Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 531: Sao ông có thể lừa gạt người thành thật như ta?

- Chưởng giáo, đã thua rồi... - Các trưởng lão bị bắt làm tù binh ngẩng đầu, không dám tin nhìn vào hư không, Chưởng giáo vô địch nhất trong lòng bọn họ lại thất bại trong tay thổ dân.
Việc này nếu như không được tận mắt nhìn thấy, thật sự khó mà tin được.
- Không thể nào! - Đường Thiên Nhật đã tránh được côn gỗ của Chế Tài, dùng lời của Chế Tài nói, nếu như phụt ra phân thì phải làm sao, có điều dù cho là thế, ông ta cũng bị Chế Tài hù cho không nhẹ, suýt chút nữa thì bay mất cả hồn.
- Không có gì là không thể cả, ngươi có biết không, ngay khi các ngươi cả gan xâm lược chúng ta, thì kết cục của Chân Tiên giới các ngươi đã được xác định rồi. - Chế Tài nắm cổ của Đường Thiên Nhật, vừa cười vừa nói, hơn nữa những lời này cũng là lần đầu tiên không có từ ngữ thô tục của ông ta.
Đường Thiên Nhật nhìn Chế Tài, trong lòng có hàng vạn hàng nghìn con ngựa cỏ bùn phi qua, lời này má nó là lời người nói hay sao?
Đồng thời, ông ta tỏ vẻ ghét cay ghét đắng tất cả những gì đã được ghi chép trong cuốn sách cổ kia, rốt cuộc là lão tổ tiên khốn nạn nào đã viết vớ vẩn vậy, lần này đã hoàn toàn lừa bịp bọn họ rồi.
Người của các phái trong lòng sợ hãi, cuối cùng cũng đã xảy ra chuyện kinh khủng nhất.
Tất cả các cấp cao của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung - Một trong thập môn tiên đạo đã bị thổ dân trấn áp.
Bọn họ không thể tin được thực lực của thổ dân lại cường hãn đến trình độ này, tuy nói thổ dân này giả heo ăn thịt hổ, nhưng quan trọng là, những con hổ này cũng không yếu, hơn nữa còn là cậy đông hiếp yếu, thế nhưng kết quả cuối cùng lại khiến cho bọn họ không cách nào chấp nhận nổi.
Đây chẳng phải là nói, cho dù cấp cao của Tam Thập Tam Thiên Cung có đồng loạt ra tay, thì cũng không phải là đối thủ của thổ dân sao?
Trình độ như vậy, phải tu luyện tới mức nào, thì mới có thể làm được?
Lâm Phàm nắm đầu của Triêu Bạch Đế, chầm chậm hạ xuống đất.
- Sư huynh vô địch! - Các đệ tử của Viêm Hoa tông hưng phấn la hét, bọn họ thấy sư huynh đại phát thần uy, nhiệt huyết sôi trào, có một số đệ tử không thể khống chế bản thân mà nhảy đối kháng ngay tại chỗ.
- Không ngờ lại mạnh như vậy! - Cơ Uyên mặt không chút thay đổi đứng nhìn, ông ta đã dung hợp Thiên Cẩu Yêu Thú Linh, vào Bán Thần cảnh, nhưng hiện tại xem ra, khoảng cách giữa ông ta và Lâm Phàm thật sự rất lớn, rất lớn, giống như có một kênh đào khó mà vượt qua được.
- Thầy ơi, tất cả đã giải quyết xong, toàn bộ cấp cao của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung đều đang ở đây rồi. - Lâm Phàm cười nói, ném Triêu Bạch Đế sang một bên.
Thiên Tu cười gật đầu:
- Đồ nhi, làm tốt lắm.
Có lúc ông cũng không thể hiểu nổi đồ nhi bảo bối này của mình, thực lực của hắn mạnh đến nỗi khiến ông không dám tin.
Tình huống vừa rồi, vượt xa những gì Bán Thần có thể so sánh.
Mặc dù phương thức tu luyện của Triêu Bạch Đế khác bọn họ, nhưng khí tức bộc phát ra lại xem như là đỉnh Bán Thần, thế mà đồ nhi này của mình lại dễ dàng gây khó dễ cho đối phương, chẳng lẽ thực lực này đã có thể so với Thần cảnh hay sao?
Ông ta muốn hỏi, nhưng suy nghĩ một lúc rồi lại thôi.
- Đồ nhi, thật ra thì Triêu Bạch Đế này ấy, chỉ bằng một ánh mắt của vi sư là có thể giết chết lão ta rồi. - Thiên Tu nói.
Lâm Phàm ngây người, cảm thấy lời này của sư phụ có phần kỳ lạ:
- Thầy ơi, người đang khoác loác về mình sao, gì mà chỉ một ánh mắt, ông ta không yếu đâu.
Thiên Tu híp mắt, cảm thấy đồ nhi bảo bối này của mình không muốn phối hợp với mình lắm, hơn nữa còn không tin mình, điều này đã khiến ông bị tổn thương.
- Con không tin sao?
Lâm Phàm suy nghĩ một hai giây:
- Tin, tin, những gì thầy nói, sao đồ nhi có thể không tin được chứ!
- Ừm, vậy thì tốt. - Thiên Tu gật đầu, xem như là trong lòng đồ nhi đã lưu lại ấn tượng sâu sắc, để hắn biết được sự lợi hại của vi sư.
Lúc này, Chế Tài kéo Triêu Bạch Đế đi tới bên đám Đường Thiên Nhật, có điều Triêu Bạch Đế đã ngất xỉu, điều này khiến cho Chế Tài rất phiền não, ngủ cái gì mà ngủ, hai ba cái tát quất tới.
Đường Thiên Nhật nuốt nước miếng:
- Việc này, đây là Chưởng giáo của phái ta, có thể đừng như vậy không?
Bịch!
Chế Tài Quân Chủ một cước đạp Đường Thiên Nhật lên mặt đất:
- Ngươi má nó câm miệng cho lão tử!
Đường Thiên Nhật ngã nhào xuống dưới đất, trong lòng đau đớn, việc này không nhân quyền, cho dù là tù binh, thì cũng có nhân quyền mà.
Nhưng mà những tên thổ dân này quá hung tàn, căn bản không nói bất kỳ nhân quyền nào.
- Thả ta ra! - Triêu Bạch Đế tỉnh lại.
Tức giận gào thét, nhưng pháp lực đã bị phong ấn, biến thành người bình thường, ở trong tay Chế Tài, giống như một đứa trẻ sơ sinh, tùy ý bị trêu chọc.
- Lâm Phong chủ! - Chế Tài gọi.
Lâm Phàm đang nói chuyện với sư phụ, nghe thấy tiếng của Chế Tài, không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Làm cái gì thế?
Chế Tài chỉ vào Triều Bạch Đế:
- Tên này phải xử lý thế nào đây? Đánh cho một trận, hay là lột đồ?
- Chút chuyệ nhỏ như vậy mà cũng phải hỏi ta sao, các người tới làm gì, tự mình lo liệu đi! - Lâm Phàm xua tay, không muốn nói thêm gì nữa, đồng thời cảm thấy bất đắc dĩ sâu sắc, rõ ràng mình thông minh như vậy, thế nhưng lại dẫn theo cái đám người không có chủ kiến, thật mệt mỏi quá đi.
- Vậy thì trước tiên cứ đánh cho một trận đã. - Chế Tài ngoắc tay, gọi mấy vị Bán Thần tới, giẫm Triêu Bạch Đế ở dưới chân, đánh cho một trận tơi bời.
- Chưởng giáo! - Hoàng Nhân trưởng lão trong lòng rỉ máu, bộ dạng bi thảm của Chưởng giáo đập vào mắt bọn họ, bọn họ nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy dáng vẻ của Chưởng giáo, như vậy sẽ khiến bọn họ cảm thấy tuyệt vọng.
Khiến cho hình tượng chói lọi trước kia của Chưởng giáo bị phá hủy nghiêm trọng.
Thế nhưng cho dù không nhìn, thì những tiếng kêu thảm thiết truyền vào trong tai, cũng khiến cho lòng bọn họ chảy máu.
Sột soạt!
Tiếng kêu thảm thiết biến mất, thay vào đó là tiếng cởi quần áo.
- Dừng tay! - Thanh Vân trưởng lão trừng mắt nhìn Chế Tài - Các ngươi không thể làm như vậy, ngài ấy là Chưởng giáo của bọn ta.
Nhưng mà ông ta kháng nghị như vậy lại không có bất kỳ tác dụng nào, Triêu Bạch Đế rất nhanh đã bị lột sạch, ngồi chồm hỗm ở một bên.
Tả Vân Phi không nhịn được bật cười thành tiếng, lão thật sự không thể nhịn được, đường đường là Chưởng giáo của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, mà lại bị lột sạch, ngồi chồm hỗm ở đây. Việc này cay mắt biết bao!
Các phái vây xem chứng kiến cảnh này, đã hoàn toàn ngây ra, bọn họ không ngờ thổ dân lại đối xử như vậy với người của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung.
Đặc biệt là Triêu Bạch Đế, thân là Chưởng giáo, quyền cao chức trọng, đại lão tiên đạo, nhưng lại chạy không thoát được thủ đoạn thâm độc của thổ dân, bị lột sạch đồ, mất hết uy nghiêm.
- Thầy, có không ít người đang ẩn núp ở xung quanh, chúng ta có cần động thủ, bắt bọn họ lại không? - Lâm Phàm chất đầy nụ cười nhìn bốn phía, đồng thời nhỏ giọng trao đổi với sư phụ.
Hắn rất muốn bắt đám người này lại, dù sao cũng đã đến, đây là cơ hội khó mà có được.
- Đồ nhi, con không cảm thấy hơi nhiều người sao? - Thiên Tu không muốn nói chuyện với đồ nhi lắm, rốt cuộc là suy nghĩ như thế nào vậy, tự dưng lại muốn bắt tất cả người xung quanh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận