Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 539: Cuộc đời quá thất bại

- Đáng tiếc, không ngờ bản phong chủ lần đầu dẫn đội suýt chết hết, không còn mặt mũi nào. Nếu không phải bản phong chủ trí tuệ nhặt lại niềm tin của mọi người đối với mình thì không chừng bọn họ đã mất hết tin tưởng vào bản phong chủ.
Lâm Phàm lơ lửng bên rìa khe nứt, rất là đau buồn, đây là một sự sỉ nhục.
Dòng khí xám vẫn chuyển động trong khe nứt, đến bây giờ vẫn không rõ tại sao có khe nứt này.
Nhưng chẳng sao.
Đã luyện chế lại Lang Nha Bổng, nồi, độ cứng đã đủ đối phó đám cường giả Chân Tiên giới.
Lâm Phàm quyết định lần này một mình xông vào, khuấy động Chân Tiên giới trời long đất lở, sau đó để tông môn đến dọn dẹp mớ rắc rối.
Nếu bản thân Lâm Phàm cũng không giải quyết được thì bỏ đi, nói một câu thổi phồng là trên đời này có ai ghê gớm hơn hắn?
Khi suy nghĩ này nổi lên Lâm Phàm nhíu chặt mày:
- Nguy, sao lại bành trướng nữa, vừa mới bị người ta chém chết đấy thôi.
Lâm Phàm thấy sợ, có trái tim tự mãn là kinh khủng nhất.
Chân Tiên giới có cường giả nhiều như mây, chỉ riêng thực lực của đám thái thượng trưởng lão đã không đơn giản, mấy hôm trước hắn mới bị người đánh chết, nên điệu thấp một chút, nào ngờ bất giác lâng lâng.
- Thôi, vào xem đã.
Lâm Phàm bước vào khe nứt, bay thẳng lên trên. Lần này không bắt giữ Chân Tiên giới thì hắn viết ngược tên Lâm Phàm.
Lâm Phàm phát hiện trên đỉnh đầu có màng mỏng, lớp màng tỏa vầng sáng, tiên văn chảy xuôi hơi huyền diệu, dường như là thứ gì không biết.
Nhưng không sao, đầu sắt cứng rắn đụng vào.
Lâm Phàm dễ dàng xuyên qua.
- Cái thứ gì thế này?
Lâm Phàm không hiểu vì sao đi qua dễ như vậy.
Chân Nhất ôm đao đen đi theo sau lưng lão sư, đôi mắt to tròn cảnh giác nhìn bốn phía:
- Chúng ta đang ở đâu đây lão sư?
Chân Nhất cùng lão sư đi vào một khe nứt nhỏ xíu, lúc mở mắt ra đã ở trong hoàn cảnh lạ này.
Chân Nguyệt cảnh giác nhìn bốn phía, dặn dò:
- Chân Nhất hãy theo sát bên vi sư, đừng đi lung tung.
Chân Nguyệt đang tu hành bên thác nước, chém giết nhiều người tự nhiên xuất hiện, sau đó mới biết đám người kia đi qua khe nứt này giáng lâm. Nên Chân Nguyệt mang Chân Nhất vào khe nứt, trong vô hình cảm giác phía cuối có cơ duyên của gã, cho gã trở nên mạnh hơn.
Chân Nguyệt đã kẹt ở Thiên Cương cảnh cửu trọng rất lâu, Bán Thần cảnh trong truyền thuyết quá xa xôi, thấy nhưng không cảm giác được. Chân Nguyệt biết đó là vì lĩnh ngộ chưa đủ, nội tình của mình còn thiếu. Chân Nguyệt luôn muốn tìm Lâm Phàm đánh một trận, nhưng tự biết mình kém hơn hắn rất nhiều.
Chân Nhất gật đầu nói:
- Vâng thưa lão sư!
Chân Nhất nho nhỏ nay cao hơn một chút nhưng vẫn là cậu bé.
Xào xạc!
Đột nhiên trong rừng cây tối có tiếng động.
Một lão nhân quần áo rách nát chật vật từ phía trước chạy lại, vừa chạy vừa la lên:
- Cứu mạng, lão đầu tử sắp chết, ngươi đừng đuổi theo!
Khi trông thấy Chân Nguyệt thì con mắt to cỡ hạt đậu bắn ra tia sáng cầu sinh, lão hét lên:
- Chàng trai bên kia, mau đến giúp lão đầu tử!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một con yêu thú từ trên trời giáng xuống, bốn vó chấm đất, bụi mù bốc lên, dữ tợn gầm rống, sóng âm khuếch tán.
Lão nhân chật vật bị sóng âm đánh trúng lăn trên mặt đất:
- Bà nội nó!
Chân Nguyệt cảnh giác nhìn, thờ ơ trước lời cầu cứu của lão nhân. Đến nơi xa lạ, gặp người lạ, Chân Nguyệt sẽ không hành động, sự sống chết của lão nhân này không liên quan tới mình.
Chân Nhất kéo tay áo lão sư, nhỏ giọng nói:
- Chúng ta cứu gia gia kia đi lão sư.
Chân Nguyệt dắt đồ nhi bước đi xa:
- Mặc kệ người ta, chúng ta đi.
Chân Nguyệt không quan tâm chuyện xảy ra nơi này, gã không biết lão nhân có lai lịch gì, tốt nhất đừng lắm chuyện.
Nhưng tiếng động phía sau làm Chân Nhất không nỡ nhẫn tâm, con mắt to tròn thường nhìn ra sau. Khi thấy lão gia gia khốn khổ bị dã thú hù sợ té ngã thì thầm lo lắng.
Chân Nguyệt phát hiện Chân Nhất giật khỏi tay mình, kinh ngạc nói:
- Trở về, Chân Nhất!
Chân Nhất được Chân Nguyệt dạy dỗ tuy vóc dáng nhỏ bé nhưng rất nhanh nhẹn, cầm đao đen cao hơn mình che trước mặt yêu thú. Bàn tay nhỏ run rẩy nhưng ánh mắt rất kiên định.
Chân Nhất nhìn quái thú cao thật cao trước mắt, nói:
- Dừng tay! Chân Nhất ta đây rất lợi hại, nếu ngươi còn ăn hiếp người thì Chân Nhất sẽ đánh ngươi!
Chân Nhất quay đầu lại, kiên định nói:
- Lão gia gia yên tâm, ta sẽ cứu ngài!
Thật ra trong lòng Chân Nhất sợ muốn chết.
Yêu thú gầm lên:
- Grào!
Nó không ngờ một con kiến nhỏ bé dám ngăn đường nó đi, hai vó nâng lên đạp xuống Chân Nhất.
Chân Nguyệt giật mình hóa thành luồng sáng bắn tới:
- Chân Nhất!
Chân Nguyệt không ngờ đồ nhi của mình muốn cứu lão già không rõ lai lịch, thầm tự trách mình không dạy dỗ tốt. Loại hành vi ngu xuẩn gặp chuyện bất bình rút đao giúp đỡ sẽ đẩy bản thân xuống vực sâu vạn trượng.
Trán Chân Nguyệt rịn mồ hôi lạnh, gã không ngờ tốc độ của yêu thú mau như vậy, sắp không kịp.
Chân Nguyệt hét to một tiếng:
- Muốn chết!
Đao đen trong tay, Chân Nguyệt chém ra.
Chân Nhất sợ hãi nhắm tịt mắt, huơ đao đen lung tung chém yêu thú:
- A!
Ở trong mắt yêu thú thì con kiến nhỏ yếu này quá yếu.
Đột nhiên thân thể của Chân Nhất bị khống chế, đao đen được lực lượng bí ẩn bao bọc, đường đao chém lung tung bỗng vạch quỹ tích bí ẩn, tốc độ nhanh đến nỗi mắt thường khó thấy chém vào yêu thú.
Rầm!
Yêu thú bị cắt thành mấy khúc ngã xuống đất, đến phút cuối nó vẫn không rõ con kiến nhỏ bé này sao làm được.
Chân Nguyệt dừng bước, biểu tình nghiêm túc, cái này . . .
Chân Nhất mở mắt ra, khi thấy yêu thú ngã dưới đất thì mắt tròn xeo càng mở to hơn, lại nhìn lưỡi đao đen còn dính vết máu.
Chân Nhất hưng phấn chạy lại ôm đùi Chân Nguyệt, vui vẻ nói:
- Lão sư, đồ nhi giết yêu thú này!
Chân Nguyệt vuốt đầu Chân Nhất, cảnh giác nhìn lão nhân:
- Rốt cuộc lão là ai? Nếu đã lợi hại như vậy tại sao còn giả bộ bị yêu thú rượt đuổi? Còn mượn tay đồ nhi của ta giết yêu thú này?
Chân Nhất chu môi nói:
- A, thì ra không phải Chân Nhất giết.
Chân Nhất cứ tưởng mình rất lợi hại, thì ra không phải vậy.
Lão nhân đứng lên, cười tươi chỉ vào Chân Nhất:
- Nhóc con, ngươi rất khá, lão phu thích ngươi, làm đệ tử của lão phu không? Lão phu sẽ bồi dưỡng ngươi thật tốt, bảo đảm tương lai ngươi sẽ trở thành đệ nhất thiên hạ.
Chân Nhất ôm chân lão sư nói:
- Tạ lão gia gia nhưng Chân Nhất đã có sư phụ, về sau sẽ mãi là đồ nhi của sư phụ, không bái ai khác làm sư.
Biểu tình Chân Nguyệt nghiêm túc nhìn lão nhân nhưng trong bụng vui như hoa nở, thỏa mãn vuốt đầu nhỏ của Chân Nhất.
Lão nhân nhìn Chân Nguyệt một cái, lắc đầu nói:
- Tiểu tử này là sư phụ của ngươi? Quá yếu, sẽ không học được gì, đi theo lão gia gia bảo đảm được ăn sung mặc sướng.
Chân Nguyệt nhíu mày nói:
- Lão . . .!
Chân Nguyệt không ngờ lão nhân này càn rỡ như vậy, người bộc phát ra đao ý mênh mông bắn thẳng thiên địa, khuấy động phong vân.
Lão nhân cười nói:
- Ha ha, sao? Tiểu tử không phục? Nào nào, để lão đầu này dạy ngươi cách dùng đao, ta rất thích nhóc con, đi theo ngươi rất lãng phí.
Chân Nguyệt nói:
- Tránh ra đi Chân Nhất.
Chân Nhất nhìn lão sư, gật đầu đứng sang một bên, lo lắng hỏi:
- Lão sư nhớ đừng bị thương lão gia gia.
Chân Nguyệt đương nhiên đồng ý bất cứ yêu cầu gì của đồ nhi:
- Ừm!
Lão nhân cười nói:
- Ha ha ha, không sai, không sai, lão phu muốn tiểu đồ đệ này. Lão phu từng thu ba đồ đệ, một đứa muốn giết lão phu, một đứa phản bội lão phu, một đứa thì ham muốn đồ vật của lão phu, đời này thật là quá thất bại. Vốn định tìm một chỗ chết cho rồi, không ngờ ông trời đối xử không tệ với lão phu, cho lão phu gặp hạt giống tốt. Yên tâm, lão phu không giết ngươi.
Lão lại có hy vọng mới rồi.
Chân Nguyệt tức giận quát:
- Huênh hoang!
Chân Nguyệt không ngờ gặp kẻ huênh hoang như vậy trong nơi bí ẩn này.
Gã quát lớn:
- Đao Đạo Vô Song!
Chân Nguyệt hóa thành luồng sáng biến mất, đao ý mạnh mẽ hình thành bão tố, cây cối xung quanh sụp đổ.
Lão nhân chắp hai tay sau lưng, mỉm cười nói:
- Khá lắm, người đời tu tiên nhưng ngươi tu đao, còn đến trình độ này, rất giỏi. Tiếc rằng không thuần túy.
Đao ý xuất hiện trên đầu lão nhân, chém thẳng xuống.
Đột nhiên xảy ra biến cố lớn.
Lão nhân giơ hai ngón tay kẹp, đao đen bị chặn lại.
Biểu tình Chân Nguyệt kinh hoàng, không ngờ sẽ có kết quả này:
- Cái gì!?
Lão nhân lắc đầu nói, búng ngón tay:
- Không được rồi.
Đao đen rung lên, Chân Nguyệt cảm nhận đao ý mênh mông truyền vào người, gã hộc máu văng ra xa.
Chân Nguyệt ngước đầu lên, mắt lấp lóe tia khó tin:
- Mạnh quá!
Chân Nhất hết hồn, nhấc chân nhỏ chạy tới chỗ lão sư:
- Lão sư!
Lão nhân xuất hiện trước mặt Chân Nhất, vuốt đầu cậu bé, cười nói:
- Tiểu tử thấy chưa, lão sư của ngươi quá yếu, đi theo lão phu bảo đảm ngươi sẽ thành cường giả trên đời.
Lão nhân sửng sốt thấy cậu bé mếu máo:
- Ủa? Sao vậy?
Chân Nhất cắn môi, mắt đỏ hoe, người run run sau đó gào khóc, tay nhỏ đấm lão nhân:
- Không cho lão ăn hiếp lão sư của ta! Lão sư của ta là lợi hại nhất, không yếu đâu!
Chân Nhất chạy tới bên cạnh Chân Nguyệt, ôm cánh tay gã:
- Lão sư có sao không?
Chân Nguyệt lau máu bên môi, vuốt đầu Chân Nhất:
- Không sao, lão sư làm Chân Nhất thất vọng rồi, thật ra lão sư không hề lợi hại.
Chân Nhất lắc đầu nói:
- Không đâu, ở trong mắt Chân Nhất thì lão sư lợi hại nhất!
Lão nhân bụm mặt, cũng muốn khóc:
- Lão đầu tử tung hoành thế gian mấy trăm năm, thu đồ đệ tên nào tên nấy cặn bã, vì sao không gặp đứa ngoan như vậy. Thất bại, thật thất bại, không bằng chết cho rồi.
Lão nhân ném một quyển bí tích qua:
- Thôi, tặng ngươi quyển sách này, ba năm sau nếu ngươi vẫn không đánh lại lão phu thì dù phải cướp lão phu cũng sẽ cướp đồ đệ này! Nếu có chuyện gì không giải quyết được hãy đi Thương Thánh sơn tìm ta.
Lão nhân không nói gì nữa, lắc đầu thở dài thườn thượt.
- Thất bại, đời quá thất bại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận