Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 529: Nắm Đấm Của Ta Vẫn Cứng Hơn Một Chút

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
- Triêu Bạch Đế, ta tới đây. Muốn cứu những trưởng lão này thì hãy cho ta xem sức mạnh lớn nhất của ông.
Lâm Phàm lên tiếng, cười, trực tiếp tiến công mạnh mẽ, cổ tay động một cái, Địa Nguyên Chung nện mạnh một đòn xuống.
- Đáng ghét.
Triêu Bạch Đế nổi trận lôi đình, song chưởng hợp lại, pháp lực mênh mông tràn ra, Huyền Vũ Thiên Cung che phủ trời đất, trong đó lại có tiên âm chân chính truyền ra ngoài. Một con thần thú Huyền Vũ hiện lên không trung, bộ móng khổng lồ đập một cái, từng tấc trong hư không nổ tung toé, tạo nên uy thế khủng khiếp ép xuống.
- Thực lực của Triêu Bạch Đế cũng không phải là khoác lác
Người của các phái cảm thán.
Triêu Bạch Đế là chưởng giáo của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, thực lực phi phàm, nhất là sau khi có Huyền Vũ Thiên Cung, sức mạnh mà nó bộc phát ra càng không phải là thứ người bình thường có thể ngăn cản.
Lâm Phàm ngẩng đầu.
Đối mặt với móng vuốt khổng lồ, không hề yếu thế, hắn cầm Địa Nguyên Chung lên đập về phía Huyền Vũ Thiên Cung.
- Thứ đồ chơi này ngoài việc to hơn một chút thì được tích sự gì.
Móng vuốt của thần thú Huyền Vũ ngoài việc to hơn thì không hề có chỗ nào khác biệt.
Đường Thiên Nhật cười lạnh:
- Thổ dân này đúng là không biết sống chết, lại muốn dùng Địa Nguyên Chung đón đỡ Huyền Vũ Thiên Cung, sợ là hắn không biết uy lực sau khi thần thú của Huyền Vũ xuất hiện.
- Câm miệng cho lão tử, ngươi tưởng ngươi biết sống chết sao?
Chế Tài Quân Chủ đá một cước lên mặt Đường Thiên Nhật, ông ta đã đứng cạnh nghe nửa ngày trời rồi, chính là nghe tên này lải nhải.
- Ngươi…
Đường Thiên Nhật sắp hận tên thổ dân này đến chết rồi, hoàn toàn không có nhân quyền gì cả, thậm chí ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho, chỉ cần có cơ hội sống sót, ông nhất định sẽ cho đám thổ dân này đẹp mặt.
Phanh!
Ánh sáng mờ ảo bao phủ trời đất, chói loá, khiến người ta không mở mắt ra được.
- Đây mới chính là uy lực mà hai món tiên khí thượng phẩm bộc phát.
Tống Thanh Liên của phái Tiên Kiếm vẻ mặt đông cứng, thực lực của thổ dân dã vượt qua sức tưởng tượng của ông, nếu như lúc ấy không phải môn phái thông báo kịp thời, ông đến Nguyên Tổ Chi Địa rồi, sợ rằng kết quả này cũng sẽ như Tả Vân Phi vậy. Chính vì vậy nên ông rất là vui mừng.
Ánh sáng mờ ảo tan biến, trời đất khôi phục lại yên tĩnh, thế nhưng hư không đã sớm tan tành. Sức mạnh mà hai món tiên khí thượng phẩm bộc phát ra tuyệt không phải bình thường, trong đó ẩn chứa quy luật tiên đạo, lại tràn đầy sức mạnh hủy diệt.
Răng rắc!
- Mẹ kiếp!
Bên ngoài Địa Nguyên Chung lại xuất hiện một vết hở, điều này khiến hắn không muốn nói gì nữa. Bền quá nhỉ, còn nói là tiên khí thượng phẩm, mới thế mà đã bị đập hư rồi.
Nhìn lại Huyền Vũ Thiên Cung, ngoài vết nứt ở bên ngoài lúc trước ra thì không bị tổn hại gì, hơn nữa tiên quang mặt ngoài càng ngày càng dồi dào.
- Địa Nguyên Chung…
Trong lòng Triêu Bạch Đế đau đớn vạn phần, Địa Nguyên Chung này là tiên bảo của ông nhưng hôm nay ở trong tay tên thổ dân này, đã phải chịu hết tội lỗi. Ông có thể cảm nhận được khí linh của Địa Nguyên Chung đã chịu thương tích vô cùng nặng, cho dù mình có đoạt lại được cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể hồi phục như ban đầu.
- Mới thế đã hỏng rồi sao? - Lâm Phàm nhìn Địa Nguyên Chung trong tay, ngược lại có chút tiếc nuối, vốn định lợi dụng Địa Nguyên Chung một phen nhưng đã bị hỏng thế này rồi, sau này cũng chẳng dùng được gì nữa.
- Đại ca, tha mạng đi, tha cho ta đi.
Khí linh cầu xin tha thứ, nó vô cùng sợ hãi, tên thổ dân này thật sự quá kinh khủng.
- Tạm thời không thể tha cho ngươi được - Lâm Phàm tiếc nuối nói.
Đột nhiên, khí linh Địa Nguyên Chung sợ sệt:
- Ngươi muốn làm gì?
Chỉ thấy Lâm Phàm giang hai cánh tay, ôm Địa Nguyên Chung vào trong ngực, một màn khiến tất cả mọi người đều có chút đờ đẫn, không biết hắn muốn làm gì.
- Đồ nhi bảo bối này của ta lại muốn làm gì đây?
Trong lòng Thiên Tu tò mò, đối với đồ nhi này của mình, ông coi như là chịu phục. Nếu đã chiến đấu, vậy có thể nghiêm túc chút hay không, như bây giờ như thì coi là gì chứ.
- Không làm gì hết, ta chỉ thử xem rốt cuộc ngươi là như thế nào
Hai cánh tay Lâm Phàm dùng hết sức ôm chặt lấy Địa Nguyên Chung, sau đó hơi dùng sức, hai cánh tay không ngừng siết chặc.
- Dừng tay...
Triêu Bạch Đế hét lên, dường như ông đã biết tên thổ dân này muốn làm gì.
- A!
Lâm Phàm chợt quát một tiếng, trên hai cánh tay gân xanh mọc lên như rễ cây, khoá chặt lấy Địa Nguyên Chung.
- Nếu đã hỏng, vậy thì vô dụng, hoá thành tất cả của ta đi.
Răng rắc! Răng rắc!
Mặt ngoài Địa Nguyên Chung nứt ra như đồ sứ, vết rạn nứt giăng khắp nơi.
- Chủ nhân cứu ta, cứu ta!
Khí linh Địa Nguyên Chung kêu gọi thảm thiết, chỉ cảm thấy thân thể mình như sắp bị rách ra.
Các phái núp ở trong hư không, trợn mắt há mồm nhìn một màn này. Đây chính là tiên khí thượng phẩm đó, đâu có dễ dàng huỷ diệt như vậy nhưng bọn họ đã nhìn thấy gì, thổ dân kia muốn bóp vỡ tiên khí thượng phẩm này. Điều này sao có thể.
Phanh!
Địa Nguyên Chung nổ tung, mảnh vụn bay lên không trung, khí linh trong đó muốn hoá thành một vệt sáng rời đi nhưng mới vừa cử động lại bị Lâm Phàm nắm trong tay.
- Chớ chạy, có mệt hay không?
Lâm Phàm cười, năm ngón tay từ từ khép lại. “Lạch cạch” một tiếng, khí linh Địa Nguyên Chung kêu lên, hóa thành tro bụi.
- Rất tuyệt, điểm tích lũy tới tay rồi.
Lâm Phàm hài lòng, hắn thích nhất chính là điểm tích lũy.
Địa Nguyên Chung thuộc về tiên khí thượng phẩm, tu vi coi như là cảnh giới Luyện Hư Hợp Đạo, điểm tích lũy có ba chục ngàn.
- Tính như vậy, Luyện Hư Hợp Đạo có ba loại cảnh giới, mà đối ứng chính là Bán Thần, thì ra là như vậy.
Hắn biết Bán Thần bình thường cũng chỉ có mười ngàn điểm, hơi tốt một chút thì là hai chục ngàn, cùng lắm là ba chục ngàn. Điểm tích lũy như này cũng được coi là rất khổng lồ rồi.
- Khốn khiếp, ngươi lại dám hủy Địa Nguyên Chung của ta.
Hai tròng mắt Triêu Bạch Đế đỏ bừng, ông ta không ngờ thổ dân này sẽ thật sự huỷ đi Địa Nguyên Chung của mình, đó chính là vật báu của ông.
- Có gì mà dám với không dám, cũng chỉ là việc làm tiện tay mà thôi.
Lâm Phàm cười, Địa Nguyên Chung này thật sự khiến hắn quá thất vọng, vốn tưởng rằng cứng rắn lắm nhưng thực tế giải quyết nó chỉ trong ba phát đập, còn chẳng cứng bằng nắm đấm của mình nữa.
Tống Thanh Liên của phái Tiên Kiếm ngây người nhìn hết một màn này, nhỏ giọng nói:
- Ta có loại cảm giác bất an, ta nghĩ tốt nhất chúng ta hãy rời khỏi nơi này, Triêu Bạch Đế không phải đối thủ của hắn.
Mọi người nghe được lời này, khó mà tin nổi nhưng đã chính mắt nhìn thấy, lại không thể không tin. Ở trong tay tên thổ dân này, tiên khí thượng phẩm căn bản không chịu đựng được, chỉ dựa vào hai cánh tay đã có thể bóp vỡ nó, đây là chuyện kinh khủng đến mức nào.
- Triêu Bạch Đế, bây giờ chúng ta sẽ đánh thật, ông tiếp tục dùng Huyền Vũ Thiên Cung của ông, mà bổn phong chủ sẽ dùng nắm đấm của mình để chơi với ông.
Lâm Phàm siết chặt quả đấm, cảm giác trong cơ thể tràn đầy sức mạnh.
- Thiên Tu, ta không thể không nói, đồ nhi này của đệ thật sự có hơi tự kiêu ngạo.
Thánh chủ nhìn hiện trường, cảm giác những gì mà hắn đã làm có chút ngạo mạn, rất dễ dàng bị người ta hạ gục.
- Kiêu ngạo? - Thiên Tu nghi vấn.
- Ừ.
Thánh chủ gật đầu, đây không phải kiêu thì là cái gì, thật sự quá hung hăng ngạo mạn có được hay không.
Thiên Tu nhìn tình huống trong hư không, sau đó cười nói:
- Thánh chủ, đồ nhi bảo bối này của đệ không hề tự kiêu, nó vẫn luôn khiêm tốn mà bây giờ chỉ là đang nghiêm túc mà thôi, huynh suy nghĩ nhiều rồi.
Thánh chủ ngẩn ra của nhìn Thiên Tu, cũng không muốn nói gì nữa. Ông ta rốt cuộc nghĩ như thế nào vậy? Đây không phải là tự kiêu, vậy thì như thế nào mới coi là tự kiêu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận