Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 518: Chúng Ta Là Nhóm Người Truy Tìm Chính Nghĩa (1)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Lâm Phàm và Thiên Tu rời đi, mọi người trong Nhật Chiếu tông đều thở phào nhẹ nhõm.
- Thật quá đáng, Viêm Hoa tông quả thật là quá đáng lắm rồi, bọn họ đang lừa người mà.
Vẻ mặt tông chủ cực khó coi.
- Cơ Uyên, bọn họ làm như vậy là khinh người quá đáng.
Cơ Uyên nhìn sư huynh, thở dài:
- Sư huynh, huynh còn không nhìn ra sao, bọn họ có khi nào mà không bắt nạt người khác đâu. Chỉ là hiện tại làm lộ liễu hơn mà thôi, chỉ cần có mắt thì đều có thể nhận ra.
- Vậy thật sự phải nghe bọn họ sao? Toàn bộ đệ tử Thiên Cương cảnh của Nhật Chiếu tông chúng ta đều phải đi vào cái giới Chân Tiên gì đó, bọn họ chắc chắn không có ý tốt, nhất định là muốn để chúng ta làm tốt thí.
Tông chủ tức giận nói. Đây là giết người không thấy máu, để cho Nhật Chiếu tông bọn họ xông pha chiến đấu.
Cơ Uyên nắm chặt hai tay vô cùng không cam lòng. Ông ta thừa nhận vô số đau khổ, liều mạng dung hợp với thú linh của Thiên Cẩu yêu, trở thành cường giả Bán Thần kỳ, vốn tưởng rằng có thể ngăn cơn sóng dữ đẩy Nhật Chiếu tông tới đỉnh cao. Nhưng hiện tại xem ra vậy còn chưa đủ, còn kém rất xa.
- Sư huynh, chúng ta không có cách nào khác. Nếu từ chối, Nhật Chiếu tông sẽ không còn tồn tại.
Cơ Uyên nói.
- Làm sao có thể? Bọn họ dám?
Tông chủ không tin Viêm Hoa tông dám tiêu diệt Nhật Chiếu tông.
Cơ Uyên cười, dường như thấy sư huynh nghĩ quá tốt đẹp mà cảm thấy nực cười:
- Sư huynh, huynh vẫn không rõ sao. Lâm Phàm của Viêm Hoa tông là người thế nào, nếu như hắn không dám thì cũng sẽ không có ý tưởng phản công giới Chân Tiên.
- Huynh cho rằng hai người đó tới đây chỉ là để nhìn một cái thôi sao? Ta tin tên kia thật sự có ý tưởng diệt hết Nhật Chiếu tông chúng ta đấy.
Nghe những lời này, con ngươi tông chủ co rút lại, cuối cùng vô lực buông thõng hai tay. Ông biết Cơ Uyên nói đúng. Đột nhiên, ông thấy sư đệ mình đi về phía bảo khố của tông môn thì hoảng sợ:
- Sư đệ, đệ muốn làm cái gì?
Cơ Uyên dừng bước lại xoay người, trên mặt lộ ra ý cười bất lực:
- Sư huynh, ta muốn dung hợp hết thú linh còn dư lại.
- Đệ điên rồi, đệ thực sự muốn chết có phải không.
Tông chủ hoảng sợ, không dám tin, thậm chí còn cảm thấy sư đệ làm vậy là lấy mạng ra đùa.
- Sư huynh, chết cũng không sợ, dù cho không có cơ hội ta cũng muốn sáng tạo ra cơ hội. Ta nói rồi, Nhật Chiếu tông sẽ không thua các tông môn khác, thú linh của Thiên Cẩu yêu không đủ thì còn các thú linh khác. Cho dù chết, ta cũng muốn thử một lần.
Vẻ mặt Cơ Uyên rất điên cuồng nhưng lại vô cùng bình tĩnh. Dường như ông ta đã sớm có ý tưởng này, chỉ bởi vì Lâm Phàm và Thiên Tu đến đây nên mới khiến ông ta sớm hạ quyết tâm mà thôi. Ông ta biết, sau khi dung hợp thú linh của Thiên Cẩu yêu thì ông ta đã không còn bất kỳ tiềm lực nào nữa, cho dù tu hành như thế nào thì tu vi cũng sẽ không tăng lên. Muốn ngăn cơn sóng dữ, chỉ có thể tiếp tục dung hợp thú linh.
Tông chủ sững sờ nhìn Cơ Uyên. Ông biết sư đệ đã trải qua rất nhiều chuyện kinh khủng, thậm chí đến bây giờ khi muốn dung hợp thú linh lần nữa thì mặt cũng không chút thay đổi, ngay cả một cái nhăn mày cũng không có.
- Sư huynh, trong khoảng thời gian này tập hợp đệ tử dựa theo ý của Viêm Hoa tông thì không kịp dung hợp rồi, chỉ có thể để tới giới Chân Tiên ta sẽ tìm cơ hội dung hợp. Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ làm cho Nhật Chiếu tông cường thịnh, trở thành đệ nhất tông trên thế gian, bất kỳ tông môn nào cũng phải sống dưới uy nghiêm của tông môn chúng ta.
Vẻ mặt Cơ Uyên rất nghiêm túc và kiên định nói.
- Sư đệ, ta...
Tông chủ cúi đầu, lời nói như nghẹn lại ở yết hầu không nói ra được.
- Sư huynh, đừng nói nữa, được làm đệ tử Nhật Chiếu tông là vinh dự nhất của ta. Nhớ kỹ, không được có bất kỳ hành động nào, chờ ta thành công.
- Ừ.
Tông chủ gật đầu. Ông cảm thấy hổ thẹn, rõ ràng mình là tông chủ của Nhật Chiếu tông nhưng lại để cho sư đệ gánh vác tất cả, mà những trưởng lão còn lại chung quy không làm được đến mức này mà chỉ lo lắng cho an toàn của mình.
Hiện giờ thú linh chỉ còn lại bảy viên. Ông biết, dung hợp bất kỳ một viên thú linh nào đều là cửu tử nhất sinh, càng không cần nói tới dung hợp nhiều viên. Nhưng bây giờ đã không còn cách nào khác, cho dù chết cũng phải thử một lần.
Lâm Phàm và Thiên Tu vẫn trốn vào trong hư không, nếu không phải vì đã lỡ hành trình, hắn nhất định sẽ ra tay tiêu diệt Nhật Chiếu tông. Cái tông môn này không thể lưu lại được nhưng bây giờ đã kéo được Cơ Uyên xuống nước thì đã tạm thời giải quyết được vấn đề chỗ ở rồi.
- Đồ nhi, con nói thầy trò chúng ta có phải đã bức Nhật Chiếu tông quá chặt rồi không?
Thiên Tu hỏi.
Lâm Phàm vô cùng kinh ngạc:
- Quá chặt sao? Đồ nhi không thấy như vậy là quá chặt đâu.
- Vậy thì không chặt.
Thiên Tu nhìn đồ đệ của mình, sau đó gật đầu. Nếu đồ nhi nói không chặt vậy thực sự là không chặt.
Lâm Phàm cảm giác hai tên đồng bạn nhỏ của sư phụ mình kỳ thực cũng rất tốt, nếu như có thể dụ dỗ vào thì càng tốt hơn:
- Thầy, người nói xem nếu như mang theo cả Băng Thiên Ma Long và Huyết Nhãn Ma Vượn Vương cùng tới giới Chân Tiên thì có được không?
- Đồ nhi, gọi bọn họ làm cái gì, đừng gọi. Huống hồ để bọn họ ở lại chỗ này cũng tốt, tuy rằng hai người này có chút hiểu lầm với thầy nhưng thời điểm chúng ta không có mặt ở đây mà Viêm Hoa tông gặp chuyện thì bọn họ cũng sẽ nể mặt mũi vi sư mà không khoanh tay đứng nhìn.
Thiên Tu vừa cười vừa nói. Lâm Phàm nở nụ cười, không ngờ sư phụ lại lưu lại một chiêu này.
Có hai con yêu thú Bán Thần kỳ thì hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề an toàn. Nhưng hắn vẫn luôn muốn biết một chuyện, chính là rốt cuộc sư phụ đã làm chuyện gì với hai con yêu thú đó mà lại khiến cho người ta tổn thương tới như vậy. Có điều xem tình huống hiện tại, cho dù có hỏi sư phụ thì cũng không có câu trả lời.
Vài ngày sau, từ sớm đã có đầy người đứng dưới một cái khe cực lớn. Đệ tử các tông đều tới, trang phục của từng tông môn với đủ loại hình dạng màu sắc hòa chung một chỗ giống như một đại dương đủ mọi màu sắc mênh mông.
- Đây không phải là Cơ Uyên sao? Không ngờ đã đột phá tới Bán Thần cảnh, thật đúng là không dễ dàng gì.
Đán Ác Quân Chủ vừa cười vừa nói nhưng trong mắt lại là vẻ cảnh giác. Bây giờ Cơ Uyên mang tới cho ông ta một cảm giác không hề tốt, khí tức rất âm trầm, hơn nữa trong đôi mắt kia có một loại sắc bén như đang nhìn con mồi.
Chích Diệu Quân Chủ nhìn Cơ Uyên như kẻ thù, lần trước ông ta tới Nhật Chiếu tông bị Cơ Uyên đánh lui, mặc dù không bị tông môn khác nhìn thấy nhưng đúng là mất hết mặt mo.
- Làm sao lại có nhiều Bán Thần kỳ như vậy, rốt cuộc thế giới này đang xảy ra chuyện gì?
Giấy vàng treo sau lưng Thanh Oa hoàn toàn bối rối, nhiêu đây là quá nhiều rồi. Thời điểm nó xuất hiện nơi đây vô cùng thê thảm, Thiên Cương cảnh tầng chín đã là cao nhất mà vẫn còn cần Thánh Phù bản nguyên nó đây điều giáo lại mới được, còn bây giờ thì sao, một đám Bán Thần luôn. Chuyện này quá nghịch thiên rồi.
- Đồ nhà quê, chỉ mới là Bán Thần đã khiến ngươi sợ thành như vậy, đúng là đồ không kiến thức.
Thanh Oa giễu cợt nói. Nó và lá bùa vàng này vốn không ưa gì nhau nhưng đôi bên lại không tách ra được, chỉ có thể dùng võ mồm.
- Chỉ có súc sinh nhà ngươi là có thưởng thức.
Giấy vàng đáp trả, không hề chịu nhún nhường trước Thanh Oa.
Đệ tử các tông đứng trước mặt những cường giả Bán Thần này đều không dám thở mạnh. Hiện tại khí tức trong phạm vi này đều không tầm thường, rất nặng nề ép xuống khiến người khác có phần không thở nổi nhưng bọn họ lại rất hưng phấn, rốt cuộc có thể tiến vào giới Chân Tiên rồi, đây là chuyện mà bọn họ mong đợi nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận