Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 535: Hỏa lực của quân địch quá mạnh, mau chóng rút lui! (2)

Thái Thượng trưởng lão các phái đi theo tới đây người nào người nấy được tiên quang bao phủ, nhìn về phía đám thổ dân Lâm Phàm, giống như đang nhìn loài giun dế.
Bọn họ đi theo Động Côn đến đây, cũng là để bắt những tên thổ dân này lại.
- Đường sống? - Lâm Phàm cười, tay nắm đầu của Triêu Bạch Đế, từ từ tăng thêm khí lực - Cho các người một cơ hội nữa để hệ thống lại ngôn ngữ, nếu như còn không thức thời, bổn Phong chủ sẽ bóp chết lão ta.
Triêu Bạch Đế sắc mặt đau khổ, đường đường là Chưởng giáo mà lại bị thổ dân nắm trong tay, cảm giác này rất khó chịu, hơn nữa tên thổ dân này hình như đã nhắm đúng ông ta, liên tục dày vò ông ta, khiến ông ta chịu không nổi.
- Hừ, thổ dân, ngươi cho rằng dùng hắn thì có thể uy hiếp được bọn ta sao? - Động Côn lạnh lùng nói - Nếu ngươi muốn động thủ, thì cứ việc động thủ, có điều sau đó, các ngươi sẽ phải chết.
- Lâm Phong chủ, ngươi đừng có lấy ta ra uy hiếp các vị Thái Thượng trưởng lão, ta không có tác dụng đâu, nếu như ngươi đàm phán điều kiện thì may ra còn được. - Triêu Bạch Đế hiểu rõ, muốn dùng ông ta để uy hiếp Thái Thượng trưởng lão, quả thực là nằm mơ.
Nếu như những tên thổ dân này quá đáng, các Thái Thượng trưởng lão cũng sẽ không quan tâm nhiều, nên xuất thủ thì vẫn sẽ xuất thủ thôi.
Kỳ thật nói trắng ra là, mặc dù ông ta thân là Chưởng giáo, nhưng ở trong mắt của Thái Thượng trưởng lão, cũng không có giá trị như vậy.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn Triêu Bạch Đế:
- Lão đần độn này đúng là khiến người ta tuyệt vọng.
Triêu Bạch Đế trong lòng chửi rủa, việc này thì có liên quan cái quái gì đến ta, những người này là Thái Thượng trưởng lão, ngươi cho rằng ta là con trai của họ chắc?
Cho dù có là con trai, thì với thực lực và địa vị của bọn họ, cũng sẽ không chịu nhún nhường, bị uy hiếp.
- Đồ nhi, con mau đi đi, vi sư đã nghĩ kỹ rồi, đấu một trận với bọn họ, mặc dù là cửu tử nhất sinh, nhưng dù sao vẫn có một cơ hội sống. Còn nếu như là con, con sẽ không có cơ hội sống đâu. - Thiên Tu đã thấy rõ tình hình, ngưng trọng nói.
Lâm Phàm có thể dùng con mắt thành kiến để thu hút những lão này, giúp mọi người điên cuồng rời đi, nhưng khả năng này cũng không lớn, suy cho cùng những lão này đều là Thần cảnh, nếu như mình bị vây đánh, căn bản không chống đỡ được lâu, có thể chỉ trong phút chốc là đã bị những lão này đánh thành mảnh nhỏ rồi.
Một vị Thái Thượng trưởng lão của Cửu Tiên Sơn cười nói:
- Động Côn, chi bằng động thủ đi, trực tiếp giết chết, chấm dứt hậu hoạn, Chưởng giáo và trưởng lão thì có thể bồi dưỡng, còn chúng ta thân là Chân Tiên, há lại bị những con côn trùng này uy hiếp.
Đông Côn nhìn đối phương, trong lòng cười lạnh, động thủ cái gì, nếu như động thủ, Chưởng giáo và các trưởng lão sẽ không sống được, Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung sẽ tổn thất nặng nề, đến lúc đó, đóng phái tu dưỡng, thực lực toàn thể bị hạ xuống, việc này không chịu nổi.
- Chúng ta làm một cuộc giao dịch thì thế nào? - Lâm Phàm nói.
Động Côn ngưng mắt nhìn tên thổ dân này, tuổi còn trẻ mà lại có bản lĩnh như vậy, đúng là nhân tài, nhưng đáng tiếc là, tự tìm cái chết.
- Nói.
Với tình hình hiện tại, Lâm Phàm muốn lãnh đạo những Bán Thần này cố gắng chống lại đã là chuyện không thể rồi.
Kết quả sau cùng, chính là cả đoàn sẽ bị tiêu diệt.
- Ta ở lại, để bọn họ rời đi, đây là điều kiện cuối cùng của ta. - Lâm Phàm nói.
- Đồ nhi, không được, vi sư ở lại cùng với con. - Thiên Tu lên tiếng, làm sao ông ta có thể nhìn đồ nhi bảo bối của mình rơi vào cảnh nguy hiểm, mà ông ta thân là sư phụ, lại cần đồ nhi bảo vệ tính mạng, điều này tuyệt đối là không thể.
- Được, đáp ứng yêu cầu của ngươi. - Động Côn vẻ mặt bình tĩnh, dường như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
Ông ta chỉ muốn cứu Chưởng giáo và các trưởng lão của môn phái, còn những tên thổ dân này, ông ta cũng không để vào trong mắt, sau này có cơ hội sẽ giết chết bọn họ.
- Thầy ơi, đừng chần chừ nữa, con sẽ không xảy ra chuyện đâu, người yên tâm đi, dẫn bọn họ rời đi trước, nếu không chúng ta sẽ bị tiêu diệt hết, ba mươi hai lão Thần cảnh không phải là sức mạnh mà chúng ta có thể ngăn cản được. - Lâm Phàm nói.
Hắn ta xem như đã chịu phục rồi, việc này căn bản không như hắn nghĩ, vốn dĩ trực tiếp phản công, mở rộng lãnh thổ, thế nhưng đối phương bật hack, không đi đường bình thường.
Thoáng cái liền có nhiều Thần cảnh đến như vậy, thế thì đánh ra sao, cho dù tất cả đều xông lên, thì cũng chỉ có kết cục cả đoàn bị tiêu diệt thôi.
Hắn khiến cho bốn vị Thần cảnh của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung phải đến đây, mặc dù đánh nhau có chút khó khăn, nhưng cũng không phải không có phần thắng.
Nhưng hiện tại, vẫn là thôi đi, một chút phần thắng cũng không có.
Hắn thật sự không ngờ chiến lực đứng đầu của Chân Tiên giới lại cường hãn như vậy, thật đúng là kỳ lạ.
- Tông chủ, tình hình này không ổn. - Bán Thần Dạ Ma nhỏ giọng nói, việc này căn bản không giống với những gì họ đã nghĩ trước đó.
Lúc trước sảng khoái biết bao, tới một giết một, tới hai giết hai.
Nhưng hiện giờ, Thái Thượng trưởng lão người ta tới đây, chiến lực cao như vậy, đúng là dọa chết người.
- Ngươi câm miệng cho ta! - Putissa vẻ mặt ngưng trọng, tình huống hiện tại, muốn đánh nhau với người ta, hoàn toàn không đủ tư cách.
Dạ Ma rất tổn thương, không biết rốt cuộc mình đã đắc tội như thế nào với tông chủ, lời mình nói không có vấn đề gì mà.
Tình hình vốn đã rất xấu rồi, lời này có gì sai đâu?
Cơ Uyên nhìn chuẩn thời cơ, chỉ cần tình hình không ổn, ông ta sẽ rời khỏi nơi đây đầu tiên, tuyệt đối sẽ không chết ở nơi này.
Đương nhiên, ông ta hy vọng Thiên Tu và Lâm Phàm sẽ chết ở trong tay những tên xâm lược này, nếu là như vậy, thì thật sự hả lòng hả dạ.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào hư không, nhưng lại nói chuyện với người của các tông:
- Các vị, bổn Phong chủ chỉ huy mọi người phản công, tình hình có biến, không thể tiếp tục nữa. Nhưng mọi người yên tâm, nếu như bổn Phong chủ đã lãnh đạo mọi người tới đây, thì tuyệt đối sẽ không để mọi người chết ở nơi này, mọi người hãy đi về trước đi, chỗ này cứ giao cho ta.
- Lâm Phong chủ, lão tử chịu phục ngươi, bổn quân chủ rút lui trước. - Thánh chửi Chế Tài không chút do dự, hóa thành vệt sáng, vọt tới khe hở.
Ông ta cũng không ngốc, với tình hình hiện tại, còn đánh cái gì nữa? Ở lại thì sẽ chỉ có kết quả là cả đoàn bị tiêu diệt thôi.
- Lâm Phong chủ, với tình hình hiện tại, ta đã thay đổi ấn tượng của ta về ngươi rồi. - Thánh chủ chắp tay, không nói thêm gì nữa, ở lại liều chết, đó là chuyện không thể nào, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, hơn nữa đây là Lâm Phàm bảo bọn họ rời đi, chẳng lẽ còn ở lại chỗ này, cùng chết hay sao?
Ngay lập tức, lại một đạo thân ảnh hóa thành vệt sáng, vọt tới khe hở.
Thanh Oa ngồi chồm hỗm bên cạnh Lâm Phàm, suy nghĩ hồi lâu, nó cũng muốn trở về, ở cùng với tên đáng sợ này rất kinh khủng.
Nhưng nó chần chừ, liệu tên đáng sợ này có để nó tuẫn táng theo không, do đó lúc này, nó ở tình thế rất khó xử.
- Thanh Oa, ngươi cũng quay về đi. - Lâm Phàm nói.
Thanh Oa ngây người:
- Chủ nhân, Oa Oa không nỡ bỏ ngài, Oa Oa nguyện ý đồng sinh cộng tử với ngài.
- Tốt, Thanh Oa, ngươi đã khiến ta có cái nhìn mới về ngươi rồi đó, vậy thì ở lại đây đi. - Lâm Phàm cũng không ngờ Thanh Oa lại có ý nghĩ như vậy, rất vui mừng.
Thanh Oa bối rối:
- Chủ nhân, Oa Oa đúng là xong rồi, thực lực của Oa Oa không được, sẽ chỉ gây trở ngại cho chủ nhân, một ngày là chủ, suốt đời là chủ, Oa Oa nhất định sẽ tu luyện thật tốt, sau này sẽ báo thù cho chủ nhân.
Đùng!
- Mau cút đi. - Lâm Phàm đap một cước về phía Thanh Oa, nó lao thẳng lên không trung, bay về phía khe hở.
- Chủ nhân, đừng rời xa ta... - Giọng nói của Thanh Oa rất bi thương, nhưng tâm tình rất tốt, cuối cùng cũng rời khỏi rồi
Bạn cần đăng nhập để bình luận