Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 532: Sao ông có thể lừa gạt người thành thật như ta? (2)

- Nhiều sao, không nhiều lắm mà, đồ nhi nhìn rồi, cũng chỉ mấy chục người mà thôi. - Lâm Phàm nói, có nhiều lắm đâu, rõ ràng là rất ít mà.
Lúc này, Lâm Phàm tiến về phía trước một bước, chắp tay nói:
- Kính xin các vị hãy ra đây gặp mặt, bọn ta chỉ có mâu thuẫn với Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, chứ không có mâu thuẫn gì với các vị, cho nên kính xinh được gặp mặt.
- Lâm Phong chủ phong thái quá, bọn ta bái phục. - Một đạo thân ảnh xuất hiện, Tống Thanh Liên của phái Tiên Kiếm từ trong hư không hiện ra, chắp tay nói.
- Sư huynh!
Tả Vân Phi thấy sư huynh xuất hiện, giọt lệ từ nơi vành mắt lăn xuống, lão biết môn phái sẽ không bỏ rơi lão, chắc chắn sẽ đến cứu lão.
Sau đó đắc ý nói:
- Nhìn thấy chưa, sư huynh trong phái đến cứu ta đó.
Chỉ là đối với các trưởng lão của Thiên Cung, nhìn thấy bộ dạng này của Chưởng giáo, trong lòng bọn họ rỉ máu, nào có tinh thần để ý đến Tả Vân Phi.
- Đâu có, đâu có, đa tạ ông đã khen ngợi, có điều ông là ai? - Lâm Phàm cười, nháy mắt với sư phụ, ý tứ rất rõ ràng, sắp có thể phong tỏa trời đất rồi.
Tống Thanh Liên cười:
- Tại hạ là trưởng lão Tống Thanh Liên của phái Tiên Kiếm.
- Ồ, thì ra là Tống Thanh Liên, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. - Lâm Phàm nói.
- Ta cũng đã ngưỡng mộ đại danh của Lâm Phong chủ từ lâu rồi. - Tống Thanh Liên cười, mà lúc này, vẫn còn không ít môn phái đang ẩn trốn trong hư không, chưa xuất hiện, bọn họ cảm thấy có chút không ổn.
Thế nhưng rốt cuộc không ổn ở đâu, thì tạm thời chưa nói ra được, chỉ là rất bất thường.
Đột nhiên, Tống Thanh Liên kinh hãi, hoảng sợ chỉ về phía xa:
- Lâm Phong chủ, đó là cái gì vậy?
- Cái gì? - Lâm Phong chủ quay đầu, tò mò nhìn lại.
Lập tức, bên tai truyền tới giọng nói của Tống Thanh Liên:
- Các vị, chạy mau!
Vụt!
Tống Thanh Liên chân đạp tiên kiếm, biến mất trong nháy mắt.
- Sư huynh, đừng bỏ rơi ta! - Tả Vân Phi tuyệt vọng gào to, lão không ngờ sư huynh lại đột nhiên chạy trốn, việc này đã làm tổn thương trái tim của lão.
- Mẹ kiếp, bổn Phong chủ là người thành thật như vậy, mà lại dám lừa ta, không thể tha thứ! Thầy ơi, đồ nhi đi một tí rồi về. - Lâm Phàm nổi giận, hắn có thiện ý nói chuyện với những kẻ xâm lược này, nhưng không ngờ những tên này lại dám giở trò với hắn, không để tâm tới hắn một chút nào, thật là đáng ghét!
Ầm!
Mặt đất nơi Lâm Phàm đang đứng đột nhiên nổ tung, một vệt sáng cuốn về phương xa.
Người của các phái lúc này cũng nhanh chóng rút lui, bọn họ tuyệt đối sẽ không nói thêm một câu nào với những tên thổ dân này. Khi Tống Thanh Liên xuất hiện, bọn họ cảm thấy thằng cha này điên rồi.
Chẳng lẽ không nhìn thấy tình hình trước mắt hay sao, tên thổ dân này rất nham hiểm.
Có điều, khi thấy Tống Thanh Liên lừa gạt đối phương ngây người ra, để bọn họ có cơ hội chạy trốn, bọn họ vô cùng cảm kích.
- Ha ha ha ha, thổ dân cũng chỉ như vậy, chỉ lừa đơn giản mà cũng mắc câu! - Tống Thanh Liên đắc ý cười to, ông ta đã sớm khống chế thời gian, với tốc độ của ông ta, chỉ cần tên thổ dân này ngây người một lát, cũng đủ để ông ta chạy trốn.
- Ơ, sao trời lại tối thế này?
Tống Thanh Liên nghi hoặc, có bóng đen che phủ trên bầu trời, ông ta còn có chút khó hiểu, thế nhưng khi ngẩng đầu lên, hoàn toàn choáng váng.
- Ngươi...
Ông ta không thể tin được, tên thổ dân này đã đuổi tới rồi, tốc độ của ông ta rất nhanh mà, tại sao tên thổ dân này lại có thể đuổi kịp?
Lâm Phàm rất căm giận:
- Con người ông thật là quá đáng, bổn Phong chủ có thiện ý với ông, ông lại dám lừa gạt ta, ông làm như vậy là làm tổn thương trái tim ta đó, vốn tưởng rằng người của Chân Tiên giới các ông đều là loại thành thật giữ chữ tín, không ngờ lại gian trá thủ đoạn như vậy, không thể tha thứ được!
Lâm Phàm lập tức giơ tay lên, một quyền đánh tới, một quyền này được bao bọc lực lượng pháp tắc, với phương thức thô bạo nhất, nghiền ép mọi thứ.
- Lâm Phong chủ, hiểu lầm rồi, ta chỉ là nghĩ đến trong nhà bốc cháy thôi...
Bịch!
Tống Thanh Liên bị đánh một đòn nghiêm trọng, há miệng, thè cả lưỡi ra, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, sao lại mạnh đến mức thái quá như vậy chứ?
Ầm ầm!
Rơi xuống mặt đất, mặt đất lập tức nổ tung, tạo thành một cái hố sâu, mà Tống Thanh Liên thì vô lực nằm ở trong đó, tiên kiếm rơi thẳng xuống, cắm ở bên cạnh.
Lâm Phàm hạ xuống, nắm lấy cổ chân của Tống Thanh Liên, bởi vì quá đau lòng, không muốn nói gì hết, trực tiếp kéo về.
Tả Vân Phi mất hết hy vọng, bóng lưng rời đi của Tống sư huynh đã khiến lão tuyệt vọng và đau lòng biết bao.
- Mà thôi, mà thôi, sư huynh có thể an toàn, đó chính là ý trời. Đối diện với những tên thổ dân tàn nhẫn như vậy, sư đệ cũng không trách huynh.- Tả Vân Phi khóc không ra nước mắt, vốn tưởng rằng hy vọng đã tới rồi, nhưng thật không ngờ thứ chờ đợi được lại chính là sự tuyệt vọng.
Coi như lão đã hiểu ra, môn phái đã thật sự vứt bỏ lão rồi.
Có điều, khi nhìn thấy Triêu Bạch Đế ngồi xổm ở đó, lại không nhịn được bật cười thành tiếng, thật sự buồn cười quá, muốn nhịn cười, nhưng thật sự không nhịn được.
- Bổn Phong chủ đã trở về rồi! - Có người mở miệng nói.
Tả Vân Phi ngẩng đầu, lão đã hết hy vọng với tên thổ dân này, thậm chí đến Triêu Bạch Đế cũng có thể tiêu diệt, tên này phải mạnh tới trình độ nào chứ?
- Đó là cái gì vậy? - Lão nhận ra trong tay tên thổ dân này có nắm một cái cổ chân, mặc dù không nhìn rõ mặt mũi, nhưng có chút quen thuộc, sau đó hoảng sợ gọi to - Sư huynh...
Lão không ngờ sư huynh lại bị bắt trở lại, lúc trước không phải đã chạy rồi hay sao?
Lâm Phàm ném Tống Thanh Liên sang một bên, đặc biệt dặn dò:
- Chỉnh đốn lão này cho thật tốt, người này rất không thành thật.
Thánh chửi Chế Tài túm đầu của Tống Thanh Liên, đi thẳng tới đám Bán Thần, đây là sắp bắt đầu hành động rồi.
Tả Vân Phi rất muốn nhào tới, hô to “Không được làm tổn thương sư huynh của ta, nếu muốn thì hãy đả thương ta”, nhưng ngẫm lại, vẫn là thôi vậy, kiếm tu, nhắm thẳng vào chủ tâm, chủ tâm không muốn, đương nhiên không thể cưỡng cầu, không thì tâm ma sẽ quấy phá.
- Thầy ơi, tu vi của Triêu Bạch Đế không phải Thần cảnh, nhưng con cảm thấy cũng sắp rồi. - Lâm Phàm nói.
Thiên Tu gật đầu:
- Ừm, vi sư cũng đã nhìn ra rồi, nhưng mà không sao, vi sư tới sưu hồn xem thử Triêu Bạch Đế này rốt cuộc biết những gì.
- Thổ dân đáng ghét, ta khuyên các ngươi tốt nhất đã đi sai đường phải biết quay lại, đừng có càng lún càng sâu nữa, nếu không Thái Thượng trưởng lão của phái ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho các ngươi! - Triêu Bạch Đế bị đánh đến độ mặt mũi bầm dập, tức giận gào thét, nhưng không đủ sức lực.
Lâm Phàm liếc nhìn, song không để ở trong lòng.
- Sưu hồn! - Thiên Tu vừa chỉ vào đầu Triêu Bạch Đế, lập tức có rất nhiều hình ảnh hiện ra.
Trong đó có không ít bí mật có liên quan đến Chân Tiên giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận