Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 542: Dâm tặc, thả ta ra

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Trong lòng Thánh Thổ Châu điên cuồng rủa thầm, nếu nó không có chút kiến thức và nhanh nhạy thì đã giống như Hư Vọng Lão Tổ bị vị đạo hữu này bóp chết.
Nhưng Thánh Thổ Châu không hiểu tiếng kêu đạo hữu có vấn đề gì? Vì sao người này càng nghe càng nóng nảy?
- Nay Hư Vọng Lão Tổ đã chết, sau này sẽ không tai họa thế gian được nữa, ta cũng nên rời đi, ngày sau có duyên sẽ gặp lại phong chủ.
Thánh Thổ Châu muốn bay lên khỏi tay Lâm Phàm, nhưng nó phát hiện mình không thể bay ra ngoài.
Thánh Thổ Châu run run hỏi:
- Phong chủ làm vậy là sao?
Chắc không phải đạo hữu táo bạo này muốn giữ nó lại chứ?
Nó thật tình không muốn ở lại đây, không muốn nói nhiều một câu với vị đạo hữu này, vì rất kỳ dị.
Hư Vọng Lão Tổ sẽ không ngốc như thế, chắc chắn xảy ra chuyện gì mà Thánh Thổ Châu không biết, nó kết luận là đạo hữu đặc biệt này rất nguy hiểm.
Nó là Thánh Thổ Châu, vật chí cao vô thượng có thể trấn áp tà ma, nhưng bàn về đánh nhau thì bỏ đi, tuyệt đối không đánh lại đạo hữu trước mắt.
Lâm Phàm chộp Thánh Thổ Châu quan sát kỹ, bên trong có lực lượng kỳ diệu, xem ra hạt châu này hơi đặc biệt:
- Đi gì mà đi, ngươi và ta có duyên.
Chưa nghiên cứu rõ thứ này sao có thể thả nó đi. Huống chi nơi bản phong chủ đi qua không mọc một cọng cỏ, sao có thể để bảo bối lọt ra khỏi kẽ tay.
Thánh Thổ Châu vội nói:
- Hữu duyên? Phong chủ đừng hiểu lầm, ta bấm đốt tính thì giữa hai ta không có duyên phận gì cả. Hôm nay là phong chủ chém yêu trừ ma giết Hư Vọng Lão Tổ, ta nhất định sẽ ca tụng công tích vĩ đại của phong chủ cho khắp thế gian biết.
Thánh Thổ Châu chợt nhận ra tình huống là lạ, chắc không phải Thánh Chủ muốn hàn phục nó chứ? Đùa, nó là Thánh Thổ Châu đâu dễ bị người ta hàng phục. Nên mặc kệ thế nào nó phải chạy trốn, tuyệt đối không thể rơi vào tay vị đạo hữu này.
Lâm Phàm siết chặt tay hơn, nheo mắt nhìn Thánh Thổ Châu chằm chằm:
- Bản phong chủ nói có duyên tức là có duyên, sau này đi theo ta.
Bà nội nó!
Thánh Thổ Châu muốn nổi khùng, nó phát hiện đạo hữu này không nói lý, cưỡng ép giữ nó lại.
Sao chịu được!
Dù chết nó cũng quyết không thành vật sở hữu của người khác!
Thánh Thổ Châu nghiêm túc hơn:
- Vị đạo hữu này xin đừng quá đáng, ta là Thánh Thổ Châu, không theo ai khống chế. Nếu ngươi cứ muốn làm chuyện nghịch thiên sẽ bị trừng phạt!
Thánh Thổ Châu cảm thấy nói ngọt nhạt không ích gì, tuy vị đạo hữu này giết Hư Vọng Lão Tổ nhưng không thể càn rỡ như vậy, Thánh Thổ Châu sao có thể bị người khác khống chế?
Lâm Phàm lười nói nhiều:
- Nhiều lời vô ích, sau này ngươi là của ta.
Hắn đã nhận định hạt châu là của hắn, không ai cướp đi được.
Thánh Thổ Châu tức muốn bể châu, vầng sáng ngoài hạt châu dần nới rộng ra, có tia sáng bắn ra.
- Đạo hữu quá đáng, ta đành tạm thời phong ấn ngươi mấy ngày để ngươi bình tĩnh lại. Phong ấn!
Thánh Thổ Châu phát ra tiếng nổ, trong vô hình có một loại lực lượng phong ấn phủ lên Lâm Phàm.
Lâm Phàm ngạc nhiên nhìn Thánh Thổ Châu:
- Ngươi muốn phong ấn ta?
Lâm Phàm không ngờ hạt châu này không thừa nhận duyên phận của cả hai, còn muốn trái lương tâm cưỡng bức phong ấn hắn.
Nó suy nghĩ vớ vẩn thật.
- Xin lỗi , phong ấn!
Dải sáng bao phủ, Thánh Thổ Châu bộc phát ra luồng sáng chói lòa bao trùm Lâm Phàm, trong lực lượng này có sức nặng của đất đai, như thể sức nặng một giới đè lên người hắn.
Thánh Thổ Châu khẽ thở dài:
- Ài, vì sao cứ phải chọc vào Thánh Thổ Châu này, đó không phải hành động sáng suốt.
Thánh Thổ Châu không ngờ còn có đạo hữu chọc vào nó, chẳng khác nào tự tìm cái chết. Nhưng nghĩ tình đạo hữu này giết Hư Vọng Lão Tổ, xem như làm chuyện tốt nên nó nương tay chỉ định phong ấn mấy ngày.
Đang lúc Thánh Thổ Châu lầm bầm cảm thán thì một giọng nói khiến nó ngừng bặt, nếu có khuôn mặt chắc chắn sẽ làm biểu tình kinh hoàng.
- Thế nào là không sáng suốt, nói nghe chơi.
Thánh Thổ Châu không tin được:
- Ngươi . . . ngươi . . .
Không thể nào, rõ ràng nó đã phong ấn rồi, vì sao biến thành như vậy?
Lâm Phàm chộp Thánh Thổ Châu trong tay, nhe răng cười tươi:
- Mới rồi bản phong chủ lại phát hiện công năng mới của ngươi.
Thánh Thổ Châu ngây người, không rõ vị đạo hữu này nói cái gì:
- Cái gì?
Khoảnh khắc này nó phát hiện tình huống là lạ.
Tay phải Lâm Phàm cầm nồi, tay trái cầm Thánh Thổ Châu, hắn giang hai tay, mắt nhìn xéo cảm nhận môi trường xung quanh.
- Gió đông bắc không khí hơi khô ráo.
Thánh Thổ Châu giật mình kêu lên:
- Ngươi đang nói cái gì!?
Thánh Thổ Châu cảm thấy đầu óc vị đạo hữu này có gì đó không bình thường, sao đột nhiên nói lời nó không hiểu.
- Đi!
Lâm Phàm vung nồi đập mạnh Thánh Thổ Châu bay xa.
Cuối cùng Thánh Thổ Châu đã biết đối phương muốn làm gì:
- Ta xx thiên tôn đại nho nhà ngươi . . .!
Khi Thánh Thổ Châu phản ứng lại thì cảm giác không khí xung quanh như nổ tung, hư không chấn động.
Thánh Thổ Châu bay nhanh đến cực hạn, vạch cái đuôi trắng trên không trung.
Lâm Phàm gật gù:
- Tốc độ rất nhanh, sức phá hoại rất mạnh, quan trọng là Thánh Thổ Châu rất cứng rắn.
Hắn khá vừa lòng, Thánh Thổ Châu cũng có ích đôi chút.
Lâm Phàm đứng trong hư không bình tĩnh mở mắt:
- Mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình!
Thánh Thổ Châu chưa từng gặp chuyện như vậy, nó định bay đi luôn nhưng rồi nổi điên bay về phía Lâm Phàm.
Bộp!
Năm ngón tay xòe ra chộp Thánh Thổ Châu vào tay, Hữu Sắc Nhãn Tình đóng lại. Tâm tình của Lâm Phàm khá tốt, Thánh Thổ Châu bay một vòng lại tự mình bay về.
Hắn chợt nhận ra Hữu Sắc Nhãn Tình kết hợp Thánh Thổ Châu sẽ ghê gớm cỡ nào.
Thánh Thổ Châu ngơ ngác như thấy quỷ:
- Chuyện gì thế này?
Nó không tin nổi rõ ràng mình đã bay đi, nhưng bay nửa ngày khi không vòng về.
Đạo hữu này có quỷ!
Thánh Thổ Châu nói:
- Phong chủ nể mặt ta đi, thả ta ra, sau này ta sẽ báo đáp.
Thánh Thổ Châu cảm giác không thể chạy thoát khỏi tầm kiểm soát của đối phương, nhưng mặc kệ thế nào vẫn cố gắng khiến đối phương thả mình.
Lâm Phàm mỉm cười, thu hoạch thật tốt:
- Gì mà nể mặt hay không, chúng ta có duyên. Huống chi ngươi cũng muốn báo đáp ta, vậy báo đáp ngay lúc này cho rồi. Thôi không nói nữa, hãy ở yên trong này, ta mang ngươi nhìn khắp ngàn núi vạn sông.
Dứt lời Thánh Thổ Châu bị bỏ vào trữ vật giới chỉ.
Lần này thu hoạch khá tốt, được đến bảo bối, hơn nữa bảo bối này rất cứng rắn.
- Ta . . .
Thánh Thổ Châu muốn nói chuyện nhưng bị bỏ vào trữ vật giới chỉ ngăn cách thanh âm.
Lâm Phàm nhìn Hư Vọng Chi Lâm bên dưới.
Môi trường tốt như vậy, tuy bị hắn đập lộn xộn, Chân Tiên giới không xứng được môi trường tốt đến thế.
Lâm Phàm đáp xuống đất, mười ngón đan vào, sợi tơ lực lượng bắn ra từ mười ngón bện thành lưới lớn bao trùm lãnh thổ này. Lâm Phàm quát lớn, cổ nổi gân xanh.
Nếu người của Chân Tiên giới trông thấy sẽ sợ chết khiếp, đây còn là con người sao?
Sức mạnh quá lớn, phạm vi mảnh đất này không nhỏ.
Răng rắc!
Mép rìa mặt đất vỡ tan, hình thành một khe nứt với nền đất cũ. Lâm Phàm gồng sức nâng Hư Vọng Chi Lâm lên sau đó bỏ vào trữ vật giới chỉ.
Lâm Phàm vỗ tay, lau mồ hôi trên trán, nở nụ cười tươi:
- Làm xong, thu công.
Đối với hắn thì lao động là quang vinh nhất.
Thánh Thổ Châu đang tìm đường ra trong trữ vật giới chỉ, sốt ruột không biết nên làm sao. Khi nó thấy trữ vật giới chỉ mở ra, một tia nắng bắn vào thì hưng phấn lao nhanh ra. Đột nhiên bóng đen lớn bao phủ, Thánh Thổ Châu bị đè.
Thánh Thổ Châu hét lên:
- Cái thứ gì!
Thanh âm ngừng bặt, nó bị Hư Vọng Chi Lâm hoàn toàn bao phủ.
Lâm Phàm ẩn vào hư không, tìm lung tung.
Hắn đến Chân Tiên giới chỉ có mục đích duy nhất là cho đám người không yêu hòa bình biết hòa bình không dễ có thế nào. Còn về đi đến đâu thì tùy ý trời.
Ban đêm ở Chân Tiên giới rất yên tĩnh, nhưng trong yên tĩnh tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Trên mảnh đất cát hoang vắng, một xấp nhánh cây bị lửa đốt tí tách, ánh lửa bập bùng cháy xua tan bóng tối xung quanh.
Lâm Phàm nằm trong Thiên Hà Vương Đỉnh ngâm nước nóng, cảm giác cuộc sống thật tuyệt:
- Thoải mái!
Xem điểm: 1050009
- Số đuôi này thật khiến người bất đắc dĩ, là tên khốn kiếp nào cống hiến chín điểm?
Lâm Phàm nhớ lại trong thành trì có một kẻ xâm nhập thực lực nhỏ yếu đến tội nhưng rất tàn nhẫn tấn công hắn, sau cùng bị hắn giết. Là người này cống hiến chín điểm.
- Thăng cấp!
[Tiêu hao sáu mươi vạn điểm.
Hỗn Nguyên Địa Thân (tam trọng)]
Người Lâm Phàm bộc phát ra lực lượng, đây là thăng cấp công pháp lên đệ tam trọng mang đến sức mạnh, mỗi tế bào trong người tham lam cắn nuốt. Làn da phát sáng, hắn cảm giác thân thể lại mạnh thêm một chút.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Không tệ, nhưng cách Thần cảnh còn một đoạn đường rất dài phải đi, cần nội tình quá khổng lồ, lớn đến hơi khủng khiếp.
Lâm Phàm cảm thấy Thần cảnh khá thú vị, cần nhiều nội tình.
Còn lại bốn mươi vạn điểm thì Lâm Phàm định dùng cho việc rút thăm trúng thưởng kim cương, đẳng cấp rút thăm cao cấp biết bao.
Một vạn điểm rút một lần, hù chết người.
Nhưng với Lâm Phàm thì rút thăm trúng thưởng dễ làm người ta nghiện, dễ từ xe đạp biến thành motor, nên khi có đầy đủ điểm thì hắn không ngại thử một lần.
Huống chi chỗ này là Chân Tiên giới, sợ gì thiếu điểm?
Chờ trời hửng sáng hắn sẽ hành động, cưỡng ép kiếm điểm. Lâm Phàm không tin Chân Tiên giới rộng lớn như vậy mà không có chỗ cho hắn kiếm điểm.
Trong không trung tối đen phía xa, một bóng người trên vai khiêng một nữ nhân lao nhanh đến.
- Dâm tặc thả ta ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận