Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 523: Này Khinh Người Quá Đáng Quá Rồi

Mười giây sau, Lâm Phàm mở to mắt, cũng tiếp tục nằm trên mặt đất, hướng lên trời ngoắc ngoắc ngón tay.
- Có bản lĩnh thì tiếp tục đánh.
Trời đất chấn động, có sững sờ trong giây lát, dường như cũng không ngờ đến.
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, sao lại dẫn đến Thiên Khiển?
Hắn có chút nghĩ không thông, bản thân gần đây hình như không có lập thệ, hơn nữa cũng không có vi phạm lời thề, tại sao đột nhiên lại có Thiên Khiển đánh xuống chứ.Chẳng qua, không quan trọng, bản thân cũng không phải là chưa thấy qua chuyện đời, Thiên Khiển cứ như vậy, cứ bình thường.
- Đến đây, tiếp tục đánh. Nhân tử điểu hướng thiên, bất tử vạn vạn niên (*). Bổn phong chủ không mặc y phục nữa, nhắm vào đây mà đánh.
Lâm Phàm nằm trên mặt đất, tứ chi giang ra, chi thứnăm dựng thẳng lên nhìn hằm hằm trời đất.
Ầm ầm!
Lại một tia sét giáng xuống, phá hủy tất cả, cho dù hắn đã là Bán Thần Cảnh nhưng dưới Thiên Khiển cũng không có bất kỳ con đường nào để chống cự.Nhưng mà rất đáng tiếc, mười giây sau, có một thân ảnh lẳng lặng nằm ở đó.
Trời đất kinh động, phút chốc ngây người, nhưng ngay sau đó lại một tia sét giáng xuống.
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Phàm cũng mất cảm giác rồi, luôn cảm thấy Thiên Khiển này tới một cách quái lạ, không hiểu cho lắm.
- Bổn phong chủ rốt cuộc đã làm cái gì khiến ông phẫn nộ đến như vậy, nếu như quả thật có chỗ nào không đúng, mời ông tiếp tục.
Lâm Phàm nhìn lên trời, không biết còn tiếp tục đánh mình hay không.
Thiên Đạo của Chân Tiên Giới thuộc về tự mình vận chuyển vô ý thức, không có tình cảm cá nhân, chỉ có tuân thủ tự thân tiến hóa mà diễn biến.
Bạch Đỉnh Chân Tiên trùng sinh, lại sống thêm một đời, trèo lên đỉnh cao, chính là hành vi vô ý thức của Thiên Đạo, bởi vì Thiên Đạo cũng cần tiến hóa, mà muốn tiến hóa thiên đạo lại cần phải mức độ sức mạnh cao hơn.Chỉ là, chuyện khiến người khác tiếc nuối xảy ra rồi.
Bởi vì một quyền của Lâm Phàm hủy diệt tất cả rồi, thậm chí đến cái rắm cũng không còn nữa, khiến Thiên Đạo rất lấy làm tiếc.
- Không đánh nữa rồi?
Lâm Phàm đợi chốc lát, trời đất bình thường, không có bất kỳ động tĩnh nào.
Sau đó xoay người phủi phủi cái mông, lấy y phục mặc lên.
- Cái quái gì vậy, lãng phí thời gian.

Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung.
Một thân ảnh hóa thành lưu quang, trực tiếp đến bên trong đại điện.
- Chưởng giáo, đại sự không ổn, những thổ dân của Nguyên Tổ Chi Địa đều lên tới rồi.
Đệ tử giám sát ở bên khe hở hoảng hốt nói.
Y không dám quên một màn kia, rất nhiều thổ dân giống như châu chấu từ Nguyên Tổ Chi Địa xông tới, cảnh đó thật sự dọa người.
Triêu Bạch Đế nghe thấy lới này, cau mày.
- Có nhìn thấy Đường trưởng lão bọn họ không?
- Có, Đường trưởng lão bọn họ bị thổ dân trông chừng.
Đệ tử vội la lên, y biết những thổ dân này không dễ chọc, cũng không nhìn xem bộ dạng thảm thương của nhóm Đường trưởng lão, thật sự thê thảm đến không nỡ nhìn, áo không đủ che thân, chỉ có một tấm vảo bố bọc lấy đũng quần. Thật thảm.
Triêu Bạch Đế cuống lên, ông ta chỉ muốn cứu trưởng lão của môn phái ra ngoài nhưng tình huống hiện giờ, rốt cuộc nên làm như thế nào. Các môn phái khác căn bản không có bất kỳ hành động nào, cho dù ông ta hiệu triệu các phái cùng nhau hành động thì vẫn như cũ không ai để ý tới.
- Haiz, mấy tên này, thổ dân xâm nhập vậy mà không để ở trong lòng. Đợi đến khi thổ dân lớn mạnh, đến khi đó bọn họ hối hận cũng không kịp.
Triêu Bạch Đế phẫn nộ nói.
- Chưởng giáo, mời Thái Thượng trưởng lão đi.
Một vị trưởng lão nói, chuyện này không dễ giải quyết, thực lực của thổ dân vượt quá tưởng tượng.
- Không được.
Triêu Bạch Đế lập tức bác bỏ, mời Thái Thượng trưởng lão ư? Nói đùa cái gì chứ, nếu như Thái Thượng trưởng lão ra mặt, vậy ông ta phải làm sao?Thái Thượng trưởng lão nhất định sẽ hoài nghi năng lực của ông ta, cho rằng ông không có năng thực trở thành chưởng giáo của Thiên Cung. Tới khi đó có thể khóc cũng không kịp nữa.
- Chưởng giáo, vậy thì phải làm sao, các môn phái còn lại tuyệt đối sẽ không can sự vào, mà Ma Đạo và Yêu Đạo càng không ra mặt. Đối với bọn họ mà nói, hận không thể nhìn thấy chúng ta và thổ dân liều mạng đến ngươi chết ta sống.
Triêu Bạch Đế giơ tay lên.
- Để ta suy nghĩ.
Ông ta đang suy nghĩ chuyện này rốt cuộc nên giải quyết như thế nào, nếu như xử lý không tốt thì thật sự sẽ gây ra đại loạn.
Tiên Đạo Thập Môn, tổn thất nặng nề nhất chính là Thiên Cung bọn họ.Mười bốn vị trưởng lão, khái niệm gì cơ chứ? Căn bản là đem sức mạnh đứng đầu môn phái, gọt đi một nửa.
- Báo!
Lại một tên đệ tử vội vã tiến đến.
- Khởi bẩm chưởng giáo, đại sự không ổn, Bạch Đỉnh thành bị thổ dân vác đi rồi.
Triêu Bạch Đế trừng mắt liếc đệ tử này:
- Chuyện này báo cáo làm cái gì, Bạch Đỉnh thành là Đông Dương phái, liên can gì đến chúng ta.
Đông Dương phái, đúng rồi, đi tìm Đông Dương phái. Triêu Bạch Đế có ý tưởng nhưng ngẫm lại lại không đúng, Tiên Kiếm phái tổn thất một vị trưởng lão, cũng không có bất kỳ biểu thị gì. Đông Dương phái chỉ là mất đi một tòa thành trì, e là càng không để ở trong lòng.
- Đi, tiếp tục giám sát, có bất kỳ tình huống gì, lập tức báo cáo.
Triêu Bạch Đế phân phó.
- Vâng.
Lâm Phàm bị đánh đến thảm nhưng vẫn luôn nghĩ không thông, bản thân vì sao bị đánh, bất kể là nói như thế nào, bị đánh bị giết đều không quan trọng nhưng ít nhất cũng cho một cái lý do chứ.Đến một cái lý do cũng không cho, vậy không phải là không nể mặt mũi hay sao, tùy tiện khi dễ người rồi?Nhớ kỹ ông rồi, đợi đấy!
- Đồ nhi, con sao rồi?
Thiên Tu nhìn thấy đồ nhi trở về, nghi hoặc hỏi.
- Không có gì, gặp phải kẻ không nói lý lẽ. sư phụ, tình huống như thế nào rồi?
Lâm Phàm hỏi.Thiên Tu cười nói:
- Đồ nhi, vi sư ra tay, vậy còn có thể có vấn đề gì nữa hay sao, xử lý xong rồi.
Lâm Phàm nhìn lại, quả nhiên phát hiện những người dân thường này đều đã khôi phục bộ dáng bình thường rồi, đồng thời đệ tử các tông cũng vào ở trong đó.
- Thầy, người rốt cuộc làm sao làm được vậy?
Lâm Phàm hỏi.
- Uy hiếp.
Thiên Tu cười, có chút đắc ý.
- A?
Lâm Phàm sững người, dường như nghe không hiểu.
Thiên Tu nhắc lại:
- Uy hiếp!
Hắn có chút bất đắc dĩ, không ngờ đến sư phụ lại dùng uy hiếp để giải quyết xong những dân thường này.Cái này đối với quan niệm của hắn có chút không phù hợp. Hắn vốn dự định dùng tình yêu để cảm hóa bọn họ nhưng mà bây giờ xem ra hoàn toàn không cần thiết nữa rồi, đe dọa cũng đã đe dọa rồi, lại dùng tình yêu cảm hóa bọn họ thì có chút uổng công vô ích.Huống hồ hắn làm gì có nhiều tình yêu đến vậy để cảm hóa người khác. Thật ra như vậy cũng rất tốt.
- Thầy, hiện tại những thứ nên giải quyết cũng đã giải quyết rồi nhưng những môn phái này cũng cái gì quá rồi.
Hắn nghĩ không thông, môn phái của Chân Tiên Giới rốt cuộc là phải nói thế nào.Bọn họ đều đã đến, thậm chí chiếm cứ một nơi, đồng thời còn kiếm được một tòa thành, không có một chút động tĩnh gì hay sao?
- Theo vi sư thấy, bọn họ là đang chờ đợi, xem xem ai ra tay trước.
Thiên Tu liếc mắt một cái là đã nhìn thấu được bản chất, ngược lại cũng bất đắc dĩ lắc đầu, môn phái Chân Tiên Giới này thật là khiến bọn họ rất thất vọng.
- Lâm Phong chủ, bây giờ nói như thế nào, đệ tử các tông đều đã yên ổn, giờ đây môn phái Chân Tiên Giới cũng không chủ động ra quân, chẳng lẽ còn muốn chúng ta chủ động?
Thánh Chủ cung có chút mất lòng tin với môn phái của Chân Tiên Giới này.
Ngẫm lại Nguyên Tổ Chi Địa của bọn họ, tông môn đó anh dũng thiện chiến đến cỡ nào, chỉ cần dám xâm nhập, việc đầu tiên chính là làm.
Hiện tại đại quân các tông tập hợp, đến Chân Tiên Giới, vốn định xảy ra một trận đại chiến nhưng xem tình hình hiện tại khiến người khác rất thất vọng.
- Ngươi cũng biết rồi, còn hỏi ta làm gì? Chúng ta không chủ động ra quân, còn có thể ở nơi này uổng công chờ đợi bọn họ hay sao?
Lâm Phàm nói, Thánh Chủ này quá tàn nhẫn, hắn cũng không thích nói chuyên với người tàn nhẫn.
Thánh Chủ do dự một chút:
- Chủ động ra quân, đánh ai trước?
- Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Xem ai yếu nhất thì đánh người đó trước, chỉ có điều Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung có chút khiến người hoài nghi, những trưởng lão này đều bị chúng ta bắt làm tù binh, chẳng lẽ không nghĩ đến tới đây cứu một phen?
Lâm Phàm hỏi ngược lại, môn phái ở nơi này cũng quá không có tình người rồi, trưởng lão môn phái cũng bị bắt nhiều ngày như vậy rồi, cứ thế ngay cả cái rắm cũng không thả.
Lúc này, Lâm Phàm trầm tư chốc lát, sau đó nghĩ ra phương pháp.
- Tung tin ra ngoài, nói chúng ta muốn chém những trưởng lão này để xem xem Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung rốt cuộc nói như thế nào.
Thánh Chủ nói:
- Ừm, chỉ có thể thử biện pháp này thôi.
Đối với Lâm Phàm mà nói, chỉ có thể thử phương pháp này trước. Nếu như thế này cũng không đến, cái gì cũng không nói thì chỉ có thể chứng minh Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung này thật sự tâm địa sắt đá, vô cùng tàn nhẫn, ngay cả người của mình cũng vứt bỏ.
(*) Nhân tử điểu hướng thiên, bất tử vạn vạn niên: ý chỉ dũng cảm lấy mạng ra cược một lần, nếu chết thì chết một cách khí khái, còn không chết thì sống thọ vạn năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận