Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 525: Đừng Nói Là Ta Không Cho Các Ngươi Cơ Hội

- Tả Vân Phi, ngươi câm miệng cho ta, phái Tiên Kiếm cũng quên ngươi rồi. Chế giễu chúng ta mà cũng không thử nhìn lại tình hình của mình đi.
Đường Thiên Nhật trướng mắt, rất là khó chịu nói. Tả Vân Phi thấy Đường Thiên Nhật, tức giận không có chỗ phát tiết, gào thét lên:
- Đường Thiên Nhật, tên súc sinh khốn khiếp ngươi, lão tử có kết cục như này rốt cuộc là ai hại? Nếu như không phải ngươi lừa ta, ngươi nghĩ rằng ta có thể trở thành như này sao?
- Hừ, bản thân ngu thì trách ai được.
Đường Thiên Nhật khinh thường nói.
- Ta...ta...
Trong lúc nhất thời ông cũng không nói được gì nhưng trong lòng thầm thề sẽ nhớ kĩ chuyện ngày hôm nay. Chỉ cần ông ta còn sống, nhất sẽ khiến tên này phải trả giá đắt, cũng dám hãm hại ông ta là một Kiếm Tiên tuyệt thế.
Đột nhiên, đám người yên tĩnh lại, nhỏ giọng thầm thì.
- Cái tên thổ dân kia tới.
Đường Thiên Nhật liếc mắt nhìn, không dám nói thêm cái gì, bọn họ thảm như vậy cũng là nhờ công lao lớn của đối phương, thực lực của tên thổ dân này rất mạnh.
Lâm Phàm cầm bánh bao ăn rất hạnh phúc, đi đến trước mặt nọi người.
- Các ngươi ăn điểm tâm chưa, có cần phải mang tới mấy cái bánh bao lớn không?
- Không cần.
Đối phương hỏi, bọn họ không dám không trả lời, nếu không trả lời thì trời mới biết đối phương sẽ làm gì bọn họ, không chừng sẽ nói một câu, ta hỏi các ngươi vậy mà các ngươi lại không trả lời, chính là không nể mặt mũi rồi. Bởi vậy thành thật trả lời, tuyệt đối sẽ không gây hại. Bọn họ tu luyện tới cảnh giới này, đã sớm chỉ cần hấp thu linh khí trời đất, đạt đến Tích Cốc, làm gì còn cần phải ăn những lương thực này nữa.
- Đáng tiếc.
Lâm Phàm lắc đầu:
- Vốn muốn cho các ngươi ăn no, đến lúc chết làm quỷ no.
- Hả?
Đám người đột nhiên ngẩng đầu, kinh hãi nhìn tên thổ dân này, dường như không dám tin:
- Ngươi muốn giết chúng ta?
- Đúng vậy, không phải giữ các ngươi qua mùa đông.
Lâm Phàm gặm bánh bao, bình tĩnh nói:
- Yên tâm đi, đao của ta rất nhanh, vung tay chém, roẹt một cái là xong ngay.
- Lâm phong chủ, chúng ta không thù không oán, đừng có giết ta, Tả Vân Phi ta sẽ khắc ghi đại ân này của ngươi.
Tả Vân Phi hoảng sợ, không nghĩ tới cho đến bây giờ đối phương vẫn muốn giết bọn họ.
Tu luyện tới cảnh giới này nào đâu dễ dàng, không phải phải trải qua bao nhiêu cay đắng, nếu như bị đối phương chém giết coi như chẳng còn cái gì nữa cả.
- Ta chẳng cần ngươi ghi nhớ đại ân làm gì, không đáng một đồng.
Lâm Phàm trông ngóng ngoài kia, có chút chờ không nổi rồi.
- Rốt cuộc có tới hay không để còn giết.
Những tên này là hai trưởng lão của phái, giữ lại không được, giữ lại chỉ là tai họa mà thôi.
Mà thực lực của bọn họ đều đạt đến cảnh giới Bán Thần, nếu như thả bọn họ thì lại để cho hai phái khôi phục thực lực, đối với hắn rất là không ổn nha. Huống chi, mình còn không xa xỉ như vậy, đến mực độ không kiếm điểm tích lũy.
- Lâm Phong chủ, những tên chó má này rốt cuộc có đến không vậy?
Chế Tài hỏi, ông ta đợi cũng đã lâu rồi, nhìn cũng một lúc rồi nhưng không thấy trời đất có bất kỳ biến động gì.
- Văn mình một chút, mở cái miệng ra là mắng chửi người.
Lâm Phàm nói, Chế Tài xem như phế bỏ, sau này có thể sống sót hay không thì rất khó nói. Hôm nay ngươi nói lời thô tục, một ngày nào đó cũng sẽ bị người chém chết.
- Ta rất văn minh đó.
Chế Tài ngẩn ra nói, dường như không hiểu ý của Lâm phong chủ là gì, mình rõ ràng không nói lời thô tục mà, làm sao lại bảo mình phải văn minh chứ.
Nhưng vào lúc này, không gian phía xa có chấn động truyền đến, chấn động bên kia như thủy triều, một tầng lại một tầng lan tới. Đồng thời kèm theo ánh hào quang, những hào quang này giống như sương mù, đủ mọi màu sắc. Trong giống như có một tòa Thiên Cung to lớn lúc ẩn lúc hiện.
- Chưởng giáo Huyền Thiên Cung tới.
Đường Thiên Nhật vui mừng, trên mặt cười lộ ra sự phấn khích:
- Ta biết mà, chưởng giáo bọn họ sẽ tuyệt đối không bỏ mặc chúng ta.
- Cuối cùng cũng đến.
Chế Tài chen lấn đi lên, rất phấn khích, hiển nhiên đợi lát nữa là sẽ xảy ra một trận chiến.
Lâm Phàm nói:
- Bán Thần phía dưới nhanh lùi lại, đừng nhoi lên.
Lâp tức, một đám đệ tử giống như thủy triều xuống, bọn họ biết trận đọ sức này cũng không phải là chỗ mà bọn họ có thể tham dự được.
Nếu quả thật xảy ra trận đấu, với sự ảnh hưởng của sức mạnh cũng có thể đánh chết bọn họ.
- Cái hiệu ứng này có chút trâu bò nha.
Lâm Phàm phát hiện, cách thức xuất hiện của những cường giả này xác thực không hề tầm thường, cảnh tượng kỳ dị kiên tục xuất hiện, thật đúng là người tu tiên.
- Đồ nhi, Hyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung đến nhưng xung quanh có không ít cường giả đang ẩn núp trong không gian.
Thiên Tu nói. Lâm Phàm bình tĩnh gật đầu:
- Đúng vậy, đồ nhi cũng cảm nhận được, những người ẩn núp này chắc hẳn là môn phái khác, chắc là tới để quan sát tình hình.
Phương xa, Triêu Bạch Đế sắc mặt nghiêm nghị, lần này tới mang theo cả bảo bối Áp Tương của Huyền Vũ Thiên Cung.
Cái này mặc dù là tiên khí thượng phẩm nhưng cũng không hề đơn giản như vậy, mà là tiên khí thượng phẩm bên trong Hoàng giả.
- Chưởng giáo các ngươi tới, có phải là rất vui mừng hay không?
Lâm Phàm nhìn bọn Đường Thiên Nhật, trong lòng thầm lắc đầu, đều bị bắt làm tù binh còn cười tươi được, chắc là thật sự cho rằng chưởng giáo này có thể cứu được bọn họ.
Trong lòng mấy người Đường Thiên Nhật run lên, lập tức thành thật, bọn họ ở chỗ này trong tay của thổ dân, nếu như tên thổ dân này sớm chém giết bọn họ thì cho dù chưởng giáo tới cũng chẳng làm được gì cả.
Lập tức, hào quang tiêu tán, một đám người lơ lửng giữa không trung. Cảnh tưởng này giống như thiên binh xuất hiện, chân cưỡi mây, ánh mắt nhìn xuống.
Lâm Phàm nhìn bầu trời, trực tiếp chửi ầm lên:
- Đám người kia, có phải bị bệnh hay không? Chúng ta ở đây chờ nhiều ngày như vậy mà chẳng thấy một bóng nào, như thế nào, xem thường chúng ta sao?
Triêu Bạch Đế sắc mặt nghiêm nghị, nhìn hết tất cả mọi thứ, đồng thời cũng nhìn thấy các trưởng lão môn phái đang ngồi xổm ở dưới đấy. Chỉ là trong lòng bi phẫn, ông ta không nghĩ tới tên thổ dân này vậy mà dám đối xử với trưởng lão của Thiên Cung như vậy, việc này chẳng khác gì lột sạch quần áo cả.
Những người ẩn núp ở trong không gian quan sát tình hình các phái cũng cảm thấy kinh hãi, tên thổ dân này thật đúng là đủ mạnh mẽ, mở miệng thì mắng chửi người, không phải bình thường, là người mạnh nha.
- Các vị, phái ta với các vị không thù không oán, cần gì phải làm khó trưởng lão phái ta, không bằng thả người ra rồi chúng ta nói chuyện thương lượng với nhau một chút như thế nào.
Trưởng lão Hoàng Nhân mở miệng nói nhưng trong ánh mắt lại có ngọn lửa lập lòe.
- Ngươi là ai vậy, có tư cách để mở miệng sao? Bảo chưởng giáo của các ngươi nói chuyện đi.
Lâm Phàm xua tay nói.
- Ngươi...
Hoàng Nhân tức giận vô cùng, nhưng phải nhìn xuống, ngậm miệng không nói. Ông ta là trưởng lão của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, địa vị chỉ dưới chưởng giáo, vậy mà bây giờ tên thổ dân này dám nói ông ta không có tư cách, điều này khiến ông ta rất bực.
- Vị đạo hữu này, chúng ta đã từng gặp qua.
Triêu Bạch Đế nói, Địa Nguyên Chung của hắn đang nằm trong tay của đối phương, lần này tới không chỉ là muốn mang người về mà còn muốn lấy lại cả Địa Nguyên Chung.
- Ai là đạo hữu với ngươi, mời ngươi xưng hô lại, tôn xưng của ta là Lâm phong chủ.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn, tới giới Chân Tiên thì phải nâng cao địa vị của mình, để cho đối phương biết mình không phải là người dễ nói chuyện. Nếu không thì thật sự coi mình là người dễ nói chuyện, từ đó không tôn trọng mình.
Trong lòng Triêu Bạch Đế tức giận nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn, ông ta rất thất vọng về các phái, nếu như liên hợp lại, những thổ dân này làm sao có đất để mà thể hiện, cuối cùng chỉ có thể chắp tay.
- Lâm phong chủ, phái ta và các người không có thù oán, cần gì phải bắt trưởng lão của phái ta.
Hiện tại chỉ có thể trấn an những thổ dân này, nếu như động thủ, Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung phải chịu nhiều thua thiệt, đồng thời các môn phái khác cũng nhân cơ hội này sẽ lén lút hành động.
Lâm Phàm không trả lời, mà nhỏ giọng nói:
- Thầy, chúng ta có nên động thủ không?
- Đợi thêm một lúc nữa, xem tên này muốn làm gì.
Thiên Tu nói.
- Việc này còn phải đợi cái gì nữa, chúng ta tới đây không phải là để phản công hay sao. Nói nhiều như vậy chẳng có ý nghĩa gì, trực tiếp đánh luôn sợ cái gì.
- Không được, ở đây quá nhiều người, đại đa số đều ẩn núp trong không gian, nếu như chúng ta bị Thiên Cung này đối phó, người ẩn núp trong không gian sẽ động thủ với người trong thành đến lúc đó chúng ta chẳng thể ngăn cản nổi.
Thiên Tu suy nghĩ khá là chu toàn, không hi vọng xuất hiện bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào.
- Nói cũng có chút lý nha.
Lâm Phàm suy nghĩ một chút, chỉ cảm thấy có chút đạo lý.
Triêu Bạch Đế thấy đối phương không đáp lời, trong lòng có chút khẩn trưởng, lần này tới cũng phải hạ quyết tâm lớn. Nếu như không tới, trái lại có thể khiến các môn phái khác cho rằng Thiên Cung bọn họ sợ hãi những thổ dân này. Nhưng mà nếu như không đến thì các trưởng lão của môn phái cũng bị chém giết, càng khiến các phái khác sẽ chê cười hơn, danh dự bị ảnh hưởng, các trưởng lão Thái Thượng còn không tẩn mình một trận sao!
- Lâm phong chủ.
Ông ta mở miệng lần nữa thăm dò.
- Chờ một chút.
Lâm Phàm giơ tay.
- Ngươi có phải muốn cứu bọn họ hay không?
- Đúng.
Triêu Bạch Đế nói.
- Vậy được rồi, đừng nói bổn phong chủ không cho những người không ham muốn hào bình này cơ hội. Đấu một với một, chỉ cần có thể thắng ta thì các ngươi có thể mang trưởng lão của phái về, đương nhiên bổn phong chủ rất khoan dung độ lượng, có thể cho các ngươi vô số cơ hội, thế nào? Các ngươi nói xem, ở đâu có được cơ hội tốt như vậy, quả thực rất là thoải mái nha, cũng chỉ có người như ta mới có thể cho các ngươi kiểu cơ hội như này.
Lâm Phàm cảm thán nói, kiểu như hắn cả đời rực rỡ, mà bây giờ cuộc sống rất rực rỡ, hắn rất thỏa mãn.
Trong không gian có âm thanh truyền đến.
- Đây là thổ dân ở Nguyên Tổ Chi Địa sao, ngông cuồng đó, vậy mà dám để Huyền Thiên Cung đánh luân phiên, hắn thật sự coi mình là vô địch hay sao?
- Mặc dù chúng ta và Huyền Thiên Tam Thập Tam Thiên Cung không hợp nhau nhưng không nghĩ tới lại bị thổ dân xem thường. Tên Triêu Bạch Đế này mặc dù là ngụy quân tử nhưng lần này ngay cả tiên khí thượng phẩm của Huyền Vũ Thiên Cung cũng mang đến đây, tên thổ dân dựa vào cái gì mà dám nói ra những lời như vậy.
- Nhìn xem Triêu Bạch Đế nói thế nào, đấu luân phiên cũng rất thoải mái đó. Bây giờ có mười chín vị trưởng lão cộng cả Triêu Bạch Đế thì tổng là hai mươi người, chiến đâu luân phiên, coi như thổ dân ngươi mạnh hơn thì pháp lực cũng nhanh chóng cạn kiệt mà thôi.
- Nghe nói những thổ dân này tu hành không giống chúng ta.
- Mặc kệ có giống hay không thì dù sao cuối cùng cũng đều như thế là được rồi, tên Triêu Bạch Đế này còn suy nghĩ cái gì nữa vậy, trực tiếp đồng ý không được sao.
Người có địa vị của các môn phái xì xào bàn tán, có người cười trên nỗi đau của người khác, có người rất là oán giận. Mặc dù không chọc tới bọn họ nhưng những thổ dân này nói chuyện cũng thật ngông cuồng, khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu. Cái này không phải là coi thường giới Chân Tiên bọn họ hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận