Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 541: Ngươi có thể làm gì được ta

Lâm Phàm giơ năm ngón tay chộp Hư Vọng Lão Tổ:
- Đạo cái đầu ngươi!
Nhưng năm ngón tay xuyên qua khói đen chụp hụt, Hư Vọng Lão Tổ không có thực thể.
Hư Vọng Lão Tổ cười nói, nụ cười trào phúng:
- Vị đạo hữu này làm gì thế? Bổn tọa là Hư Vọng Lão Tổ, vô hình vô thể, đạo hữu có cào rách tay cũng không bắt được bổn tọa.
Lâm Phàm nhìn đối phương, cảm giác cái tên này hơi càn rỡ, tiểu nhân đắc chí, hắn nhìn khó chịu.
Trên đời có nhiều tiểu nhân đắc chí như thế nên mới không hòa bình, không thể tha thứ, thật sự.
Thánh Thổ Châu đặt trên bệ đá gầm rống:
- Đạo hữu thấy chưa? Đây chính là lão ma! Tại sao đạo hữu không nghe lời của ta, Hư Vọng Lão Ma phá phong, sau này trên đời sẽ gặp họa loạn.
Thở dài, tiếc nuối, hối hận.
Thánh Thổ Châu nó là chí cao chí thiên chí thượng, có nhiệm vụ phong ấn Hư Vọng Lão Tổ, không ngờ bị người phá hủy.
Lâm Phàm xoa trán, hai chữ đạo hữu rất không thân thiện, những người này trừ kêu đạo hữu ra không có xưng hô khác sao? Thật khiến người rất bất đắc dĩ.
Lúc này Hư Vọng Lão Tổ hóa thành khói đen bay tới bay lui bên cạnh Lâm Phàm, đùa cợt nói:
- Đạo hữu đừng quá kích động, bổn tọa phá phong ra đang rất hưng phấn. Hay đạo hữu làm đồng tử thổi tiêu của bổn tọa chịu không? bổn tọa sẽ truyền cách thành tiên cho đạo hữu, bảo đảm sống lâu.
Tuy Hư Vọng Lão Tổ không có thực thể nhưng khói đen ngưng tụ thành hình người có mặt mũi, trông đối phương rất vui vẻ.
Lâm Phàm nhìn đối phương, bực bội nói:
- Ngươi hơi càn rỡ.
Ngẫm lại hắn là người điệu thấp, vậy mà có kẻ càn rỡ như thế trước mặt hắn, làm hắn không chấp nhận được.
Năm ngón co lại đấm mạnh, lực lượng gầm rống bay ra. Hư không khó chịu nổi lực lượng đã vỡ tán, nhưng đấm vào người Hư Vọng Lão Tổ hình thành lỗ đen xuyên thủng qua.
Hư Vọng Lão Tổ nói:
- Đạo hữu cần gì táo bạo vậy, bổn tọa đã nói rồi, vô hình vô thể, đạo hữu không đánh trúng ta được.
Thánh Thổ Châu cũng nói:
- Đạo hữu, khi Hư Vọng Lão Tổ là hư thể thì không có gì phá được, khi nào hắn công kích mới ngưng tụ thành thực thể.
Lâm Phàm hít sâu, nói:
- Câm mồm hết! Đừng hở chút kêu đạo hữu, ta là Lâm Phàm của Viêm Hoa tông Vô Địch phong, gọi ta là Lâm phong chủ biết chưa? Còn kêu một tiếng đạo hữu sẽ lấy mạng nhỏ của các ngươi!
Lâm Phàm không ngờ tồn tại loại sinh vật như vậy.
Hư Vọng Lão Tổ hơi càn rỡ.
Thánh Thổ Châu ngẩn ngơ, chẳng ngờ tên này còn rảnh rỗi so đo xưng hô. Hư Vọng Lão Tổ rất lợi hại, tuy bị phong ấn thời gian dài, thực lực giảm xuống nhưng trong tình huống hư thể vô địch làm người ta bó tay. Từng chết vô số người mới phong ấn được Hư Vọng Lão Tổ.
Thân thể Hư Vọng Lão Tổ như dòng nước bay tới bên tai Lâm Phàm:
- Đạo hữu.
Hư Vọng Lão Tổ bay sang tai bên kia:
- Đạo hữu, ngươi có thể làm gì bổn tọa?
Hư Vọng Lão Tổ rất vênh váo bay tới bay lui quanh Lâm Phàm, kêu đạo hữu liên tục.
Hư Vọng Lão Tổ cười nói:
- Thế nào? Đạo hữu có suy nghĩ gì? Bổn tọa thích thấy người ta muốn đánh chết bổn tọa mà không làm được gì.
Hư Vọng Lão Tổ bay vòng qua trước mặt Lâm Phàm, thè lưỡi phun khói đen:
- Đạo hữu, hi hi hi . . .
Hư Vọng Lão Tổ bị phong ấn quá lâu, khó khăn lắm mới đi ra nên muốn trêu cợt đạo hữu tội nghiệp này, chờ chơi chán sẽ giết đối phương. Hoặc bám vào thể xác của hắn cũng là ý hay.
Lâm Phàm cúi đầu, hắn đã đến bờ vực bùng nổ. Hắn đã nhìn thấu, người Chân Tiên giới rất không thân thiện, rõ ràng muốn khiêu khích mình.
Không nhịn nữa.
Lâm Phàm vụt ngẩng đầu, mắt bắn ra tia sáng:
- Hữu Sắc Nhãn Tình!
Hư Vọng Lão Tổ đang vênh váo chợt ngây ra, sau đó tức giận vỗ chưởng. Vì Hư Vọng Lão Tổ thấy tia khinh thường trong mắt đạo hữu này, rõ là trào phúng lão.
Quả nhiên khi Hư Vọng Lão Tổ tấn công thì thân thể ngưng thực, khác biệt lớn với lúc trước.
Bộp!
Lâm Phàm chộp bàn tay Hư Vọng Lão Tổ:
- Bà nội nó, nhịn ngươi lâu rồi!
Thánh Thổ Châu ngây ngẩn:
- Chuyện gì thế này?
Thánh Thổ Châu không ngờ Hư Vọng Lão Tổ đột nhiên tấn công, không sợ bị người ta bắt sao?
Thánh Thổ Châu hoang mang, nếu Hư Vọng Lão Tổ là loại xúc động thì năm xưa đã không có nhiều người hy sinh mới phong ấn được.
Lâm Phàm mặc niệm:
- Đóng Hữu Sắc Nhãn Tình.
Đã bắt chặt Hư Vọng Lão Tổ trong tay, dù lão muốn chạy cũng không chạy được.
Hư Vọng Lão Tổ tỉnh táo lại khỏi cơn điên cuồng, không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì. Khi lão nhìn đạo hữu trước mắt thì xoe tròn mắt.
Hư Vọng Lão Tổ há hốc mồm:
- Chuyện gì xảy ra? Cái này . . .
Đang yên lành sao lão bị người ta bắt?
Hư Vọng Lão Tổ quát to, một tay khác chộp Lâm Phàm:
- Buông bổn tọa ra!
Nhưng bàn tay kia lại bị Lâm Phàm bắt giữ, hắn gồng sức bẻ gãy. Hư Vọng Lão Tổ rú lên, trán rịn mồ hôi.
Lâm Phàm cười nói:
- Yếu đến chỉ có tu vi Bán Thần bình thường mà dám đánh trả, ngươi không biết chữ chết viết như thế nào phải không?
Hư Vọng Lão Tổ ngây người, lúc lão hư hóa tuy không gì phá được nhưng lúc thực thể bị người bắt thì không thể hư hóa nữa.
Thực lực của tên này không giống bình thường, lực lượng truyền vào bao vây thân thể lão.
- Đừng như vậy, bổn tọa đùa chơi thôi.
- Ngươi thả bổn tọa ra khỏi phong ấn, bổn tọa cảm tạ còn không kịp sao có thể đắc ý quên hình.
- Đạo hữu, có gì từ từ nói.
Bùm!
Hư Vọng Lão Tổ mới thốt chữ đạo hữu thì Lâm Phàm đấm nát đầu đối phương, không có thịt bắn tung tóe mà chỉ có đoàn khói đen chậm rãi biến mất trong thiên địa.
Lâm Phàm vung cánh tay, hơi thất vọng:
- Rất kiêu ngạo, nhưng kiêu ngạo cũng nên có giới hạn.
Hư Vọng Lão Tổ chỉ có thực lực Bán Thần, nhưng xem tình hình thì thực lực thật sự của lão không chỉ có bấy nhiêu. Mặc kệ, dù sao đã bị hắn đánh nát.
- Ủa?
Lâm Phàm phát hiện một quả cầu ánh sáng màu đen chậm rãi bay lên từ cần cổ Hư Vọng Lão Tổ, quả cầu ánh sáng mới trồi lên khỏi cần cổ liền bay xa.
Trong quả cầu ánh sáng truyền đến giọng nói của Hư Vọng Lão Tổ:
- Đồ khốn, ngươi chờ cho bổn tọa! Bổn tọa gọi ngươi là đạo hữu đấy, ngươi làm gì được!
Thánh Thổ Châu thấy vậy giật mình kêu lên:
- Đạo hữu đừng để hắn chạy thoát, đó là nguyên thần của Hư Vọng Lão Tổ!
Hư Vọng Lão Tổ lạnh lùng nói, trong giọng nói chất chứa lửa giận:
- Ha ha ha! Hư Vọng Lão Tổ này không gốc không thể, bổn tọa muốn chạy thì ai ngăn được, ngày sau sẽ trả thù này!
Lâm Phàm đứng phía xa mặc niệm:
- Mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình.
Hư Vọng Lão Tổ quát lớn:
- Khốn kiếp, đừng xem thường bổn tọa, liều mạng với ngươi!
Hư Vọng Lão Tổ quẹo một vòng trên cao bay thẳng tới, quyết tâm không chết không ngừng với tên kia.
Bộp!
Lâm Phàm giơ tay chộp quả cầu ánh sáng, đóng Hữu Sắc Nhãn Tình lại:
- Nào, trốn tiếp đi, chạy ra khỏi năm ngón tay của bản phong chủ xem như ngươi giỏi.
Hư Vọng Lão Tổ khủng hoảng hét rầm lên:
- Không thể nào! Sao có thể như vậy?
Hư Vọng Lão Tổ không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng lão đã chạy thoát mà sao chớp mắt đã vòng về.
Thánh Thổ Châu trợn to mắt nói:
- Không thể nào? Hư Vọng Lão Tổ ngu vậy?
Thánh Thổ Châu không dám tin Hư Vọng Lão Tổ gian xảo đến mức tận cùng mà thiếu não như thế, nếu không thì năm xưa đã chẳng chết nhiều người mới phong ấn lão lại được.
Rõ ràng hủy thân thể, thần hồn chạy thoát, nào ngờ nguyên thần nửa đường vòng về, còn bay thẳng tới chỗ vị đạo hữu kia, đây là tự chui đầu vô lưới.
Thánh Thổ Châu nhìn ra được vị đạo hữu thô bạo này có thực lực phi phàm, tuyệt đối là tu vi Luyện Hư Hợp Đạo.
Lâm Phàm nhìn quả cầu ánh sáng trong tay, thầm khó hiểu sao càng nhìn lâu càng muốn ăn, không đúng, có lẽ vì trông nó giống thú linh hoặc thần đan.
Lâm Phàm liếm môi, ăn vào chắc không sao đâu?
Hắn do dự, nếu không nếm thử thì vĩnh viễn không thể xác định thứ này có giúp tăng giá trị khổ tu không.
Hắn lập chí trở thành người mạnh nhất cõi đời, nếu không dám nếm thử thứ này thì chẳng bằng về nhà cày ruộng.
Hư Vọng Lão Tổ phát hiện vị đạo hữu này là lạ, mặt sát quá, tính làm gì? Mà sao le lưỡi ra, đừng biến thái vậy chứ.
Bổn tọa là Hư Vọng Lão Tổ cao cao tại thượng, sao có thể chịu đựng nhục nhã như vậy.
Đừng!
Tiếng liếm nhớp nháp.
Lâm Phàm liếm một cái, chép miệng, mùi vị hơi lạ nhưng độ mềm mại thì thích hợp, nhưng quan trọng là không tăng thêm giá trị khổ tu.
Tiếc nuối, thất vọng.
Hư Vọng Lão Tổ sợ rồi, cảm giác đạo hữu này biến thái quá.
Hư Vọng Lão Tổ run giọng kêu:
- Đạo hữu . . .
Bụp!
Năm ngón tay siết chặt, quả cầu ánh sáng nổ tung, pháp luật thuần khiết bay tứ tán trên không trung.
Điểm vào tay.
Lâm Phàm vung tay, không để bụng:
- Bản phong chủ đã bảo là đừng kêu, tự tìm đường chết.
Thánh Thổ Châu xoe tròn mắt thầm la:
- Khủng bố!
Vị đạo hữu này còn là người sao?
Hư Vọng Lão Tổ cứ thế chết đi.
Lâm Phàm nhìn xuống Thánh Thổ Châu, hắn đáp xuống bên cạnh, chộp Thánh Thổ Châu vào tay, cẩn thận xem xét.
Thánh Thổ Châu lặng im không dám hó hé tiếng nào.
Lâm Phàm hỏi:
- Ngươi kêu ta là gì?
Thánh Thổ Châu chợt nhớ đoạn đối thoại lúc trước, vội sửa miệng:
- Đạo . . . phong chủ khỏe!
Mới rồi Hư Vọng Lão Tổ kêu đạo hữu nên bị bóp chết, Thánh Thổ Châu không dám bắt chước.
Lâm Phàm vừa lòng gật đầu nói:
- Ừ, khá lắm, có chút kiến thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận