Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 519: Chúng Ta Là Nhóm Người Truy Tìm Chính Nghĩa (2)

Lâm Phàm nhìn quanh, vung tay lên hô to:
- Các vị, yên lặng một chút, bây giờ khe hở ở trên đỉnh đầu chúng ta sẽ là nơi chúng ta sẽ đánh vào giới Chân Tiên. Nhưng phải nhớ kỹ, chúng ta không phải đi xâm chiếm mà là vì bảo vệ lãnh thổ của chúng ta. Chúng ta là những người truy cầu hòa bình, thân thiện, mà người giới Chân Tiên chính là một đám người chỉ biết phá hoại. Chúng ta gánh vác trách nhiệm rất nặng, nếu như chúng ta thất bại thì giới Chân Tiên sẽ xâm chiếm vùng đất của chúng ta, cướp đốt giết hiếp... Cho nên chúng ta phải thành công, hoàn toàn chiếm lĩnh giới Chân Tiên, rồi dạy cho bọn họ biết muốn hòa bình là khó khăn cỡ nào.
Thiên Tu vô cùng vui mừng gật đầu. Đồ đệ mình nói rất có lý, tất cả đều là vì chính nghĩa.
Đệ tử các tông đều rất hưng phấn, không ngờ bản thân lại gánh trách nhiệm nặng tới vậy.
- Thầy, chúng ta có thể xuất phát rồi.
Lâm Phàm nói, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía khe nứt to lớn, tâm tình dâng trào. Đại quân đánh tới giới Chân Tiên rồi, đến lúc đó có thể chơi thật vui. Kẹt ở Bán Thần kỳ quá khó chịu, qua giới Chân Tiên rồi sẽ có vô số địch nhân đang đợi mình. Mười tiên môn, sáu ma tông, bốn yêu điện, tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho thế lực khác kéo tới đó, nhất định sẽ đi ra trấn áp. Đến lúc đó nhất định xảy ra một hồi chiến tranh lớn, nghĩ thôi cũng đã thấy xao động.
- Ừ!
Thiên Tu vung tay áo, ánh sáng bao lấy một đám đệ tử trực tiếp bay lên trời tiến vào trong kẽ hở kia.
- Thật sự tới rồi sao.
Dịch Đạo Lăng bị bắt làm tù binh thấy hình ảnh như vậy trong lòng kinh hãi. Ông ta cảm giác giới Chân Tiên sắp không ổn rồi.
Khe hở này mở ra để cho bọn họ xâm chiếm Nguyên Tổ Chi Địa nhưng hiện giờ lại thành nơi để dân bản xứ của Nguyên Tổ Chi Địa tiến vào giới Chân Tiên. Chuyện này quả thực lúng túng. Đồng thời ông ta cũng không biết đám người ông ta có thể sống sót hay không. Môn phái không có chút tin tức nào khiến cho bọn họ cảm thấy tuyệt vọng.

Chỗ khe hở bên giới Chân Tiên.
Có không ít mật thám ẩn nấp chú ý tình hình nơi này. Đoạn thời gian này không có bất kỳ động tĩnh nào, bọn họ còn cho rằng sẽ không có ai ở Nguyên Tổ Chi Địa đi lên.
Đột nhiên, không gian chỗ khe hở chấn động, một đám người xuất hiện. Đám mật thám há to miệng, không dám tin tưởng. Thật sự tới sao, hơn nữa còn là từng đám từng đám người nối tiếp nhau xuất hiện, số lượng càng ngày càng nhiều, đã vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ.
- Rút lui, mau đi về thông báo cho môn phái, nhóm dân bản xứ của Nguyên Tổ Chi Địa lên rồi.
Bọn họ trợn tròn mắt. Đám dân bản xứ này rốt cuộc muốn làm gì, chẳng lẽ là muốn phản công giới Chân Tiên bọn họ sao.
- Ha ha ha, xem ra tin tức chúng ta tới chẳng mấy chốc sẽ truyền khắp toàn bộ giới Chân Tiên rồi.
Sau khi đi lên, Lâm Phàm lập tức cảm nhận được khí tức ẩn nấp ở bốn phương tám hướng, chỉ là hắn cảm thấy thật đáng tiếc, năng lực đoàn kết của giới Chân Tiên thực sự quá kém. Dựa theo đạo lý mà nói, khi bọn họ lên tới nơi, bốn phương tám hướng phải là giới Chân Tiên tập hợp chống lại chứ không phải đất trống không một bóng người như bây giờ, hoàn toàn không coi chuyện bọn họ tới là việc quan trọng.
- Đồ đệ, ta không hiểu.
Thiên Tu cảm thán. Lâm Phàm gật đầu:
- Sư phụ, kỳ thực đồ nhi cũng có chút không hiểu, giới Chân Tiên này hơi khiến người ta thất vọng.
- Ừ!
Thiên Tu gật đầu, đều đã chuẩn bị tốt tâm lý chiến đấu nhưng bây giờ thì vô dụng rồi, chí ít cũng phải có vài người tới nhìn ngó chứ. Nơi này lại không có chút phản ứng nào thì làm gì được.
- Lâm phong chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì?
Phổ Đế Sa dò hỏi. Lần này ông ta tới đây xem như mang theo cả gốc gác của tông môn theo, chỉ để tìm kiếm lãnh thổ rộng lớn hơn, trong lòng ông ta kỳ thực đã vứt bỏ lãnh địa vốn có. Nơi đó là một nơi tuyết mù mịt lạnh thấu xương, ông ta thật sự không nghĩ ra vì sao các tổ tiên lại chọn một nơi cứt chim cũng không có như vậy làm nơi đặt tông môn. Thậm chí, Phổ Đế Sa đã không ít lần muốn dời đi nhưng Nguyên Tổ Chi Địa lớn như vậy nên mang tới nơi nào, đâu có tông môn nào nguyện ý nhường lãnh địa cho bọn họ. Đương nhiên, bọn họ đã từng cướp đoạt lãnh địa của Viêm Hoa tông nhưng trả lại rồi. Mà lúc này giới Chân Tiên lại xuất hiện khiến ông ta nhìn thấy hy vọng.
Mọi người nhìn về phía Lâm Phàm, tất cả đã thề cho nên thủ lĩnh bây giờ chính là Lâm Phàm, bất kỳ một hành động nào đều sẽ phải nghe theo đối phương.
Lâm Phàm nói:
- Còn làm gì nữa, lấy nơi đây làm trung tâm, tiến hành kiến thiết một lãnh địa đơn giản, đồng thời khuếch trương lãnh thổ. Chúng ta phải ăn mòn từ từ cho tới khi nắm giữ toàn bộ lãnh thổ giới Chân Tiên trong lòng bàn tay.
Chỉ là khi hắn nói xong, mọi người đều nhìn hắn với bộ dạng không hiểu gì cả.
Nhìn mọi người mang biểu tình mơ hồ, Lâm Phàm vô cùng phiền não. Sao trí thông minh lại kém như vậy, ngay cả việc này cũng không hiểu? Không còn cách nào khác, xem ra chỉ có thể dùng hành động giải thích một chút. Lâm Phàm chỉ vào mặt đất:
- Nhìn kỹ, nơi đây, là của chúng ta.
Trên đầu mọi người như mọc lên dấu hỏi. Từ lúc nào mà nơi này thành lãnh địa của chúng ta rồi. Chúng ta chỉ vừa mới đi lên thôi mà, còn chưa khai chiến với những kẻ xâm chiếm kia đâu.
Lâm Phàm nhấc chân, trong nháy mắt đã chạy tới một nơi cách đó ngàn mét sau đó hô:
- Nơi này là lãnh thổ của ai? Có người thì đi ra, không có ai đi ra thì chính là của chúng ta.
Không gian yên tĩnh, không có bất cứ động tĩnh gì.
- Tông chủ, hắn làm gì vậy?
Dạ Ma hỏi:
- Có phải hắn choáng váng hay không?
- Câm miệng.
Phổ Đế Sa trừng mắt nhìn Dạ Ma. Ông ta phát hiện, Dạ Ma đã thay đổi không còn là Dạ Ma trước kia nữa, trong lòng hoảng sợ, không biết Dạ Ma đã trải qua chuyện gì.
- Các ngươi nghe thấy gì không?
Lâm Phàm hỏi mọi người.
Mọi người vẫn mơ hồ không hiểu hành động đó có ý nghĩa gì, nhưng vẫn trả lời:
- Không nghe thấy gì cả.
Lâm Phàm giơ ngón tay cái lên:
- Vậy thì đúng rồi, không nghe thấy gì cả chứng tỏ nơi đây là chốn không người, không thuộc về ai cả. Vậy người nào tới trước thì là của người đó. Anh kia qua đây cắm lá cờ, về sau nơi đây chính là của chúng ta.
Các đệ tử phía xa nhìn nhau không biết Lâm phong chủ nói tới ai.
- Đừng nhìn, chính là anh.
Lâm Phàm nói.
Một vị đệ tử rất gầy có vẻ khẩn trương đi về phía Lâm Phàm. Gã là đệ tử Nhật Chiếu tông nhưng bị Lâm phong chủ điểm danh thì cũng không thể không qua.
- Cắm cờ.
- Dạ dạ.
Đệ tử vội vàng gật đầu, không biết lấy đâu ra một lá cờ, cắm lên mặt đất.
- Á đù! Lão tử hiểu rồi, Lâm phong chủ ngài thật sự hèn hạ không giới hạn. Cứ như vậy thì giới Chân Tiên này rất nhanh sẽ trở thành lãnh địa của chúng ta.
Chế Tài hưng phấn nói.
- Ha ha ha!
Lâm Phàm cười:
- Hiểu rồi đúng không! Lãnh địa của chúng ta nằm đâu không phải do bọn họ định đoạt mà là do chúng ta định đoạt.
Sau đó hắn nhìn về phía các đệ tử:
- Ngươi cứ làm như ta vừa rồi, đi về phương xa tới một địa phương nào đó rồi kêu một câu, nếu không có ai trả lời thì cắm cờ cho ta. Hiểu chưa?
Đệ tử Nhật Chiếu tông nhìn Lâm Phàm như có lời muốn nói mà lại không dám nói. Hành động như vậy có phải là quá hèn hạ hay không. Có điều vị này chính là Lâm phong chủ, nếu dám nói ra như vậy e rằng chết cũng không biết mình chết như thế nào.
- Dạ hiểu.
Đệ tử gật đầu.
- Đi đi.
Lâm Phàm xua tay, lại chọn thêm vài tên đệ tử Nhật Chiếu tông để cho bọn họ khuếch tán ra bốn phương tám hướng, tạo thành một vòng tròn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận