đồ nhi này của ta gần đây tâm tình không tốt, chỉ cần ra tay thì trên cơ bản toàn bộ Nhật Chiếu tông này của ngươi sẽ biến thành tro bụi hết, không còn tồn tại nữa.
- Thầy, người đừng cản con, để con ra tay đi, con không nhịn được nữa.
Lâm Phàm nắm tay chộp về phía Cơ Uyên.
Cơ Uyên đứng ở nơi đó, đôi mắt đầy ưu sầu. Ông ta biết hai người này chính là tới tìm ông ta gây sự, ông ta thấy nếu bản thân xông ra chiến đấu thì khả năng rất lớn sẽ thành con tốt thí. Có điều nếu không đáp ứng thì hậu quả khó mà lường được.
- Cơ Uyên ta xin thề với trời, sẽ theo Viêm Hoa tông tiến vào giới Chân Tiên, đồng thời đoàn kết nhất trí...
Nhất thời, trên không chấn động, lời thề đã thành.
Lâm Phàm và Thiên Tu liếc nhìn nhau, thầm nở nụ cười trong lòng. Đây chính là điều mà bọn họ muốn, thời điểm thảo luận ở tông môn đã từng nghĩ qua, nếu có thể dụ dỗ Nhật Chiếu tông vào thì khi đến giới Chân Tiên cũng có thể để cho bọn họ làm con tốt thí.
Đột nhiên, trên bầu trời có vòng xoáy xuất hiện, đồng thời còn có sấm sét hiện lên.
Lâm Phàm kinh hoảng:
- Cơ Uyên, ông quá không thành thật rồi, vừa mới thề xong ông đã muốn làm trái với lời thề rồi sao.
Tiềng nổ ầm ầm vang vọng đất trời.
Cơ Uyên ngẩng đầu, trong lòng thầm hoảng sợ, nghĩ tới đệ tử giới Chân Tiên ở trong tông môn nên lập tức hóa thành một vệt sáng lao về phía tông môn.
- Đồ nhi, thật sự bị con nói trúng rồi.
Thiên Tu vừa cười vừa nói. Lâm Phàm dùng ngón tay chỉ vào đầu:
- Thầy, người đừng xem thường con, đồ nhi con không phải là không có đầu óc chỉ là không muốn dùng mà thôi, cho nên người đời mới có thể hiểu lầm đồ nhi. Sư phụ người tin không?
- Chuyện này...
Thiên Tu không muốn nói nhiều bởi vì lời này có chút khó nói ra, nhưng đồ nhi đã nói tới như vậy ông còn có thể nói gì khác nữa.
- Tin!

Trong đại điện của Nhật Chiếu tông.
Các đệ tử chân truyền của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung ngồi ở chỗ đó rất tự hào đắc ý. Bọn họ cảm giác những tên dân bản xứ này có chút mắt thưởng thức, biết tiếp đãi bọn họ.
Một tên đệ tử chân truyền cười nói:
- Tông chủ, ngươi yên tâm, Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung chúng ta là một trong mười tiên môn của giới Chân Tiên. Chờ tới khi trưởng lão của chúng ta đáp xuống đấy, tất nhiên sẽ cho các ngươi được thưởng thức môn phái chúng ta lợi hại tới mức nào.
Tông chủ nghe nói vậy cũng cười cười, hiện tại ông ta chỉ muốn biết rốt cuộc bên ngoài tình hình như thế nào. Trong lòng ông ta lo Thiên Tu và Lâm Phàm của Viêm Hoa tông cùng đến thì sư đệ không thể giải quyết được.
Đột nhiên, ông ta thấy sư đệ lao tới đây, vốn định tiến lên hỏi tình hình thì lại không thể ngờ sư đệ bay thẳng tới chỗ đệ tử Thiên Cung ra tay.
Một chưởng nghiền ép một người.
Các đệ tử Thiên Cung đang hưởng thụ thấy hình ảnh như vậy, sắc mặt tái mét giống như gặp quỷ vậy, lớn tiếng răn dạy:
- Các ngươi muốn làm gì?
- Sư đệ, chuyện này là sao?
Tông chủ hoảng hốt hỏi, cảm giác sư đệ giống như phát bệnh vậy.
Trong lòng Cơ Uyên rất sợ hãi, uy áp trong hư không càng ngày càng dày đặc rồi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể giáng thiên phạt xuống nên lực trong tay ông ta cũng càng ngày càng mạnh.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Các đệ tử Nhật Chiếu tông đều nhìn tới hoang mang, không biết Cơ Uyên trưởng lão bị cái gì. Lúc trước còn hầu hạ mấy đệ tử Thiên Cung người ta tới sung sướng, sao bây giờ một lời không hợp đã ra tay đánh người rồi. Như vậy thật không nói nổi.
Sau khi uy áp trong hư không biến mất, Cơ Uyên lập tức thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa thì xong đời rồi.
- Sư đệ.
Tông chủ dùng vẻ mặt quái dị nhìn Cơ Uyên, không biết ông ta có ý gì.
Cơ Uyên lắc đầu vừa muốn lên tiếng nói thì Lâm Phàm và Thiên Tu từ bên ngoài đi vào.
- Hay hay, Cơ Uyên trưởng lão quả thật không giống người thường. Những kẻ xâm lấn này là đáng giết.
Lâm Phàm vừa cười vừa nói.
- Các ngươi...
Tông chủ hoảng sợ nhìn Thiên Tu và Lâm Phàm.
Đám đệ tử xung quanh cũng có chút sợ hãi nhìn hai người mới tới. Bọn họ đều biết hai người này là ai, có thể nói là hai nhân vật khủng bố, bọn họ cũng từng nghe qua những lời đồn về Lâm Phàm, hơn nữa những khó khăn mà Nhật Chiếu tông bọn họ phải chịu đều có quan hệ với người này. Trưởng lão đột nhiên ra tay với mấy tên đệ tử Thiên Cung kia, có lẽ cũng là do... hai người này cả!
- Thiên Tu, Lâm phong chủ như vậy là được rồi chứ.
Cơ Uyên nói.
Lúc giới Chân Tiên xuất hiện bọn họ còn tưởng những người này sẽ không còn thời gian chú ý tới Nhật Chiếu tông nữa nhưng hiện tại xem ra đây hoàn toàn là nằm mơ. Cho dù có lo nhiều chuyện hơn nữa thì hai người này cũng sẽ không bỏ qua cho Nhật Chiếu tông.
- Ừ được, từ hành động này cũng có thể nhìn ra Cơ Uyên trưởng lão là thật tâm đối với việc này.
Lâm Phàm gật đầu, rất thỏa mãn, người này đủ ác độc. Hắn cũng không ngờ thiên phạt lại lợi hại tới như vậy, hoàn toàn không cho Cơ Uyên một chút thời gian nào để suy tính, vừa mới kết thúc lời thề đã biết Cơ Uyên vi phạm lời thề, suýt chút nữa đánh chết ông ta.
- Sư đệ, đây rốt cuộc là tình huống gì?
Tông chủ Nhật Chiếu tông bối rối, nhìn không hiểu.
- Sư huynh, sau này Nhật Chiếu tông chúng ta cũng phải đánh vào giới Chân Tiên.
Cơ Uyên nói.
Lâm Phàm cười:
- Cơ Uyên, bây giờ chúng ta coi như là đồng minh, vậy thì nên lấy thành ý ra. Bổn phong chủ đề nghị, toàn bộ đệ tử Thiên Cương cảnh của Nhật Chiếu tông đều sẽ gia nhập vào giới Chân Tiên, đồng thời còn có các trưởng lão đỉnh cấp của tông môn cũng sẽ gia nhập.
Thời điểm Lâm Phàm nói xong, Thiên Tu chợt quay sang nhìn đồ đệ mình có vẻ kinh ngạc. Thế này cũng quá ép người ta rồi!
Cơ Uyên nhìn Lâm Phàm giống như muốn nói rằng lời này mà ngươi cũng mở miệng nói ra được, ngươi có còn mặt mũi nữa hay không vậy.
- Sao thế? Có vấn đề gì à?
Lâm Phàm hỏi, biểu tình như muốn nói ngươi dám không đồng ý thử xem.
Mang đi toàn bộ lực lượng đỉnh cao của Nhật Chiếu tông rồi thì sẽ không sợ có chuyện gì xảy ra nữa. Một đám đệ tử Địa Cương thì có thể làm ra sóng gió gì chứ. Đồng thời trưởng lão đỉnh cấp cũng mang đi hết chỉ để lại một mình tông chủ, mà bên Viêm Hoa tông ngoại trừ hắn và sư phụ ra thì gần như lưu lại hết, còn đám đệ tử Thiên Cương cảnh trong tông môn cũng chọn một vài tên Thiên Cương tầng một lên làm một vài chuyện vặt ở giới Chân Tiên như đốt lửa nấu cơm gì đó, đối với tông môn mà nói tuyệt đối không có bất kỳ một tổn thất nào.
- Không có.
Cơ Uyên lắc đầu. Ông ta đã sớm nhìn thấu mọi việc nhưng cho dù nhìn thấu thì cũng chả làm được gì. Ngươi còn có thể phản kháng sao?
Hai người này thoạt nhìn dường như biết phân rõ phải trái, kỳ thực hoàn toàn không nói lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận