Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 538: Chuyện này thật sự rất phản khoa học

Cơ Uyên chạy đi thật xa, tay vuốt đầu, nhìn lại lòng bàn tay nhuộm đầy máu, trông rất khủng bố.
Cơ Uyên càng nghĩ càng sợ, khác với trong tưởng tượng:
- Sao có thể như vậy? Người của Chân Tiên giới nên đi rồi mới đúng, tại sao còn trở lại?
Theo tình huống bình thường thì cường giả Chân Tiên giới nên ngồi chờ gã đến, bắt gã lại tra hỏi. Gã sẽ đầu vào họ, nói cực khổ của mình ra, đồng ý làm thành viên của Chân Tiên giới, phát triển thực lực của mình.
Còn bây giờ chưa thấy mặt ai đã bị đánh trúng, quá khủng bố.
Cơ Uyên không cam lòng:
- Chết tiệt! Chẳng lẽ tông mình cứ luôn chịu đựng tông môn khác khi dễ sao?
Gã không muốn thấy Nhật Chiếu tông bị tông môn khác ức hiếp. Còn về dung hợp thú linh thì Cơ Uyên chưa chuẩn bị tâm lý, nếu chết thật mới oan uổng.
Chân Tiên giới.
Bi kịch của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung đã lan truyền trong Chân Tiên giới.
Các môn phái nghe tin đều ngây người. Chưởng giáo Thiên Cung bị giết, ba mươi hai vị trưởng lão cũng chết vào tay dân bản xứ. Đây là mất mát nặng nề cho Thiên Cung.
Bọn họ không ngờ đám người dân bản xứ ác như vậy, dám xuống tay. Có người cảm giác xâm nhập vùng đất Nguyên Tổ là hành động không sáng suốt, chẳng những không chiếm được vùng đất Nguyên Tổ còn bị người giết ngược về. Cuối cùng thái thượng trưởng lão các phái giáng lâm cũng chỉ đuổi dân bản xứ về, có thấy mất mặt không?
Đường Thiên Nhật thì thấy rất tốt, gã nằm mơ cũng không ngờ được các Thần cảnh chọn làm chưởng giáo.
Tuy các sư huynh đệ đã chết làm Đường Thiên Nhật rất đau lòng, nhưng đột nhiên được nhâm mệnh khiến gã động lòng. Lẽ ra địa vị của gã không trên không dưới trong môn phái, bên trên có nhiều người đè đầu gã, cả đời cũng không thể nào trở thành chưởng giáo, trừ phi bên trên chết hết thì gã mới có cơ hội.
Bây giờ thật sự thành hiện thực.
Đường Thiên Nhật cố gắng ra vẻ bi thương trước mặt người khác, khi màn đêm buông xuống, gã nằm trên giường che miệng cười trộm.
- Dân bản xứ, rất cảm tạ ngươi.
Đường Thiên Nhật luôn muốn làm chưởng giáo, trưởng lão nào không mơ làm chưởng giáo thì không phải trưởng lão tốt. Giấc mơ không có thật bỗng dưng thành hiện thực.
Thái thượng trưởng lão hạ lệnh Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung đóng phái, không cho phép đệ tử nào ra vào, không cho người lạ đi vào nhưng Đường Thiên Nhật không quan tâm, gã chỉ cần làm chưởng giáo.
Bốn yếu tố tu tiên: Pháp tài lữ địa.
Giờ Đường Thiên Nhật chỉ còn thiếu đạo lữ, những thứ khác đều có, cuộc đời xem như thỏa mãn.
Ôm Thiên Cung, có địa thế thêm vào thì có hy vọng thành tiên.
Lâm Phàm đẩy mở cửa đá mật thất, hắn tĩnh dưỡng một lúc, chỉ lo tu luyện tích lũy giá trị khổ tu đến một ngàn vạn.
Lữ Khải Minh chạy lại, cười tươi chào:
- Sư huynh!
Đoạn thời gian trước sư huynh dẫn dắt mọi người giáng lâm Chân Tiên giới, khải hoàn trở về khiến bọn họ rất hưng phấn, càng tôn sùng sư huynh hơn một bậc.
Lữ Khải Minh đã xuất bản sách Lâm Sư Huynh ngữ Lục, từ dân chuyên nghiệp ghi chép sau đó phát tán đi các thành. Mục tiêu của Lữ Khải Minh là khiến ánh sáng của Lâm sư huynh bao phủ mỗi khối lãnh thổ Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm hỏi:
- Sao vậy sư đệ?
Lữ Khải Minh cười nói:
- Muội muội của ta có bầu.
Lâm Phàm ngây ra, ngẫm lại thấy cũng hợp lý, đã qua lâu vậy rồi:
- Nhanh thế? Chúc mừng chúc mừng, chút nữa đi phòng luyện đan lấy tí đan dược về đi, xem như quà của sư huynh.
Lữ Khải Minh cười vui vẻ, gã cũng không ngờ mình sắp làm cậu cả, lúc biết tin này gã cười thật lâu.
Lữ Khải Minh thấy Lâm Phàm luôn nhìn phương xa, thắc mắc hỏi:
- Sư huynh lại sắp đi?
Lâm Phàm gật đầu:
- Ừm!
Hắn nhớ chuyện mười phong trong tông môn, hỏi:
- Trong thời gian này ngươi có thấy mấy phong chủ khác trở về không?
Lữ Khải Minh lắc đầu nói:
- Không, trừ Đạo phong chủ ra sư đệ không thấy phong chủ khác, không có tin tức gì.
- Kỳ lạ.
Lâm Phàm luôn nhớ đến họ, dù sao làm sư huynh phải chăm sóc tốt cho các sư đệ, giờ không thấy một bóng người, bọn họ như đã biến mất khỏi thế giới.
Lâm Phàm bỗng nảy ý tưởng:
- Có khi nào đi Chân Tiên giới rồi không?
Khả năng này rất cao, vì Lâm Phàm nghiền áp tất cả trong Viêm Hoa tông, làm vô số thiên tài mất đi ánh sáng, làm sao họ chịu trở về. Có lẽ họ trốn trong góc nào đó khắc khổ tu luyện, chờ khi thần công đại thành sẽ trở về tranh giành đứng đầu mười phong.
Với Lâm Phàm thì danh hào đứng đầu mười phong không có ý nghĩa gì, ai muốn cứ lấy.
Hiện giờ hắn là Bán Thần cảnh rồi.
Lâm Phàm nói:
- Sư đệ, trong thời gian ta vắng mặt hãy quản lý sơn phong cho tốt.
Lữ Khải Minh gật đầu nói:
- Vâng, sư huynh hãy yên lòng.
Lữ Khải Minh chợt nhớ một việc lớn, nói:
- Sư huynh, có chuyện này không biết nên nói hay không.
Lâm Phàm nhìn Lữ Khải Minh, thấy biểu tình của gã hơi nghiêm túc, chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn gì?
Lữ Khải Minh nói:
- Sư huynh, ngày gần đây ngoài môn có một nữ đệ tử thân thiết với Tần Sơn, hơn nữa Tần Sơn cũng không phản cảm.
Lâm Phàm ngây người, cảm giác phản khoa học, Tần Sơn mà cũng có nữ thích?
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, đệ đệ ngốc của hắn tuy hơi khờ nhưng mặt mày tuấn tú.
Lâm Phàm nói:
- À, đi xem thử.
Lâm Phàm cùng Lữ Khải Minh đi tới chỗ Tần Sơn.
Trên ngọn núi.
Tần Sơn ngồi xổm chơi bùn, một nữ nhân ngồi cạnh gã, hai người thường cười vui. Tần Sơn nắm bùn bôi mặt nữ nhân, nàng cũng nắm bùn đánh trả. Hai người bẩn tèm lem nhưng tiếng cười không dứt.
Lâm Phàm đứng xa xem, không quấy rầy hai người:
- Chơi vui thật. Lữ sư đệ, nếu được thì để hai người ở bên nhau, xem như cho đệ đệ của ta có hương khói về sau.
- Sư huynh, nữ nhân này là . . .
Lữ Khải Minh chưa nói hết đã bị Lâm Phàm ngắt lời:
- Không cần biết nàng ta là ai hoặc làm gì, khó khăn lắm có nữ nhân vừa mắt đệ đệ ngốc của ta, cứ đồng ý, miễn ta còn ở thì có thể che chở hắn một đời.
Lữ Khải Minh gật đầu nói:
- Biết rồi sư huynh.
Lữ Khải Minh vốn định nói nữ nhân này có lẽ bụng dạ xấu xa, nhưng sư huynh nói câu đó khiến gã khó nói gì thêm.
Cũng đúng, dù có ý đồ xấu thì sao, miễn có sư huynh ở thì Tần Sơn có thể yên ổn cả đời không lo âu, người nào dám phản bội hoặc hại gã?
Sau đó Lâm Phàm hướng tới Thiên Tu sơn phong.
Người chưa đến giọng đã tới trước:
- Lão sư giúp với!
Lâm Phàm không khách khí ngồi cạnh lão sư, cầm ấm trà lên uống một hớp nước, lấy ra Lang Nha Bổng và nồi.
Thiên Tu mở mắt ra, cười hỏi:
- Đồ nhi vội vã như vậy muốn làm gì?
Hiện giờ các tông rất yên ổn, vì chuyện này nên các tông sẽ tạm thời không chống lại Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm cười nói:
- Lão sư luyện chế giùm hai món bảo bối này, lão sư thấy đấy, hai bảo bối đã quá thời hạn, không lấy ra đánh được.
Thiên Tu nhìn nồi và Lang Nha Bổng, lòng thầm bất đắc dĩ. Đồ nhi của lão có thực lực cao nhưng dùng binh khí thật sự là không ra gì, tạo hình đã kỳ. Hết cách, đồ nhi đã nhờ vả thì lão biết nói gì nữa.
Thiên Tu giơ tay lên, vô số thiên tài địa bảo bay ra khỏi trữ vật giới chỉ, một đoàn lửa rực cháy trên trời.
Lâm Phàm chờ đợi, nói ra thật mất mặt, tu vi Bán Thần cảnh mà không biết luyện khí.
Lần trước lão sư đưa cho sổ tay luyện khí không biết bị hắn ném vào xó nào rồi, đã lâu không coi. Nhưng Lâm Phàm không cần luyện khí, hắn thích thứ tốt này thì trực tiếp cướp, cần gì tự mình luyện chế.
Thiên Tu nói:
- Đồ nhi, lần này vi sư đổ hết vốn gốc vào luyện chế cho ngươi.
Lão muốn cho đồ nhi biết rằng vi sư không keo kiệt với ngươi, rất rộng rãi, cũng muốn tạo dựng uy nghiêm lão sư.
Lâm Phàm gật gù, nhìn chằm chằm thứ trong ánh lửa:
- Vâng vâng. Lão sư, làm cứng vào, cứng nhất, cứng được bao nhiêu làm bấy nhiêu, không cần nhiều công năng nhưng ưu tiên cứng rắn.
Thiên Tu thộn mặt ra nhìn đồ nhi bảo bối của mình.
Hết cách, ai kêu đây là đồ nhi của lão, hắn đã đòi cứng vậy thì mạnh bạo chút.
Đổ hết các loại thiên tài địa bảo vào.
Thiên Tu chỉ một cái:
- Ngưng!
Lửa dạt ra, hai món binh khí tỏa ánh sáng chói mắt.
Lâm Phàm reo lên:
- Thật chói mắt!
Có thần khí ra, qua tay lão sư luyện chế nhiều lần thì Lang Nha Bổng và nồi có thể đi theo hắn cả đời.
Đám người Chân Tiên giới rất quá đáng, nói sao thì người đến là khách, vậy mà một lời không hợp liền đánh người, nếu không phải hắn có thân bất tử thì đã chết lâu rồi. Nên đối phó với họ phải dùng Lang Nha Bổng và nồi.
Có gậy và nồi trong tay, vô địch thiên hạ.
Lâm Phàm đập hai thứ vào nhau, hỏa hoa bắn tung rất huyễn lệ.
Mắt Lâm Phàm sáng rực:
- Lão sư, thế này quá tốt!
Hắn cảm giác hai món binh khí quá mạnh, nhưng còn chưa đủ.
- Nào!
Lâm Phàm giơ tay chộp lực lượng pháp tắc trong hư không, lực lượng pháp tắc từ trên trời giáng xuống quấn quanh hai món binh khí, thẩm thấu vào trong.
Thiên Tu khen:
- Đồ nhi chơi chiêu này rất đẹp, vận dụng pháp tắc lô hỏa thuần thanh.
Lâm Phàm cười nói:
- Cũng nhờ lão sư dạy tốt.
Thiên Tu vuốt râu cười to:
- Hay, nói rất hay, đồ nhi, không uổng công vi sư thương ngươi.
- Lão sư, đồ nhi đi đây.
Lâm Phàm vác Lang Nha Bổng trên vai, tay cầm nồi đi xa, hắn đã nôn nóng lắm rồi.
Thiên Tu thấy đồ nhi đi vội vàng thì hỏi nhanh:
- Đồ nhi đi đâu vậy?
Lâm Phàm dừng bước lại, quay đầu, rất là nghiêm túc nói:
- Lão sư, đồ nhi muốn đi bảo vệ hòa bình thế gian.
Thiên Tu vui mừng cười nói:
- Đi đi.
Thiên Tu thầm cảm thán lão dạy ra đồ nhi luôn luôn tràn ngập cảm giác chính nghĩa như vậy.
Chỉ có người chính nghĩa như lão mới dạy dỗ ra đồ nhi như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận