Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 520: Ta Là Bạch Đỉnh Chân Tiên

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
--------------------
Thánh chủ suy tính một lát, cảm giác biện pháp này được đấy nhưng hình như hơi chậm:
- Lâm phong chủ, chúng ta làm như vậy có quá chậm hay không. Không bằng trực tiếp tìm một tòa thành trì, chiếm lĩnh nó, như vậy thì cái gì cũng có rồi.
Lâm Phàm xua tay:
- Chuyện đó không được. Chúng ta bây giờ là người phản công, coi như là người yếu nên cách thức phải thay đổi, phải bao vây môn phái từ bình nguyên, cuối cùng ra đòn kết liễu bắt họ lại.
- Vây quanh môn phái từ bình nguyên?
Thánh chủ mơ hồ, không biết làm như vậy là làm thế nào, nhưng nghĩ lại thì chắc là có đạo lý, nên không nói gì thêm.
Cơ Uyên nhìn mọi chuyện trước mắt, cảm giác có chút không ổn. Tại sao lại để đệ tử Nhật Chiếu tông đi phương xa cắm cờ, xem ra hắn hành động rồi.
- Bây giờ chúng ta đã tới nơi, chỗ ở cũng nên giải quyết, không thể đứng đợi mãi như vậy! Chúng ta nhiều người như vậy, cho dù nấp trong thành trì của giới Chân Tiên cũng rất dễ bị người phát hiện.
Thần Trật Quân Chủ nói.
- Thần Trật nói rất có lý. Chúng ta phản công giới Chân Tiên thì phải có riêng cho mình một chỗ ở.
Lâm Phàm nói. Mà Thần Trật Quân Chủ thì đắc ý cười cười, một lời chỉ ra vấn đề rất bình thường.
- Mọi người chờ ta chút, ta đi một lát sẽ trở lại.
Dứt lời, Lâm Phàm trực tiếp trốn vào trên không biến mất vô tung.
Mọi người thấy Lâm phong chủ biến mất, trong khoảng thời gian ngắn hoang mang không biết nên làm cái gì.
Thanh Oa ngồi chồm hỗm ở một chỗ, vẫn luôn cảm nhận tình huống xung quanh, đại đạo pháp tắc, giới Chân Tiên đó chính là tu tiên đó, chỉ là thực lực hơi yếu, cấp bậc sức mạnh vẫn chưa phải đỉnh cao. Nó chính là con ếch sống mấy vạn năm, thưởng thức của nó người thường không thể so sánh được. Mục tiêu lớn nhất của nó chính là trở về thân xác con người, trở lại bên cạnh vợ yêu của mình. Đã nhiều năm như vậy, nó thực sự rất nhớ vợ yêu của mình, cho dù bị cái tên liều mạng kia bắt nạt cũng không hề tuyệt vọng bởi vì vợ yêu là mục tiêu duy nhất trong lòng nó, chỉ cần mục tiêu này còn tồn tại thì khổ nữa mệt mỏi nữa thì nó cũng có thể chống đỡ tiếp.

Thành Bạch Đỉnh.
Một trong vô số thành trì của giới Chân Tiên, giữa thành trì có một cái đỉnh lớn màu trắng. Nghe đồn trước đây cực kỳ lâu, nơi đây có một đại nhân vật phi thăng, hậu thế sau này để kỷ niệm người đó đã tạo ra cái đỉnh lớn này, đồng thời thành trì cũng đổi tên là thành Bạch Đỉnh.
Lúc này, thành Bạch Đỉnh vô cùng nhộn nhịp, giữa thành trì có một lôi đài, trên đó đang có hai thiếu niên thi đấu rất kịch liệt, mà xung quanh đài thì có một đám người ngồi xem. Trong đó có một người đàn ông trung niên, đôi mắt sâu sắc khí tức phi phàm, giống như hạc giữa bầy gà, người xung quanh đều không dám tới gần nhưng rất ngưỡng mộ. Ánh mắt gã nhìn chằm chằm lôi đài, thỉnh thoảng gật đầu, lại thường xuyên lắc đầu.
Hôm nay là ngày tiên sư phái Đông Dương xuống lựa chọn đệ tử ưu tú, mà đối với các gia tộc của thành Bạch Đỉnh, nếu như đệ tử trong tộc có thể tiến vào tiên môn thì là một bước lên trời.
- Lý tiên sư, ngài xem y có thể tiến vào tiên môn không?
Tộc trưởng Bạch gia cung kính hỏi.
Đông Dương phái là một trong mười tiên môn lớn vô số người chen vỡ đầu cũng muốn tiến vào tiên môn, mà Bạch gia ông ta cũng vậy. Lão tổ tông phi thăng cực kỳ lâu trước đây quả thực chính là tổ tông của người Bạch gia bọn họ, thế nhưng trải qua vô số đại biến, bây giờ bọn họ cũng chỉ là gia tộc bình thường mà thôi.
- Ừ, rất tốt, chỉ thiếu chút nữa là có thể bước vào cảnh giới luyện tinh hóa khí. Tuy nhiên có thể vào tiên môn hay không còn phải xem thiên tư của y nữa.
Lý tiên sư nói.
Ở tông môn, gã chỉ là một người mà ngay cả đệ tử nội môn cũng không gặp được nhưng nhờ ba năm một lần vào thành tuyển chọn đệ tử cho môn phái nên cũng rất vẻ vang.
- Bạch Cảnh Dương, ngươi nhận thua đi, ta đã vào cảnh giới luyện tinh hóa khí xem như là nửa tiên sư rồi mà ngươi vẫn chỉ là người phàm mà thôi. Dùng mấy thứ võ kỹ quê mùa này đối kháng với ta tới bây giờ đã là rất tốt rồi.
Một thiếu niên trên lôi đài nói, là con cháu Trần gia, thiên tư không tồi. Còn thiếu niên đối diện chính là đệ tử Bạch gia.
Có điều Bạch Cảnh Dương vốn đang yếu thế thì lại thầm cười lạnh. Kỳ thực y có một bí mật lớn, chính là y không phải là một thiếu niên đơn giản bình thường mà là lão tổ tông Bạch gia. Chỉ là khi y độ kiếp phi thăng thì lại xui xẻo gặp phải lôi kiếp cường hãn tới tận cùng nên bất hạnh bỏ mình, thật không ngờ thời điểm mở mắt ra lại bám vào người hậu bối Bạch gia. Có điều thiên tư hậu bối này thật sự quá kém, tạm thời không thể tu luyện tiên pháp cao thâm kia, chỉ có thể tu luyện một ít vũ kỹ mà thôi. Cho dù là vũ kỹ cũng không giống bình thường, nếu không... sao có thể đánh với con cháu Trần gia đánh đến bây giờ.
Còn Đông Dương phái kia y bắt buộc phải đi, bởi vì phái Đông Dương là do y và một vị lão hữu khác cùng nhau sáng lập, chỉ là không người nào biết y là lão tổ tông của phái Đông Dương.
- Đồ ngu.
Bạch Cảnh Dương nhẹ nhàng nói.
- Ngươi nói cái gì?
Đệ tử Trần gia rất tức giận, rõ ràng bản thân đã là tiên sư luyện tinh hóa khí, thật sự không ngờ lại vẫn không đánh bại được tên Bạch Cảnh Dương này khiến gã vô cùng căm hận.
- Ta... Ta nói ngươi là đồ ngu, cho rằng bản thân dùng Thanh Linh đan mạnh mẽ đột phá tới luyện tinh hóa khí là có thể dễ dàng thắng được sao. Sai hoàn toàn, trong mắt ta, ngươi vẫn không đáng giá nhắc tới.
Bạch Cảnh Dương suýt chút nữa báo ra tên tuổi kiếp trước của mình nhưng may mà nín kịp. Mặc dù đã qua rất lâu nhưng không thể bảo đảm không có ai biết tới danh hiệu Bạch Đỉnh chân tiên này. Mà người từng trải hàng vạn hàng nghìn như y, hiện tại lại đối chiến với một tên miệng còn hôi sữa, thật đúng là mất mặt.
Đệ tử Trần Gia kinh hãi. Chuyện gã dùng Thanh Linh đan để mạnh mẽ đột phá lên luyện tinh hóa khí chỉ có tộc trưởng biết, vì sao tên Bạch Cảnh Dương này lại biết được. Nhất là ánh mắt kia của đối phương khiến cho gã rất khó chịu, giống như mọi thứ đều nằm trong sự khống chế của đối phương.
Bạch Cảnh Dương cười nhìn gã, lúc y tung hoành giới Chân Tiên thì không có đối thủ, có thể nói là người trấn áp của một thời đại. Tuy độ kiếp thất bại nhưng y tin tưởng, bản thân sống lại một đời sẽ đạt tới đỉnh cao cao hơn kiếp trước. Mà đây cũng chỉ là bắt đầu mà thôi.
Đột nhiên, tình huống trên lôi đài phát sinh biến hóa.
Hai tay Bạch Cảnh Dương quơ múa, giống như đang thi triển bộ quyền pháp nào đó.
Lý tiên sư trên khán đài vốn thả lỏng sắc mặt đột nhiên nghiêm túc bởi vì gã ta phát hiện quyền pháp mà Bạch Cảnh Dương thi triển lại ẩn chứa đại đạo.
Đây là biểu hiện của việc tu luyện quyền pháp tới mức tận cùng, có thể đã chạm tới ranh giới của "Đạo".
- Điều này sao có thể, một thành Bạch Đỉnh nho nhỏ làm sao lại xuất hiện yêu nghiệt như vậy.
Trong lòng Lý tiên sư vô cùng hoảng sợ, không dám tin tưởng.
- Một quyền.
Bạch Cảnh Dương động, một quyền đánh ra, "phịch" một tiếng đệ tử Trần gia không thể chống cự phun máu bay ra khỏi lôi đài. Mà Bạch Cảnh Dương lại không hề ngừng, vẫn đứng trên lôi đài đánh quyền. Y muốn đánh bộ quyền pháp này tới hoàn mỹ, để cho đệ tử phái Đông Dương nhìn cho thật kỹ.
Y biết xung quanh đây có cao thủ phái Đông Dương ẩn nấp, nên muốn dùng bộ quyền pháp này dẫn cao nhân đó ra. Y không muốn tiến vào phái Đông Dương làm một đệ tử bình thường lãng phí thời gian, nếu như còn ở giới Tu Di thì cho dù không vào môn phái nào cũng đủ cho y trở về đỉnh phong kiếp trước.
- Rốt cuộc tìm thấy rồi!
Lúc này, bóng dáng Lâm Phàm từ trên trời giáng xuống. Tìm kiếm lâu như vậy, rốt cuộc tìm được một thành trì rồi.
Bạch Cảnh Dương nhìn thấy trên lôi đài xuất hiện một thanh niên thì thầm nở nụ cười. Xem ra là đã bị hấp dẫn ra rồi, tiện nghi cho ngươi khi Bạch Đỉnh chân tiên ta làm đệ tử của ngươi, sau này bản tiên trở lại đỉnh phong thì sẽ ban thưởng cho ngươi một tia tiên duyên.
Một quyền ẩn chứa "đạo", đánh tới phía Lâm Phàm. Lâm Phàm vốn chuẩn bị mở miệng lại không ngờ một con gà rù lại cũng dám ra tay với mình, xem ra không tạo uy thì không được rồi. Mà thôi, đấm một nhát chết tươi luôn cho rảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận