Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 522: Ta Muốn Cứu Vớt Những Bình Dân Trong Cuộc Sống Dầu Sôi Lửa Bỏng Này (2)

Đột nhiên phương xa có một bóng đen lớn bay tới.Mọi người hoảng sợ chợt ngẩng đầu.
- Đó là cái gì?
Không ít các đệ tử lo sợ, không biết đám đen đen phía xa là cái gì.Mà đối với nhóm Bán Thần thì bọn họ lại nhìn thấy rõ mồn một.
- Tên kia đang nâng cái gì vậy.
Thiên Dụ Quân Chủ hoảng sợ hỏi. Bà ta cảm giác tên Lâm Phàm của Viêm Hoa tông thực sự rất điên cuồng.
Đán Ác Quân Chủ nói:
- Hắn vác cả một tòa thành trì tới đây.
Lời này vừa dứt, mọi người liếc nhau đều cảm thấy chuyện đó là không có khả năng.
Càng ngày càng gần.
- Má nó, là thành trì thật sao?
Chế Tài kinh ngạc.
Sắc mặt thánh chủ có chút quái dị, ông ta đang suy nghĩ hiểm địa Thánh Đường tông có phải cũng bị dời đi như thế này hay không. Mà bây giờ người này lại mang cả một tòa thành trì tới khiến ông ta có loại cảm giác nói không nên lời… Cảm giác rất đau đớn.
- Đồ nhi, còn làm cái gì vậy?
Thiên Tu bất đắc dĩ. Ông vốn biết đồ nhi bảo bối mà ra tay thì thực sự bất phàm, còn ác hơn ông lúc trẻ. Nó có thể trưởng thành đến bây giờ đã vô cùng không dễ dàng.
Lâm Phàm đáp:
- Đâu làm gì đâu ạ, đưa tới một tòa thành để dễ dàng ở lại. Hơn nữa bình dân trong tòa thành này sống trong môi trường nước sôi lửa bỏng, đồ nhi là người chính nghĩa hiền lành như vậy, sao có thể khoanh tay đứng nhìn.
- Thật vô sỉ.
Thương Ngộ Đạo lẩm bẩm, ông ta xem như phục rồi.Ông ta vẫn tin tưởng một câu, thượng bất chính hạ tắc loạn, Thiên Tu vốn cũng không phải thứ tốt lành gì, đồ đệ mà ông ta dạy dỗ ra có thể tốt tới cỡ nào chứ.Cũng may là điện Thiên Tông tạm thời không làm chuyện gì, nếu không thì khi người giới Chân Tiên xuất hiện, ông ta thực sự rất khó tưởng tượng bây giờ Nguyên Tổ Chỉ Địa sẽ biến thành bộ dạng gì nữa.Có lẽ sẽ trở thành chỗ vui chơi cho tên nhóc này!
- Những người phía dưới mau tránh ra, bổn phong chủ muốn thả thành trì xuống.
Lâm Phàm hô.
Những người này còn đứng ngốc ở đó làm cái gì, hắn mà muốn buông thành trì này xuống không phải sẽ đập bọn họ thành thịt nát sao.
Ầm ầm!
Lâm Phàm chầm chậm rơi xuống, vì không để cho các dân thường trong thành trì chịu bất kỳ tổn thương nào, hiển nhiên phải cẩn thận từng li từng tí. Có lúc hắn cũng rất khâm phục bản thân mình, con người vừa chính nghĩa và lương thiện biết bao, không chỉ là người gan dạ mà còn rất thận trọng, quả thực không phải là nam nhân có thể có được.
Đệ tử các tông nhìn một màn trước mắt đã bị kinh sợ đến mức không nói nên lời.Cả một tòa thành cứ thế mà bị chuyển đến, sức mạnh này phải lớn đến mức nào, cũng quá mức kinh khủng rồi.
- Thầy, thế nào? Thành trì này không tồi chứ, đây chính là thành trì mà đồ nhi tìm rất lâu mới tìm thấy được đó.
Lâm Phàm vỗ tay, nói rất là vui vẻ.
Thiên Tu đi đến bên cạnh Lâm Phàm, nhìn xem thành trì, lại nhìn nhìn Lâm Phàm:
- Đồ nhi, cái này con... rất tốt.
Ông cảm thấy việc này làm có chút kích động rồi, nếu như dời cả thành trì qua đây, ngược lại cũng có thể hiểu được nhưng mấu chốt chính là người ở trong thành trì rốt cuộc nên giải quyết như thế nào, cũng không thể chém hết tất cả.
Nếu như để người của Nhật Chiếu tông xử lý có lẽ sẽ không tốn nhiều công sức nhưng bất luận nói như thế nào, người của Viêm Hoa tông bọn họ, tam quan vẫn rất là ngay thẳng, hơn nữa còn tràn đầy tinh thần chính nghĩa.
- Tha mạng, tiên sư tha mạng.
Người dân trong Bạch Đỉnh thành sớm đã sợ đến choáng váng, khi mà thành trì rơi xuống đất, bọn họ nhìn thấy nhiều người đến như vậy cũng đều quỳ lạy trên mặt đất cầu xin tha mạng.Bọn họ tuy là dân thường nhưng cũng đã nghe qua tin đồn có ma đạo tu sĩ luyện công pháp hoặc luyện chế pháp bảo, có thể đồ sát cả một thành. Vì vậy bọn họ nghĩ nhất định đã gặp phải ma đạo tu sĩ.
- Lâm Phong chủ, đây là người của Chân Tiên giới, theo ta thấy vẫn là nên giết hết toàn bộ mới phải.
Thánh Chủ nói.
Lâm Phàm ngây người nhìn Thánh Chủ.
- Con người ngươi quá tàn nhẫn rồi, loại kiến nghị này cũng nghĩ ra được, kinh khủng.
- Ta tàn nhẫn?
Thánh Chủ bối rối, ông ta vậy mà bị tên này nói tàn nhẫn, đây có còn cân nhắc qua một chút hay không.Không nói hiện tại, nói trước đây thôi, phản công Tượng Thần tông một chiêu đập chết biết bao nhiêu đệ tử Tượng Thần tông, hơn nữa nữa còn khiến cho người ta hài cốt không còn, bây giờ lại nói hắn ta tàn nhẫn, đây thực sự là vừa ăn cướp vừa la làng.
- Đừng nói chuyện, ta không muốn nói chuyện với kẻ tàn nhẫn, chuyện này ta đã có quyết định rồi.
Lâm Phàm nói, sau đó bay lên không trung, hắng giọng nói:
- Các vị, các người không cần sợ hãi, chúng là chính là sứ đồ của chính nghĩa, dũng giả cứu vớt vạn dân, chúng ta cũng không phải đến làm hại các người cho nên đứng dậy hết đi.
Lời này nói ra, Bán Thần các tông đều cảm thấy lúng túng.
Nói gì thế? Sứ đồ của chính nghĩa?Dũng giả của vạn dân?Những lời này khiến người ta quá ngượng ngùng.
Người dân trong Bạch Đỉnh thành nhìn Lâm Phàm ở không trung, trong lòng rất hoảng, bọn họ chỉ là người dân bình thường, khi đối diện với nhưng tiên sư kia cũng chỉ là sự tồn tại thấp kém.
Về phần người Nguyên Tổ Chi Địa, những người dân bình thường như họ làm sao biết là cái gì.
- Các vị, ta đem mọi người đưa đến nơi này chính là muốn cứu vớt các người, các người sống dưới sự uy phong của các tiên sư kia ắt hẳn rất sợ hãi. Có điều bây giờ các người có thể yên tâm rồi, bởi vì bây giờ các người đã thoát khỏi bọn họ tới địa bảo an toàn này của chúng ta, cho nên các người cứ giống như bình thường là tốt rồi. Những người chúng tôi rất hài hòa cho nên không cần phải sợ.
Lâm Phàm nói.
Có điều đối với những người dân mà nói, bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, luôn cảm thấy những người này là muốn thành lập môn phái, do đó tới đoạt thành.Mà bọn họ chính là kẻ bất hạnh bị đối phương cướp đoạt.
Về phần phản kháng gì đó, vẫn là đừng nghĩ đến nữa, người ta cũng đã đem một tòa thành nâng qua đây, lợi hại đến cỡ nào, quả thực là khủng bố đó có được hay không.
Lúc này, Lâm Phàm cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hình như hư không có vấn đề.
- Thầy, việc còn lại giao cho người rồi, đồ nhi đột nhiên nhớ đến một việc phải đi bận rộn một lát.
Lâm Phàm nói, sau đó trực tiếp vội vã rời đi.
- Đồ nhi...
Thiên Tu muốn nói gì đó nhưng chỉ còn thấy thân ảnh của Lâm Phàm.
Ông cảm thấy sạp hàng mà đồ nhi giao cho ông này có chút phức tạp, chỉ có điều ông hiển nhiên hiểu được đồ nhi đây là có ý gì, không phải chính là muốn những người dân này tin tưởng bọn họ, sau đó cho bọn họ chỗ ở, còn có cơm ăn nữa.
- Khụ khụ!
Thiên Tu ho nhẹ một tiếng, sau đó bắt đầu tiến hành tẩy não cho những người dân này.Đồ nhi rời đi, sư phụ lên thay thế.
Thánh Chủ và đám người nghe thấy trong lòng hoang mang, luôn cảm thấy đâu đó không đúng, con đường lừa gạt người này quá thâm sâu, rất dễ dàng bị dẫn xuống nước.
Tại một nơi không người, Lâm Phàm đứng ở đó, ngẩng đầu nhìn trời.
- Từ nơi sâu xa tự có nguy cơ, Lão Thiên, ông sẽ không phải muốn đánh ta phải không? Ta hình như không có chọc giận ông.
Hắn có chút không hiểu, tuy là vẫn chưa có sấm sét đánh xuống nhưng luôn có loại cảm giác này.
Ầm ầm!
Âm thanh vang vọng, sấm sét đột nhiên đánh xuống theo.
- Thiên Khiển.
Hắn không ngờ đến vậy mà sẽ có thiên khiển đến, trực tiếp giang hai tay ra, cũng không phản kháng, cũng không chạy trốn, tùy ý đánh, chỉ cần đánh vui vẻ là được.
Sấm sét đánh xuống, thân ảnh Lâm Phàm biến mất tại chỗ, trực tiếp bị Thiên Khiển đánh thành tro bụi.
Thiên uy sáng rực, vẫn là rất kinh khủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận