Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 537: Lần này là chúng ta thắng lợi

Thái thượng trưởng lão của Cửu Tiên sơn, Lữ Chân Dương nói:
- Động Côn, lần này ngươi hơi kỳ cục, Thiên Cung các ngươi không dùng được khe nứt này nhưng môn phái chúng ta có thể.
Lữ Chân Dương tỏ vẻ tiếc thương cho tình cảnh của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, trong bụng thì vui như mở cờ.
Thiên Cung mất mát nặng như vậy cơ bản đã bị phế hơn một nửa, muốn phục hồi lại không biết sẽ chờ bao lâu.
Mấy chục vị trưởng lão cảnh giới Luyện Hư Hợp Đạo, đặt ở môn phái nào cũng sẽ hộc máu.
Động Côn cố nén tức giận hỏi:
- Lữ Chân Dương, ngươi đang nói mát?
Lữ Chân Dương cười nói:
- Ha ha, không thể nào, nếu muốn nói mát thì ta đến đây giúp đỡ làm gì. Nhưng phong ấn vùng đất Nguyên Tổ này thì lãng phí.
Trưởng lão là thái thượng trưởng lão của các phái, lo cho môn phái mình, làm chuyện gì cũng ưu tiên đặt môn phái lên hàng đầu.
Về cá nhân thì bọn họ biểu thị tiếc thương cho Thiên Cung, nhưng về khía cạnh môn phái thì chỉ có thể nói chết hay.
Động Côn không nói nữa, nhìn khe nứt lần cuối, rất không cam lòng nhưng đành bất lực. Động Côn cưỡi mây lành rời khỏi đây.
Thái thượng trưởng lão các phái cũng đi, bọn họ phải phát tán chuyện này ra ngoài. Nên cho mọi người biết mất mát lớn của Thiên Cung, thuận tiện cho các phái biết sau này đừng ăn hiếp Thiên Cung, bọn họ đã rất thảm.
Vùng đất Nguyên Tổ.
Thiên Tu đứng trước khe nứt, đôi mắt già nhìn chăm chú, lão đang đợi, chờ đồ nhi bảo bối của mình trở về.
Phú Thánh Chế Tài nói:
- Lâm phong chủ đại nghĩa làm Chế Tài này phục, về sau không cho ai ăn hiếp Viêm Hoa tông, không là lão tử sẽ không tha cho các ngươi!
Đán Ác Quân Chủ không có hảo cảm với Viêm Hoa tông:
- Chế Tài, bớt nói vài câu.
Không thể để Chế Tài công khai bao che Viêm Hoa tông trước mặt nhiều người như vậy, Chế Tài không thể đại biểu cho Thánh Đường tông.
Chế Tài không nể mặt Đán Ác Quân Chủ, quen mồm văng tục:
- Câm miệng đi, lão tử nói sai hay Đán Ác nhà ngươi có suy nghĩ khác? Lão tử nói thẳng ra đấy, ai dám đụng Viêm Hoa tông là lão tử diệt kẻ đó!
Đán Ác Quân Chủ cau mày, tức giận nói:
- Ngươi quá càn rỡ rồi, Chế Tài!
Đán Ác Quân Chủ không ngờ Chế Tài bây giờ vô pháp vô thiên, dám mắng luôn mình. Mình dù gì là người quản lý mọi việc trong tông môn, về địa vị cao hơn Chế Tài một bậc.
Chế Tài không chột dạ, chỉ vào Đán Ác Quân Chủ:
- Câm mồm, lão tử bảo ngươi câm mồm!
Xem bộ dạng chỉ chờ Đán Ác Quân Chủ nói thêm một câu là sẽ nhào vào đánh lộn.
Thánh Chủ lườm hai người:
- Hai ngươi câm miệng cho ta!
Thánh Chủ nhìn sang Thiên Tu:
- Thiên Tu, Lâm phong chủ chắc chắn sẽ không sao, đừng quá lo.
Thánh Chủ hơi vui vẻ, nghĩ chuyện đã rồi, thôi thì bỏ qua xích mích cũ. Sẽ bỏ qua chuyện vùng đất mạo hiểm bị trộm.
Thiên Tu không nói chuyện, mặt nghiêm túc, lão không biết đồ nhi bảo bối của mình có về được không.
- Đồ nhi, ngươi đã hứa với vi sư thì đừng nuốt lời, nếu không vi sư sẽ không tha thứ cho ngươi!
Bán Thần, đệ tử các tông ngước nhìn Thiên Tu đứng trên cao, biết nếu Lâm phong chủ không trở về thì lão khó ra khỏi tâm ma này.
Đột nhiên khe nứt dao động.
Một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Đồ nhi về rồi đây lão sư!
Thiên Tu ho nhẹ, biểu tình nghiêm nghị dần giãn ra, môi treo nụ cười vui vẻ.
Thanh Oa ngồi xổm dưới đất luôn căng thẳng, vì nó ký hiệp ức yêu sủng với tên bỏ mạng này nên có thể cảm nhận tình huống của đối phương. Ban đầu ngắn ngủi mất liên lạc, sau đó lại kết nối.
Thanh Oa còn tưởng tín hiệu bị trục trặc, giờ nghe giọng nói làm nó tuyệt vọng, nhưng phải biểu minh thái độ.
- Chủ nhân rốt cuộc trở lại, Oa Oa nhớ ngài muốn chết!
Thanh Oa khóc không ra nước mắt, nó không hiểu đám người Chân Tiên giới bị ngu sao mà để hắn trở về.
Thiên địa bất công.
Lâm Phàm xuất hiện bên rìa khe nứt, khi thấy lão sư liền lại gần cười nói:
- Lão sư thấy chưa, đồ nhi không bao giờ nói khoác, bảo về là phải về. Đồ nhi chỉ cần trừng mắt một cái là có thể trừng chết bọn họ.
Thiên Tu hỏi:
- Đồ nhi, vi sư có phải là người thân nhất của ngươi không?
Lâm Phàm gật đầu ngay:
- Đúng rồi, lão sư chắc chắn là người thân nhất của đồ nhi, đây là điều không cần nghi ngờ.
Thiên Tu cảm thán rằng:
- Vậy thì tốt rồi, nói chuyện với vi sư thì chọn lời đáng tin chút, đừng nói kiểu đó, làm vi sư khó xử.
Lâm Phàm buồn bã nói:
- Lão sư lại hiểu lầm đồ nhi, mỗi câu đồ nhi nói với lão sư đều đáng tin.
Không ngờ lão sư không tin mình. Hắn là ai? Là Lâm Phàm của Vô Địch phong Viêm Hoa tông, một người đường đường chính chính, nói ra từng câu đều rất đáng tin.
Thiên Tu nhìn đồ nhi, buông tiếng thở dài:
- Được rồi, có thể trở về là tốt rồi, vi sư sẽ không để ý mấy chuyện khác.
Lâm Phàm cười, liếc thấy Bán Thần, đệ tử các tông đều có mặt. Hắn cảm thấy nên nói hai câu, dù sao chuyện này do hắn khơi mào, giờ bị người đánh về nhà, hắn không đứng ra gánh vác cũng không được.
Lâm Phàm huơ tay, khí thế tăng vọt:
- Các vị, lần phản công này là chúng ta thắng lợi!
Trong lòng Lâm Phàm rủa thầm thắng lợi cái con khỉ, suýt bị người ta diệt sạch. Nếu không phải lúc trước hắn ráng nhịn không giết trưởng lão của Thiên Cung thì bây giờ không biết có vài người về được.
Xem ra trong vô hình Tam Thanh Đại Lão phù hộ hắn.
Đám Bán Thần của các tông ngẩn ngơ. Bọn họ không nghe hiểu, nói thế là sao? Bị người ta đuổi về nhà còn bảo là xem như thắng lợi?
Lâm Phàm hừng hực khí thế hô to:
- Các vị chắc đang nghĩ chúng ta thắng lợi chỗ nào? Nhưng bản phong chủ muốn nói rằng chúng ta thật sự thắng, các người hãy xem tòa thành trì đã bị chúng ta lấy về, còn có lãnh thổ của mình trong Chân Tiên giới. Tuy bây giờ những lãnh thổ đó bị kẻ địch chiếm lĩnh phi pháp nhưng nơi đó rồi sẽ thuộc về chúng ta. Có ngày chúng ta dựa vào đôi tay của mình giành lại lãnh thổ! Chúng ta tay không qua đó, không mất một người còn lấy về nhiều thứ, các người nói xem có phải chúng ta thắng lợi không?
Trong lòng Lâm Phàm không công nhận lời nói của mình nhưng tóm lại phải thúc giục đám người kia hưng phấn lên, để lần sau có cơ hội đầy đủ hơn còn dẫn bọn họ đi tiếp.
Một số người không quá thông minh bắt đầu tự tưởng tượng, cảm giác Lâm Phàm nói đúng:
- Ôi chao, nghe Lâm phong chủ nói hình như có chút đạo lý.
Tay không đi qua đó, trở về mang theo ít đồ.
Phổ Đế Sa nói:
- Lâm phong chủ nói đúng, chúng ta thắng lợi:
Dạ Ma bất đắc dĩ nói:
- Thắng lợi cái gì hả tông chủ? Chúng ta bị đánh về, mất hết mặt mũi.
Phổ Đế Sa ném qua ánh mắt giết người:
- Ngươi câm miệng cho ta!
Dạ Ma nhìn bốn phía, không hiểu sao đám người kia hào hứng lên làm lão câm nín. Lâm Phàm của Viêm Hoa tông quá lợi hại, nói vài câu đã dắt mũi mọi người, cực kỳ dễ sợ.
Tông chủ của lão cũng choáng váng, không phát hiện vấn đề nằm trong đó.
Lâm Phàm rất vui mừng, ít nhất Bán Thần các tông công nhận lời mình nói.
Lâm Phàm hỏi:
- Vậy thì các vị, thành trì này tạm giao cho bản phong chủ quản lý được chứ?
Mọi người không nghĩ nhiều, Lâm Phàm nói gì thì đồng ý cái đó:
- Lâm phong chủ nói đúng!
A khoan, Lâm phong chủ mới nói gì?
Lâm Phàm cười nói:
- Lão sư, mang thành về tông.
Thiên Tu cười nói:
- Được!
Thiên Tu chộp thành trì, không đợi mọi người kịp nói gì bọn họ đã bay đi.
Thánh Chủ la lên:
- Điều này không công bằng, chúng ta không được gì!
Nhưng kháng nghị vô dụng, Thiên Tu đã mang thành rời đi.
Trước khi đi Lâm Phàm ngoái đầu nhìn khe hở rồi mới bay mất.
Viêm Hoa tông.
Các đệ tử canh giữ sơn môn luôn chờ đợi, không biết tình huống của nhóm Lâm sư huynh sao rồi. Hành động phản công Chân Tiên giới đã được một thời gian, các đệ tử rất nôn nóng. Dù sốt ruột thì với thực lực của họ không giúp ích gì.
Đột nhiên hư không phía xa có dao động.
Một đệ tử giữ núi hò reo:
- Nhóm Lâm sư huynh về rồi!
Bọn họ chưa biết tình huống cụ thể nhưng tràn ngập tin tưởng với Lâm sư huynh, cho rằng Lâm sư huynh của họ chắc chắn chiếm được thứ tốt trong Chân Tiên giới.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư hãy đi sắp xếp người ở trong thành trì.
Thiên Tu gật đầu:
- Ừm!
Tăng thêm nhân khẩu cư ngụ cho tông môn nhiều cái lợi.
Lâm Phàm trở về Vô Địch phong, đợt phản công này không bị lỗ nhiều, ít ra tìm hiểu rõ về Chân Tiên giới.
Dẫn đoàn người tiến công không đáng tin, vì thực lực tối cao của Chân Tiên giới rất mạnh, đông người, trừ Lâm Phàm và lão sư ra những người khác không chống đỡ được, đi qua đó cũng chỉ làm nền.
Đẳng cấp cảnh giới không khác biệt quá lớn.
Đám người Hỏa Dung chạy nhanh tới Vô Địch phong hỏi thăm.
Bọn họ ở lại tông môn mà nóng ruột nóng gan, vì không biết tình hình thế nào, lỡ xảy ra chuyện gì là mất mát lớn cho Viêm Hoa tông. Khi thấy Lâm Phàm trở về thì bọn họ thầm thở phào.
Khi họ biết Chân Tiên giới có nhiều cường giả Thần cảnh thì ngẩn ngơ.
Với họ thì Thần cảnh mơ hồ xa xăm, không ngờ Chân Tiên giới có nhiều Thần cảnh.
Có thể trở về an toàn đã siêu may mắn.
Lâm Phàm tạm nghỉ lấy sức trong Vô Địch phong, hắn chắc chắn sẽ lại đi Chân Tiên giới, không thể rụt vòi.
Lần sau hắn đi một mình.
Buổi tối.
Một bóng người kéo vệt sáng trong đêm đen.
Cơ Uyên xuất hiện cạnh rìa khe hở, ngước đầu lên nhìn khe hở màu xám kéo dài vô tận, trong bụng có tính toán riêng.
Cơ Uyên cho rằng đẳng cấp lực lượng của Chân Tiên giới cao hơn vùng đất Nguyên Tổ, nếu đi vào trong tìm được gốc rễ tu luyện thì có lẽ sẽ được đến thu hoạch bất ngờ.
Cơ Uyên lặng lẽ bước vào khe hở, định một mình giáng lâm Chân Tiên giới.
Cơ Uyên không sợ đám tồn tại khủng bố kia, dù có bị phát hiện thì gã tự tin sẽ thuyết phục được đối phương.
Khi Cơ Uyên sắp đi tới cuối.
Bùm!
Một dải sáng đánh xuống đầu Cơ Uyên, máu phun ra. Gã hoảng hồn nhanh chóng rút lui, đến từ đâu thì lăn trở lại đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận