Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 530: Xong Việc, Kết Thúc Thôi

Trong lòng Dịch Đạo Lăng có chút hoảng.
- Sao ta có cảm giác như chưởng giáo sắp thua vậy?
Có điều lời này vừa nói ra, liền bị Đường Thiên Nhật mắng:
- Ông nói vớ vần gì đó, chưởng giáo thua ư? Ông nằm mơ vẫn chưa tỉnh sao?
Bộp!
Một chân Chế Tài Quân Chủ dẫm lên đầu của Đường Thiên Nhật.
- Có phải ngươi nghe không hiểu lời của lão tử không, lão tử bảo ngươi im miệng. Ngươi còn lắm lời nữa, có tin ông đây sẽ lấy cây gậy này nhét vào hoa cúc của ngươi không.
Cây gậy, rất to, to như cánh tay vậy, Đường Thiên Nhật nhìn mà sợ hãi, lập tức ngồi xổm ở đó, nghiêm túc, không dám ho he thêm một lời. Cùng lúc đó một ngọn gió lạnh thổi qua mông ông, lạnh buốt.
Lâm Phàm vặn cổ, ngẩng đầu nhìn Triêu Bạch Đế trong hư không.
- Ông chuẩn bị xong chưa? Nếu xong rồi vậy bổn phong chủ tới đây, khà khà.
- Thổ dân, đáng chết.
Triêu Bạch Đế đánh ra hỏa khí, hạ thủ không chút lưu tình, song chưởng áp lại, thần thú Huyền Vũ gầm thét, móng vuốt lao tới. Mà khí tức trên bộ móng này không hề bình thường, ẩn chứa pháp lực vô cùng khổng lồ, quy luật tiên đạo trong đó bùng nổ ra sức mạnh cường hãn nhất.
- Hay lắm, để ta cho ông biết như thế nào mới là sức mạnh chân chính.
Phanh!
Lâm Phàm phóng lên cao, hai chân vốn đang ở trên hư không lại trào lên từng đợt sóng trùng kích, lan toả ra bốn phương tám hướng.
- Hắn định dùng máu thịt của cơ thể để chống lại thần thú Huyền Vũ sao, chắc điên rồi.
Tất cả mọi người đều coi thường hành động của Lâm Phàm, đây rõ ràng chơi đùa với mạng sống.
Năm ngón tay Lâm Phàm bóp một cái, ánh sáng hoa mỹ toả ra từ đầu ngón tay, ánh sáng xoay tròn giống như con quay, chiếu rọi bốn phía làm người ta không mở mắt ra được.
- Một quyền ẩn chứa sức mạnh lớn nhất!
Lâm Phàm chợt quát một tiếng, tung một quyền ra, đánh mạnh vào móng vuốt của thần thú Huyền Vũ.
Trong mắt người khác, e là thổ dân này sắp bị móng vuốt của thần thú đánh cho hộc máu nhưng điều khiến cho bọn họ không dám tin chính là thần thú Huyền Vũ kêu lên một tiếng thảm thiết, bộ móng khổng lồ dần dần nổ tung, không cách nào ngăn cản một quyền này.
- Làm sao có thể?
Triêu Bạch Đế kinh hãi, sau thời gian hồi phục ngắn ngủi, một mũi tiên kiếm chém thẳng một nhát, một kẽ hở đen sì dần dần lan ra.
- Lợi hại, đây là tiên thuật đại hư không của chưởng giáo.
Đường Thiên Nhật phấn khích nhưng thấy Chế Tài ở bên cạnh nên cũng không dám hưng phấn nhảy cỡn lên, chỉ có thể thầm cổ vũ ở trong lòng, chưởng giáo cố gắng lên.
- Thú vị đấy!
Lâm Phàm cười, đứng ở hư không. Dưới ánh mắt không dám tin của tất cả mọi người, hắn đưa tay ra, trong nháy mắt bắt lại kẽ hở màu đen kia vào tay.
- Sao có thể, tên thổ dân này rốt cuộc là thế nào, sao có thể bắt lại tiên khí của hư không, nó vô hình vô thể mà.
Đường Thiên Nhật vốn đang muốn nhìn tên thổ dân này bị kiếm khí của hư không chém thành hai nửa nhưng tình huống bây giờ lại doạ cho ông suýt thì nhảy bổ lên. Mà ông còn chưa kịp nhảy đã bị Chế Tài đạp cho một phát lăn xuống đất.
- Con mẹ ngươi, ngươi coi lời của ông đây như gió thổi bên tai, xem ta có đâm chết ngươi không.
Chế Tài nổi giận, ông là quân chủ, mặc dù luôn bị Lâm Phàm đánh nhưng cũng có uy nghiêm của mình. Hôm nay một tên tù binh cũng dám năm lần bảy lượt khiêu khích uy tín của ông, chuyện này làm sao có thể nhịn.
- Đừng mà!
Đường Thiên Nhật gào thét sợ hãi, cây gậy này mà nhét vào, sẽ chết người đó.
Lâm Phàm nắm tiên khí hư không, mặc dù không cảm giác được thực thể nhưng sự tồn tại rất chân thực, sau đó cánh tay hất một cái, tiên khí hư không lập tức phản kích lại. Trong không gian, một kẽ hở đen sì thẳng đứng lao về phía Triêu Bạch Đế. Ngay sau đó, Lâm Phàm biến mât tại chỗ, trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh Triêu Bạch Đế, trên mặt lộ ra ý cười điên cuồng.
- Tới đi, để ông cảm thụ sức mạnh một chút.
Quát lên một tiếng giận dữ, nắm đấm rơi xuống như mưa.
Giới Chân Tiên là nơi mà các đại lão tu tiên ở, tiên pháp tu hành được đều có hiệu quả vô cùng lớn nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, thứ hắn thích nhất chính là sức mạnh vô địch. Chỉ có va chạm giữa xác thịt, mồ hôi và máu hòa vào nhau mới khiến cho hắn thấy hưng phấn tột cùng.
Ầm!
Triêu Bạch Đế điều khiển Huyền Vũ Thiên Cung bay về phía Lâm Phàm, mà quả đấm của Lâm Phàm chợt rơi xuống trên Huyền Vũ Thiên Cung. Lập tức bùng nổ ra âm thanh chấn động .
Huyền Vũ Thiên Cung rộng lớn khổng lồ, tiên khí ngút trời, dưới những đòn liên tiếp của Lâm Phàm không ngừng hạ dần xuống, dường như không cầm cự nổi nữa.
- Quá bạo!
Tống Thanh Liên hoàn toàn ngây người, thực lực bậc này thật sự quá kinh khủng, thậm chí ngay cả Huyền Vũ Thiên Cung đều khó ngăn cản. Đây chính là tiên khí thượng phẩm đứng hàng đầu, đồng thời ẩn chứa quy luật tiên đạo vô cùng. Cho dù là ông cũng hoàn toàn không phải đối thủ nhưng mà thổ dân này lại ra tay rất thành thạo, không hề để những thứ này ở trong lòng.
Sức mạnh bộc phát ra, rung động thiên địa, dư âm lan truyền mấy trăm dặm, những người đang xem cũng cảm giác không thể chống lại được sức mạnh bậc này, lóc cóc lui về phía sau.
- Triêu Bạch Đế, cũng thật thú vị nhưng Huyền Vũ Thiên Cung thì ta thấy gọi là Con Rùa Thiên Cung cũng được đấy. Đủ cứng nhưng mà không cần vội, để bổn phong chủ xem xem còn có thể chống đỡ đến mức nào.
Lâm Phàm cười lớn một tiếng, hai tay chặp lại, mười ngón tay nắm thành quyền đánh mạnh xuống.
Phanh!
Một chùm sáng đầy sức mạnh trực tiếp đánh thủng Huyền Vũ Thiên Cung, sức mạnh vô tận đâm xuyên qua, rơi xuống dưới đất.
Trên trán Triêu Bạch Đế có một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống, luồng sức mạnh vừa rồi sượt qua bên mặt, nếu gần thêm chút nữa có lẽ đã bị trọng thương rồi.
- Chủ nhân, cứu ta!
Đột nhiên, Huyền Vũ Thiên Cung truyền tới âm thanh, đây là tiếng kêu cứu của khí linh.
Triêu Bạch Đế ngẩng đầu nhìn lại, vành mắt sắp nứt ra, chỉ thấy trên Huyền Vũ Thiên Cung xuất hiện vết nứt chằng chịt, những vết nứt giăng đầy mặt ngoài giống như mạng nhện vậy.
- Vỡ cho ta!
Một tiếng gầm thét điên cuồng, luồng sức mạnh vô tận đánh thẳng lên Huyền Vũ Thiên Cung, “phanh” một tiếng, Huyền Vũ Thiên Cung vỡ vụn. Chỉ thấy một đạo thân ảnh xuyên qua vết nứt của Huyền Vũ Thiên Cung, hóa thành một vệt sáng, trực tiếp tấn công về phía Triêu Bạch Đế.
- Huyền Vũ Thiên Cung.
Triêu Bạch Đế trợn to hai mắt, ông như bị sét đánh trúng, đây là chí bảo của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, lại là vật tượng trưng cho thân phận chưởng giáo của ông.
Ông đã nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng lại chưa từng nghĩ đến Huyền Vũ Thiên Cung sẽ bị đập nát bởi vì đây là chuyện không thể nào.
Người vây xem thấy một màn này, trong lòng chấn động, bọn họ không biết rốt cuộc thổ dân này tu luyện công pháp gì, sao tình hình chiến đấu lại như vậy, không hề giống với bọn họ.
- Còn Huyền Vũ gì nữa, đừng có sơ ý, sơ ý là chết người đó.
Mục tiêu của hắn lần này chính là bắt lại Thiên Cung của chưởng giáo. Lúc trước không giả vờ, đúng là toàn bộ các trưởng lão của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung không chắc sẽ xuống đây. Bây giờ nhìn lại, chỉ cần bắt được tên chưởng giáo này thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
- Thánh thể Huyền Vũ.
Ngay tại lúc Lâm Phàm chuẩn bị tung một quyền bắt lại tên chưởng giáo này, chỉ thấy trên cơ thể Triêu Bạch Đế toả ra ánh sáng thần thánh màu vàng.
Đồng thời ở sau lưng ông ta còn có một con Huyền Vũ hiện lên. Khi hai mắt của Huyền Vũ này mở ra, một hơi thở khủng khiếp trào dâng, hơi thở này không hề tầm thường, xông lên tận chín tầng mây.
- Hả?
Lâm Phàm chau mày, hành động gặp chướng ngại mà khi một quyền kia hạ xuống, đánh lên vầng sáng màu vàng kia chỉ dấy lên một rung động nho nhỏ .
- Lợi hại đấy, còn có thủ đoạn bậc này.
Triêu Bạch Đế bay lơ lửng trên không trung, cúi đầu, sắc mặt dữ tợn:
- Thổ dân, ngươi đúng quá đáng ghét.
Đám người xung quanh thấy tình huống này cũng rất kinh hãi, bọn họ nhớ đến Triêu Bạch Đế đã từng là thiên kiêu chi tử sỡ hữu thánh thể Huyền Vũ, nếu không cũng không thể trở thành chưởng giáo của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung.
Mà nhiều năm qua đi, Triêu Bạch Đế chưa từng thi triển ra, khiến người ta đã quên lãng mất. Có điều bây giờ, Triêu Bạch Đế bị thổ dân ép đến mức này, cũng đã nổi giận thật sự.
- Tên chưởng giáo nhà ông, bổn phong chủ đáng ghét hồi nào? Chiến đấu mà, có tổn thất, đó là chuyện bình thường, hai món tiên khí này ta thấy vẫn chưa đến đâu cả. Hơn nữa ông phải biết rằng bổn phong đều là muốn tốt cho ông, quá mê mẩn những thứ ở bên ngoài sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc nâng cấp thực lực của bản thân
Lâm Phàm lạnh nhạt nói. Đối với cái mai rùa Triêu Bạch Đế này, hắn rất là phiền não. Ghét nhất chính là khi chiến đấu người ta luôn phòng thủ, chẳng nhẽ không được vung tay động chân, đánh một trận hả hê hay sao. Thất vọng, tiếc nuối quá!
- Im miệng, tên thổ dân đáng ghét nhà ngươi, ta nhất định phải bắt ngươi lại!
Triêu Bạch Đế tức giận nói, ông là chưởng giáo Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, từ lúc nào lại phải chịu kích thích như vậy.
- Ài, phiền phức, không nói nhảm với ông nữa.
Vừa dứt lời, Lâm Phàm nắm chặt năm ngón tay, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, mà khi xuất hiện lần nữa đã tung một chưởng đánh thẳng vào vầng sáng thần thánh màu vàng. Có điều một quyền này cũng giống như vừa rồi vậy, không hề có tác dụng gì, chỉ là tạo nên chút rung động nhỏ.
- Thổ dân, ngươi đừng uổng phí khí lực nữa, ngươi mà có thể phá vỡ thánh thể Huyền Vũ, đúng là mộng tưởng hão huyền.
Triêu Bạch Đế lạnh lùng nói, thánh thể Huyền Vũ chính là một trong số những thánh thể của giới Chân Tiên. Hơn nữa thánh thể Huyền Vũ của ông, tu luyện công pháp của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, tăng thêm một bậc.
- Bổn phong chủ ghét nhất là thánh thể.
Lâm Phàm ngược lại không để lời của đối phương ở trong lòng, đùa gì thế, không phá nổi sao? Đợt lát nữa ta phá cho ngươi xem.
Ở Nguyên Tổ Chi Địa thì có huyết mạch cùng thánh thể gì đó, đúng là rác rưởi, mới san bằng một đường, tất cả những gì gặp phải đều bị đánh ngã bằng sạch, không thể có chút cản trở.
Bỗng nhiên, Lâm Phàm hô lên một tiếng, nắm đấm rơi xuống như mưa, toàn bộ đều đánh lên vầng sáng thần thánh màu vàng kia.
- Không thể nào!
Triêu Bạch Đế vốn không hề có gợn sóng sợ hãi nào, sắc mặt đột nhiên đại biến, hộ thể Huyền Vũ lại xảy ra biến hóa, sức mạnh ẩn chứa trong nắm đấm của thổ dân kia lại trực tiếp xuyên vào.
- Phá cho ta!
Một quyền đánh xuống, vầng sáng thần thánh màu vàng trong nháy mắt vỡ tan tành.
Triêu Bạch Đế kinh hãi, thi triển tiên thuật thần thông, nhưng bị Lâm Phàm áp sát như vậy, muốn thi triển tiên thuật thần thông chẳng khác nào nằm mơ.
- Nằm xuống cho ta đi, lão già.
Năm ngón tay Lâm Phàm nắm thành quyền, đánh thẳng vào mặt Triêu Bạch Đế.
Bụp!
Một quyền tung ra, sức mạnh xuyên thấu, Triêu Bạch Đế há miệng, răng trong miệng xen lẫn tia máu, văng tung tóe ra ngoài.
- Bổn phong chủ từng nói, ông vẫn còn chưa đủ trình.
Trong nháy mắt, Lâm Phàm xuất hiện ở trước mặt Triêu Bạch Đế, một quyền đánh vào bụng ông ta.
Ầm một tiếng, âm thanh trầm nặng vang khắp trời đất.
Triêu Bạch Đế khom người, cặp mắt lồi lên, phun ra một ngụm máu tươi.
- Xong việc, kết thúc thôi.
Năm ngón tay Lâm Phàm xoè ra, chụp lên đầu ông ta, tứ chi của Triêu Bạch Đế rũ xuống, tạm thời đã mất đi tri giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận