Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 521: Ta Muốn Cứu Vớt Những Bình Dân Trong Cuộc Sống Dầu Sôi Lửa Bỏng Này

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
-----------------------
Kiếp trước, Bạch Cảnh Dương không ai bì nổi, không ai dám không tuân theo y, người không tuân theo chắc chắn chết.Còn những con kiến hôi khác thì không cần y phải để tâm tới, không có phương thức, không có tiên pháp, không có tài nguyên tương ứng muốn đi lên đỉnh núi thì cực kỳ trắc trở.
Một quyền này rất đơn giản, nhưng trong đơn giản lại có một loại "đạo" khiến người ta không thể coi thường.Bạch Cảnh Dương có lòng tin rất lớn, người trước mắt này muốn tiếp được một chiêu của mình cũng cần phải có pháp lực vượt qua mình.
Trên khán đài, tộc trưởng Bạch gia nghi ngờ hỏi:
- Lý tiên sư, vị này là?
Ông ta tưởng rằng người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện trên lôi đài là cao thủ của phái Đông Dương, tuy nhìn thì rất trẻ tuổi nhưng tuổi thật có lẽ phải tới trăm tuổi.
- Không biết.
Lý tiên sư nói. Ai mà biết người này từ đâu chui ra.
- Hả?
Thời điểm ông ta bật thốt chữ "hả" này thì hiện trường đã xảy ra đại biến.
Năm ngón tay Lâm Phàm nắm lại đấm ra một quyền, sức mạnh cường hãn giống như cuồng lòng rít gào.
Xung quanh Bạch Cảnh Dương trở nên yên tĩnh, trong không khí hoảng sợ y đột nhiên cảm giác được một cỗ sức mạnh kinh khủng kéo tới, hoàn toàn không biết đây là tình huống gì.
- Đừng...
Ầm!
Một quyền đánh vào trên đầu, đầu Bạch Cảnh Dương giống như trái dưa hấu bị nổ, máu thịt văng đầy đất.
- Người xâm lăng thực sự hung tàn, bổn phong chủ đang đứng còn chưa nói gì đã ra tay đánh người rồi. Nếu không phải thực lực bản phong chủ mạnh mẽ, chẳng phải là bị ngươi đánh chết rồi sao.
Hắn thật sự không ngờ người của giới Chân Tiên lại ác độc như vậy. Biết rõ người tới thực lực nhỏ yếu lại vẫn ra tay, cái bản tính hung tàn này thật sự làm cho người ta không vui, có lẽ là bản tính thâm căn cố đế rồi.
Điểm tích lũy tăng thêm chín điểm, rốt cuộc ở đâu ra mà lại chỉ có chín điểm vậy. Tôi Thể cảnh tầng một đã có được mười điểm tích lũy mà cái tên này ngay cả Tôi Thể kỳ cũng chưa tới, đúng là nực cười!
Mà đối với Bạch Cảnh Dương mà nói, đến chết y cũng không ngờ bản thân sẽ có kết cục như vậy. Rõ ràng đã trọng sinh trở về vốn tính sẽ sống lại một đời trèo lên đỉnh cao hơn, vậy mà cứ thế chết đi.
- Vô liêm sỉ, dám hành hung trước mặt bổn tiên sư.
Lý tiên sư chợt quát một tiếng, trực tiếp đánh tới muốn đánh chết Lâm Phàm ở chỗ này.
Phái Đông Dương tới thành Bạch Đỉnh thu đồ đệ mà lại có người dám giết người, đây rõ ràng là hành động coi khinh phái Đông Dương, thật sự là tội đáng chết vạn lần.
- Hung tàn.
Lâm Phàm không vui, cái quái gì mà cứ ra tay liên tiếp vậy.Lúc Lý tiên sư tập kích tới, Lâm Phàm đấm ra một quyền đánh thẳng lên mặt đối phương.Trong giây phút ngắn ngủi Lý tiên sư cảm nhận được sức mạnh kinh khủng này thì đã hối hận, muốn mở miệng nói tha mạng, nhưng tất cả đều đã muộn.
Ầm!
Sức mạnh trút xuống trực tiếp nổ tung, trên lôi đài đang đẹp đẽ dính đầy máu tươi.Mà đây chính là tình cảnh do sức mạnh mạnh nhất thể hiện ra.Các bình dân thích náo nhiệt đều vây xung quanh xem so tài nhưng khi thấy tận mắt hình ảnh như vậy đều trợn tròn mắt.
Người chết rồi...
Tộc trưởng Bạch gia ngồi thụp xuống mặt đất, há miệng trợn mắt. Ông ta không ngờ tiên sư mà phái Đông Dương phân tới lại bị giết.
Lâm Phàm vung tay:
- Các vị, không nên hoảng hốt, đừng sợ hãi. Bản phong chủ không phải tới để giết người mà là tới cứu các vị ra khỏi dầu sôi lửa bỏng, cho nên tất cả cứ bình tĩnh đừng nóng.
- A!!! Giết người.
Các bình dân xung quanh hoảng sợ rối loạn.
- Haiz, nhìn những bình dân này đã phải chịu áp bách nhiều năm cho nên không tin lời mình nói.
Lâm Phàm lắc đầu, cực kỳ cảm thán. Tuy những người này đều là dân bản xứ của giới Chân Tiên nhưng thân là phong chủ của Viêm Hoa tông, cần phải có một trái tim cứu vớt thế nhân.Còn việc làm như ác bá địa chủ của những môn phái kia thật sự là quá ghê tơm, phải diệt trừ trả lại cho thế gian một bầu không khí trong sạch.
- Hai người các ngươi đứng lại.
Lâm Phàm giơ tay lên chỉ Bạch gia và Trần gia đang muốn chạy trốn.
- Tiên sư tha mạng, xin tha mạng!
Tộc trưởng Bạch gia lập tức quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.Lâm Phàm rất xem thường vẫy tay.
- Gia hạn cho các ngươi trong thời gian nhanh nhất phải cút khỏi nơi này, đi nói cho các môn phái kia biết, Lâm Phàm - Vô Địch phong của Viêm Hoa tông ở Nguyên Tổ Chi Địa đã đích thân tới giới Chân Tiên cứu vớt thế nhân, tất diệt trừ bọn họ.
Tộc trưởng hai tộc nào quản tới việc này nữa, lập tức nhấc chân chạy mất, chỉ sợ chậm một chút sẽ bị tên khủng bố này đánh chết.Ngay cả tiên sư cũng không phải đối thủ của hắn thì hắn khủng bố tới cỡ nào chứ.
- Những môn phái này thật sự quá khiến người ta thất vọng rồi. Chúng ta đã đáp xuống rồi mà ngay cả một người đuổi đánh cũng không có, chí ít cũng phải có người tới chửi bới gì chứ.
Lâm Phàm cảm thấy bất đắc dĩ. Mà lúc này, xung quanh đã không còn một bóng người, các bình dân quan sát lôi đài lúc nãy cũng không biết đã chạy đi nơi nào.
- Được rồi, có thể bắt đầu hành động.
Mục đích của hắn rất đơn giản, đó chính là dọn tòa thành trì này đi, cứu vớt những bình dân đang bị hãm sâu trong dầu sôi lửa bỏng, giúp bọn họ rời xa nguy hiểm.
Đi tới ngoài thành, hắn làm giống như trước kia đã làm với hiểm địa của Thánh Đường tông. Chạy xung quanh thành trì cắt rời phần ngoài thành, sau đó nhảy vào trong rãnh vừa đào ra, hơi nhấc ngón tay. Phong mang kiếm ý chém ra một kích, chặt đứt căn cơ, sức mạnh như mạng nhện rậm rạp đan xen ăn sâu vào trong tận giữa thành trì rồi bao lấy cả tòa thành trì.
Hắn chợt quát một tiếng, hai tay lập tức nâng cả tòa thành trì lên cao.
Đùng đùng!
Thành trì rung lắc khiến các bình dân trốn trong nhà không biết đang xảy ra chuyện gì, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.Có bình dân đứng trên đường phố nhưng khi ngẩng đầu lại phát hiện dường như bầu trời trên cao càng ngày càng gần.Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, chẳng lẽ thành trì này đang bay sao.
- Ha ha ha, ý tưởng hoàn mỹ.
Hắn sắp bị trí tuệ của mình làm cảm động muốn khóc, không ngờ bản thân lại có thể nghĩ ra một biện pháp tốt như vậy.Vui chơi hòa mình cùng dân cuối cùng chậm rãi chiếm lĩnh giới Chân Tiên, cứu vớt tất cả bình dân.

Chỗ khe hở.
Dạ Ma vẫn rất khó hiểu:
- Rốt cuộc người này có biện pháp gì? Chúng ta nhiều người như vậy, làm sao có đủ phòng ốc cho chúng ta ở lại?
- Ngươi câm miệng cho ta.
Phổ Đế Sa không nhịn được nói.
- Tông chủ, ta chỉ hỏi những câu bình thường mà thôi, vì sao cũng bắt ta câm miệng, chả lẽ ngài không muốn ta nói chuyện nữa sao?
Dạ Ma vội la lên. Ông ta phát hiện tông chủ càng ngày càng không nói đạo lý.
- Tông chủ, người không thể như vậy, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, rất khó đảm bảo sau này ta sẽ nhớ...
- Câm miệng.
Phổ Đế Sa nhìn Dạ Ma giống như chỉ cần Dạ Ma tốn thêm một câu thì ông ta sẽ liều mạng với Dạ Ma.Bây giờ ông ấy không hề muốn nghe Dạ Ma nói, cho dù là một chữ cũng không muốn.
Từ sau khi Dạ Ma trở về từ Viêm Hoa tông dường như toàn thân đều thay đổi, thay đổi khiến người ta không thể tin tưởng. Ông ta nghĩ có thể là do Lâm Phàm tiêm nhiễm cái gì đó cho Dạ Ma, nhưng bây giờ cũng đã liên minh rồi, còn có thể nói gì nữa?Không có gì để nói.
Dạ Ma nhìn tông chủ, cuối cùng gật đầu:
- Được được, ta câm miệng.
Cơ Uyên đứng một bên không nói một lời. Sau khi đi tới giới Chân Tiên, ông ta không hề suy nghĩ xem nên xâm chiếm như thế nào mà nghĩ làm thế nào để tách khỏi đội ngũ. Đương nhiên, chuyện liên minh với người của giới Chân Tiên đã là chuyện không thể nào.Bởi vì đã thề, mà ông ta không biết ở giới Chân Tiên lời thề còn có tác dụng hay không.Đương nhiên, ông ta cũng không ngu mà thử, bởi vì đó là đánh cược tính mạng mà không mang lại giá trị gì.
Bốn phương tám hướng, các đệ tử của Nhật Chiếu tông đang chiếm lĩnh lãnh thổ.
- Cái lãnh thổ này là của ai? Không có ai thì ta cắm cờ đó.
Một tên đệ tử hô to, chỉ chờ chốc lại sau phát hiện không có âm thanh đáp lại lập tức cắm cờ.
- Không ngờ phương pháp xử lý này của Lâm phong chủ thật hữu hiệu.
Đệ tử cảm thán, sau đó ngẩng đầu nhìn lại thấy bản thân đã cắm được khá xa.
Nhưng Viêm Hoa tông là kẻ thù truyền kiếp của bọn họ, cả đời này bọn họ cũng sẽ không thích Viêm Hoa tông, sau đó lại cắm đầu tiếp tục làm việc.
Thần Trật Quân Chủ rất nhàm chán:
- Chế Tài, ngươi không cảm giác hiện giờ rất buồn chán sao? Hay là chúng ta đánh cược đi.
- Cược mẹ ngươi.
Chế Tài mắng.
Thần Trật Quân Chủ bất đắc dĩ nhìn Chế Tài:
- Không cược thì thôi, sao phải mắng cược mẹ ta. Người ta làm gì có mẹ, ta ghét nhất chính là ngồi há mồm chờ sung rụng.
- Mẹ kiếp, đồ ngu.
Chế Tài lắc đầu. Ông ta cảm giác Thần Trật thay đổi, trở nên thần kinh hơn, dường như không phải Thần Trật mà ông ta biết trước đây nữa. Rất nhức đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận