Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 540: Một tiếng đạo hữu quá tang thương

Chân Nguyệt siết chặt hai nắm tay, không ngờ gặp phải lão nhân như vậy. Ước hẹn ba năm, sau ba năm nếu gã không đánh lại lão thì sẽ bị cướp mất đồ nhi.
Gã tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.
Chân Nguyệt kiên định nói:
- Đồ nhi, vi sư nhất định sẽ bảo vệ ngươi!
Chân Nhất gật đầu nói:
- Vâng!
Chân Nguyệt nhìn quyển bí tịch, Đao Ý Chân Giải. Giở trang thứ nhất, sắc mặt Chân Nguyệt thay đổi, đây là phương hướng mà gã chưa từng tiếp xúc, chưa bao giờ nghĩ đến.
Lâm Phàm ra khỏi khe nứt, nhìn bốn phía, hơi thương cảm nói:
- Ài, trở lại rồi. Đoạn thời gian trước chốn này thịnh thế biết bao, đâu yên ắng hoang vu thế này.
Lâm Phàm tạm thời không đoán được đang ở chỗ nào trong Chân Tiên giới, nhưng hắn biết thực lực cụ thể rồi.
Tuy chuyện đã qua nhưng vẫn có môn phái cắt cử đệ tử canh giữ tại chỗ này xem xét tình huống hiện trường.
Khi thấy có người ra khỏi khe nứt thì đệ tử canh giữ đều ngẩn ngơ.
Nơi này bị thái thượng trưởng lão Thiên Cung phong ấn, sao có người lên được? Phải về môn phái báo cho trưởng lão biết phong ấn của thái thượng trưởng lão Thiên Cung vô dụng!
Khi đệ tử kia sắp trốn vào hư không rời đi thì bỗng khựng lại, biểu tình khủng hoảng.
Một người xuất hiện trước mặt gã từ khi nào.
Lâm Phàm xuất hiện trước mặt đối phương, bất mãn hỏi:
- Đi cái gì? Từ xa đến là khách, người của Chân Tiên giới các ngươi không có chút lễ độ gì hết. Ta còn chưa hỏi mà ngươi đi cái gì?
Khiến người quá thất vọng, hắn cực khổ lên đây là vì sao? Vì muốn đánh với người Chân Tiên giới, không ngờ người Chân Tiên giới vừa thấy hắn đã muốn chạy, làm lòng người khó chịu.
Đệ tử cảnh giác nhìn Lâm Phàm:
- Ngươi muốn làm gì?
Gã rất rõ ràng những dân bản xứ hung tàn cỡ nào. Ba mươi hai trưởng lão của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, bao gồm chưởng giáo đều bị giết, cảnh tượng đó vô cùng thê thảm, khiến người giận sôi.
Lâm Phàm tiến lên ôm vai đối phương, nhe răng cười nói:
- Ngươi thuộc môn phái nào?
Đệ tử khủng hoảng nói, cảm giác cực kỳ không ổn:
- Thủy Ma tông! Đại ca, ta sai rồi, ngài hãy tha cho ta, coi ta như xì hơi, xì một tiếng bay vào không khí.
Lâm Phàm tiếc nuối lắc đầu nói:
- Không tha được.
Lâm Phàm ôm chặt vai gã hơn, hỏi nhỏ:
- Hỏi ngươi một chuyện, có bản đồ không?
Đệ tử sợ hãi:
- Bản đồ gì?
Gã cảm giác dân bản xứ này thật khủng bố, tuy giọng nói nhẹ nhàn nhưng từng giây từng phút lộ ra cảm giác khiến gã sợ.
Lâm Phàm cười nói:
- Giả bộ cái gì, ta đang hỏi có bản đồ của Chân Tiên giới không?
Đệ tử lắc đầu nguầy nguậy:
- Không, thật sự không có.
Sau đó gã gật đầu nhanh:
- Có, có.
Lâm Phàm vỗ đầu đối phương:
- Rốt cuộc là có hay không?
Bùm!
Đầu đệ tử nổ tung.
Lâm Phàm ngây ra:
- Trời ạ!
Hắn không ngờ vỗ nhẹ một cái đã chụp nát đầu đối phương.
- Thân thể yếu dữ vậy, có mạnh tay lắm đâu. Mà thôi, không có bản đồ vậy xem đại.
Lâm Phàm đi tới Chân Tiên giới là muốn nói chuyện với những người không thân thiện yêu hòa bình.
Lâm Phàm cười tươi như hoa:
- Thái thượng trưởng lão của Chân Tiên giới chắc là Thần cảnh, phải kiếm một mớ điểm mới được. Đến chỗ này có thể không kiêng nể gì, làm sướng tay.
Hắn ẩn vào hư không hướng tới phương xa.
Mười môn tiên đạo, sáu tông ma đạo, bốn điện yêu đạo, những môn phái này chắc đều là tổ chức đỉnh cao của Chân Tiên giới, muốn dẫn dắt Chân Tiên giới theo phương hướng tuyệt vời thì phải xóa sổ đám môn phái này.
Thủy Ma tông chắc là ma đạo, nghe tên không được hay, hơi tục.
Hư Vọng Chi Lâm, đó là một vùng đất mạo hiểm của Chân Tiên giới, bên trong ẩn chứa lực lượng huyền diệu, khi có người đi vào sẽ sinh ra ảo giác, trải qua đủ loại cảnh tượng. Mức độ nguy hiểm rất cao nhưng không thể ngăn cản nhiệt tình của đệ tử các phái, vì bên trong có nhiều linh thảo, yêu đan của một số yêu thú, có tác dụng to lớn cho tu sĩ.
Hư không chấn động, một bóng người xuất hiện.
Lâm Phàm lơ lửng giữa hư không, mũi hít hà. Hắn từ xa đến theo mùi hương, cảm giác nơi này có điểm đang chờ đợi mình.
- Nơi này giao cho bản phong chủ gặt!
Lâm Phàm đã rất nôn nóng, lúc ở vùng đất Nguyên Tổ vì không phá hoại hoàn cảnh nên hắn làm gì cũng cẩn thận, còn bây giờ thì không cần dè dặt nữa.
Lâm Phàm giang hai tay, các thanh kiếm ý lơ lửng sau lưng, rầm rộ phô thiên cái địa, làm người đời kinh hoàng.
Bàn tay đè xuống, vạn kiếm bắn xuống rừng rậm.
Kiếm điểm bằng cách ngông nghênh như vậy đấy, giết từng tên là cách lạc hậu, chậm chạp, không sung sướng gì cả.
Một con yêu thú đang nằm nghỉ ngơi, nó đột nhiên mở mắt thú ra. Một thanh kiếm từ trên cao đâm xuống, yêu thú mới phản ứng lại thì thân hình đã bị kiếm ý xuyên thủng.
Lâm Phàm rất vừa lòng:
- Không tệ, tăng điểm rất tốt.
Nhưng thực lực tổng thể của Chân Tiên giới giống bên bọn họ, trừ thực lực đỉnh cao ra còn lại không chênh lệch nhiều.
Phải nói Bán Thần cảnh nhiều như chó, Thần cảnh đông đúc.
Đệ tử bình thường thì thực lực như nhau.
Ngẫm lại cũng hợp lý, bên họ khác với Chân Tiên giới, từ tuổi thọ đã chênh lệch lớn.
Chân Tiên giới tu tiên tất nhiên theo đuổi trường sinh bất tử, tuổi thọ dài hơn người của vùng đất Nguyên Tổ nhiều. Tích lũy năm rộng tháng dài, đám cường giả càng lúc càng nhiều.
Vùng đất Nguyên Tổ thì khác, dù là cường giả Bán Thần chỉ có một, hai trăm năm thọ, đó là tính trường hợp chết già.
Nhưng cũng khó nói chính xác, nếu vào Thần cảnh thì tăng tuổi thọ lên nhiều.
Ngay lúc này, một con rồng đất màu đất từ trong rừng cây bay lên trời, nó hung tợn gầm rống đụng vào Lâm Phàm.
Lâm Phàm vươn tay ấn đầu con con rồng đất, năm ngón tay bấu sâu vào đầu, gồng sức cổ tay nhấc con rồng đất lên rồi ném mạnh vào rừng rậm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất rung rinh, đất đai nứt nẻ như mạng nhện.
Lâm Phàm cười nói:
- Quá càn rỡ, đánh lén là không tốt.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm phía dưới, hắn không ngờ nơi này còn có cường giả, nhưng đó là với người khác, với Lâm Phàm thì chỉ có bấy nhiêu.
Một giọng nói hùng hồn phát ra từ khu rừng:
- Vị đạo hữu này, nơi đây là Hư Vọng Chi Lâm, ẩn chứa khủng bố, xin dừng tay, nếu không sẽ có hậu hoạn vô cùng!
Lâm Phàm nhíu mày nói:
- Ngươi mới gọi ta là gì?
Hắn hơi khó chịu, tiếng kêu đạo hữu làm hắn thấy phiền lòng.
Giọng kia lại vang lên:
- Đạo hữu!
Người kia thầm khó hiểu, không biết người này làm sao vậy, chẳng lẽ xưng hô có gì sai?
Trong phút chốc xảy ra chuyện làm người đó kinh khủng.
Lâm Phàm lấy Lang Nha Bổng ra, gậy dần biến lớn, vẫn dài trăm trượng nhưng tia sáng lạnh càng sắc nhọn làm người hãi hùng. Lâm Phàm giơ Lang Nha Bổng lên cao đập xuống khu rừng.
- Đạo cái con mắt!
- Đạo hữu hãy dừng tay!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lang Nha Bổng đập mạnh xuống khu rừng, lực lượng to lớn truyền đến, lực lượng hùng hồn khó thể ngăn cản, mặt đất vỡ thành mấy mảnh, tính hủy diệt quá mạnh, làm người sợ rớt tròng mắt.
Giọng nói lại phát ra từ Hư Vọng Chi Lâm, bên trong chất chứa kinh khủng:
- Đạo hữu không thể làm như vậy! Nơi này phong ấn tà ma, nếu đạo hữu còn như vậy sẽ chỉ đẩy đạo hữu vào vực sâu vạn trượng!
Người kia không ngờ sẽ có người hổ báo như vậy, đã bảo đừng ra tay mà sao không nghe.
Lâm Phàm thở hổn hển, bất mãn lại giơ gậy lên:
- Mợ nó, lại kêu đạo hữu, muốn chết!
Một hạt châu màu vàng đất ở sâu trong Hư Vọng Chi Lâm cố gắng gầm rống:
- Ngươi bị điên sao? Ta đã bảo với ngươi là nơi này phong ấn tà ma, ngươi không nghe hiểu à? Ngươi là đệ tử của phái nào? Ngươi không biết tà ma xuất thế, thế gian sẽ gặp họa loạn sao?
Bên dưới hạt châu có một bệ đá, phía cuối bệ đá gắn liền mấy sợi xích sắt kéo dài bốn phương tám hướng nối với chỗ khác.
Tình huống lúc này hơi không ổn, những sợi xích sắt bị trùng kích có dấu hiệu đứt vỡ. Từng luồng khói đen bốc lên, chậm rãi khuếch tán. Những luồng khói đen tràn ngập tà ác, có oán niệm kinh khủng nhất không ngừng gầm rống.
- Thánh Thổ Châu, ngươi không phong ấn ta được, Hư Vọng Lão Tổ này sắp phá phong ra!
Thánh Thổ Châu hết hồn hét hóng hư không:
- Đạo hữu đừng ra tay nữa, hắn sắp ra!
Lâm Phàm nổi giận:
- Bà nội nó!
Hắn không ngờ tên kia vẫn dám gọi hắn là đạo hữu.
Lâm Phàm dứt khoát lại đập gậy xuống.
Uy thế của Lang Nha Bổng không giống bình thường, có thể nói là khủng bố.
- Đạo hữu!
- Đạo hữu!
Thánh Thổ Châu ngây ngẩn, người này là ai? Có phải bị khùng? Vì sao kêu một tiếng đạo hữu là đập càng mạnh?
Lâm Phàm quát lớn:
- Câm mồm, còn hô hữu cái nữa là lấy mạng chó của ngươi!
Lâm Phàm giơ cao Lang Nha Bổng đập xuống một kích cuối cùng.
Răng rắc!
Thánh Thổ Châu xoe tròn mắt:
- Tiêu đời, Hư Vọng Lão Ma đi ra.
- Ha ha ha!
Tiếng cười khủng bố vang vọng thiên địa, khói đen bay ra từ các sợi xích đứt tụ thành một hình thể mông lung giữa hư không.
Hư Vọng Lão Tổ cười âm trầm:
- Thánh Thổ Châu, ngươi phong ấn bổn tọa mấy ngàn năm, hôm nay bổn tọa phải cảm tạ ngươi, nhưng trước đó bổn tọa cần cảm tạ vị đạo hữu kia.
Hư Vọng Lão Tổ nhìn phía xa:
- Đa tạ đạo hữu giúp phá phong.
Đột nhiên tình huống biến đổi.
Hư Vọng Lão Tổ ngây ngẩn nhìn bóng người gần trong gang tấc, nghi hoặc hỏi:
- Đạo hữu làm gì vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận