Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 543: Dùng yêu cảm hóa các ngươi

Trong bóng tối, giọng của người kia hơi khàn khàn và tình dục, nghe như chờ đợi quá lâu sắp không nhịn được:
- Tiểu nha đầu đừng kêu nữa, dù có kêu rách họng cũng không ai cứu nàng ra.
Nữ nhân bị vác trên vai lạnh lùng nói:
- Dục Tâm Ma tông, Độ Ngọc Phong, ngươi không sợ Hạc gia của ta giết sao?
Độ Ngọc Phong cười nói, mắt lấp lóe tia mong đợi:
- A? Không ngờ vẫn bị phát hiện, ánh mắt của nha đầu khá lắm. Bổn tọa nghe nói nha đầu nhà ngươi dụ dỗ nhiều thanh niên tài tuấn, dắt mũi xoay vòng nhưng không cho ai chạm vào ngươi. Hôm nay đêm đẹp, bổn tọa có thể nếm náp trước.
Thân thể Huyền Âm là lô đỉnh tốt, Độ Ngọc Phong bắt cóc nha đầu này không chỉ vì ham muốn tình dục, còn vì nàng là lô đỉnh thượng hảo có thể cho tu vi của gã tăng tiến lớn.
Lúc Độ Ngọc Phong bắt cóc gây ra tiếng vang bị người của Hạc gia phát hiện, bị đuổi theo một đường, nhưng gã thi triển thần thông trốn thoát.
Mặt Hạc Khiết hơi trắng:
- Ngươi . . .!
Nàng không ngờ sẽ gặp Độ Ngọc Phong, trưởng lão bình thường của Dục Tâm Ma tông nhưng tu vi không yếu, là Luyện Thần Hoàn Hư, nổi tiếng dâm tặc. Vì Độ Ngọc Phong tu luyện công pháp nên hay bắt cóc nữ để hái âm bổ dương, mỗi nữ nhân đều có kết cục cực kỳ thê thảm.
Hạc Khiết đã thấy rồi, da bọc xương không nhìn ra hình người. Trong đầu nàng luôn tìm cách làm sao để thoát khỏi tay Độ Ngọc Phong, chiêu uy hiếp vô ích, nếu gã sợ thì đã không xuống tay với nàng.
Hạc Khiết bình ổn tinh thần, quyết định trò chuyện đàng hoàng với Độ Ngọc Phong:
- Thật ra chúng ta có thể tán gẫu một buổi.
Độ Ngọc Phong bay trên trời bật cười nói:
- Ha ha ha! Tiểu thư Hạc gia mà muốn tâm sự một buổi với dâm tặc như ta? Đúng là chuyện lạ nhất đời, nói đi, muốn tán gẫu cái gì?
Mắt Hạc Khiết lóe tia sáng lạnh, nếu không phải yếu hơn đối phương thì nàng ước gì bằm thây gã ra.
Hạc Khiết nói:
- Ngươi luôn phạm tội ở các nơi, trừ Dục Tâm Ma tông chứa chấp ngươi ra e rằng môn phái khác không chứa ngươi. Nếu ngươi thả ta thì ta cam đoan với ngươi mỗi ngày tặng một nữ nhân cho ngươi, hoặc muốn nhiều hơn cũng được, ngươi cần gì phải mạo hiểm suốt?
Nàng là tiểu thư của Hạc gia, có nhiều nữ phó, mỗi ngày biến mất một người trong tộc cũng không sao. Hạc Khiết còn có một thế lực bí mật luôn buôn bán người, không khó tìm kiếm nữ nhân thích hợp.
Độ Ngọc Phong chép miệng:
- Chậc, ôi chao, Hạc tiểu thư có khác, không ngờ tiểu thư sẽ đưa ra điều kiện này. Nếu để thanh niên tài tuấn say mê nàng biết chắc sẽ đau lòng chết mất.
Hạc Khiết nói:
- Đau lòng thì sao, bọn họ làm gì có tư cách nhúng chàm bản tiểu thư. Ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi.
Hạc Khiết hy vọng sẽ thuyết phục được Độ Ngọc Phong, vậy là nàng an toàn. Vừa có thể liên kết với Dục Tâm Ma tông, chỉ có lợi không có hại cho thế lực của nàng.
Hạc Khiết thấy đối phương chìm trong suy tư, nàng mỉm cười nói:
- Như thế nào? Khi đó ngươi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, không phải lén lút trộm nữa.
Độ Ngọc Phong cười lớn bảo:
- Hạc tiểu thư, phải nói là bổn tọa rất động lòng với điều kiện của tiểu thư, tiếc rằng những nữ nhân phàm tục không lọt vào mắt bổn tọa, chỉ thích Hạc tiểu thư. Đừng nói nhiều nữa, đêm nay để bổn tọa yêu thương tiểu thư, ha ha ha ha ha ha!
Tiểu nha đầu này không biết nàng có thể chất gì sao?
Đó là lô đỉnh tốt nhất, một ngàn, một vạn nữ nhân cũng không bằng một lô đỉnh.
Mặt Hạc Khiết trắng bệch:
- Ngươi . . .!
Tim Hạc Khiết đập nhanh nhìn bốn phía, nàng hy vọng có ai đó đến cứu mình.
Nhưng ban đêm tối đen, có ai đến cứu nàng?
Hạc Khiết nhớ đến những nữ nhân bị Độ Ngọc Phong tàn nhẫn giết hại là thấy khủng bố.
Đột nhiên trong tầm mắt của Hạc Khiết ánh vào một đống lửa, không biết ai ngồi nơi đó nhưng đây là cọng rơm cứu mạng duy nhất của nàng.
Hạc Khiết hét to:
- Cứu mạng! Cứu mạng!
Độ Ngọc Phong định không cho tiểu nha đầu la lên nhưng thấy ánh lửa phía xa thì nổi hứng, gã cũng không ngờ có người ở đây.
Độ Ngọc Phong nhìn xuyên bóng tối thấy rõ bên kia, cười tà khí, thậm chí hơi hưng phấn nói:
- He he, chỉ có một người trẻ tuổi, cũng tốt, thuận tay giết không chừng được đến thu hoạch bất ngờ. Hạc tiểu thư tìm người cứu mạng cũng vô ích, vừa lúc bổn tọa thích có người thứ ba xem, tiểu tử này may mắn, ít ra phút cuối bổn tọa sẽ cho hắn hưởng thụ một lần.
Đối với Hạc Khiết là tuyệt vọng, nàng không ngờ Độ Ngọc Phong tà ác như thế.
Lẽ nào vì nàng làm nhiều chuyện xấu xa nên bị báo ứng?
Lâm Phàm vừa ngâm tắm vừa chuẩn bị thử vận may xem rút thăm trúng thưởng ra thứ tốt gì.
Bên tai nghe tiếng cầu cứu, hình như là giọng nữ, hắn cảm giác là một nữ nhân xinh đẹp.
Lâm Phàm cười nói:
- He he, không tệ, sau khi đến Chân Tiên giới thì may hẳn ra.
Hai bóng người từ trên trời giáng xuống, hoặc nên nói là một người, cô nương bị khiêng trên vai.
Độ Ngọc Phong đánh giá Lâm Phàm, cười nói:
- Tiểu tử có nhã hứng đấy.
Hạc Khiết dịu dàng kêu cứu, biểu hiện rất yếu đuối:
- Công tử cứu mạng! Hắn là dâm tặc, muốn làm bẩn ta!
Hạc Khiết không biết người trẻ tuổi thực lực thế nào, nhưng bây giờ đã không có cơ hội, đành gửi gắm tất cả hy vọng vào người trước mắt.
Lâm Phàm nheo mắt nhìn Độ Ngọc Phong, khinh thường nói:
- Dâm tặc? Đời ta ghét dâm tặc nhất, nếu ham muốn thì tay làm hàm nhai tự mình giải quyết. Không ngờ ngươi là dâm tặc, thật là tội đáng muôn chết!
Lâm Phàm rất khinh thường, nam nhân tốt như hắn coi khinh loại người này.
Nữ nhân là dùng để thương, nâng niu, là thần thánh, thuần khiết, sao có thể vấy bẩn.
Nếu nôn quá thì hẹn người ta, xem như có bản lĩnh.
Độ Ngọc Phong cười to bảo:
- Ha ha ha! Không ngờ giữa đường đụng phải đồ ngốc, tốt, tốt . . .!
Khi thốt chữ tốt cuối cùng thì Độ Ngọc Phong hành động, tay bấm pháp quyết, một đoàn sáng màu hồng bắn về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm khó chịu nói:
- Chuyện gì đây? Không thể nói chuyện đàng hoàng được sao, nói không lợp liền đánh, thật đáng giận!
Chân Tiên giới khiến người quá thất vọng, đang yên lành cứ đòi đánh người, thật khiến người ta khó chịu.
Lâm Phàm đứng lên, khoác áo lên người, giơ tay đánh tan ánh sáng màu hồng.
Độ Ngọc Phong giật nảy mình:
- Cái gì!?
Độ Ngọc Phong không ngờ người trẻ tuổi bề ngoài bình thường này có thể dễ dàng cản lại thế công của gã.
Hạc Khiết thấy vậy mừng rỡ, cười tươi kêu cứu:
- Công tử cứu ta với!
Độ Ngọc Phong hé môi, một tiểu kiếm rắn bạc như vật sống bắn ra. kiếm to cỡ móng tay xoay tròn trên trời dần biến lớn chém vào Lâm Phàm.
Ánh trăng chiếu xuống, tiểu kiếm rắn bạc tỏa ánh sáng chói mắt.
Lâm Phàm không thèm nhìn, giơ tay trái lên chộp tiểu kiếm rắn bạc vào tay, bóp nhẹ bẻ gãy kiếm.
Độ Ngọc Phong mặt biến sắc phun ra búng máu:
- Phụt!
Độ Ngọc Phong không tin nổi chuyện xảy ra. Tiểu kiếm rắn bạc là pháp bảo bản mệnh của gã, cực kỳ quỷ dị, có thể hấp thu ánh trăng và ánh mặt trời, phản chiếu ra ánh sáng chói mắt làm mục tiêu không thể mở mắt xem.
Nào ngờ người trẻ tuổi không thèm xem, trực tiếp chộp tiểu kiếm rắn bạc, bẻ gãy nó.
Thực lực này . . . không đánh lại.
Độ Ngọc Phong nảy ý muốn bỏ chạy, gã ôm Hạc Khiết ném hướng Lâm Phàm.
Hạc Khiết kinh hoàng hét to:
- A!
Hạc Khiết giang hai tay như muốn lao vào vòng tay Lâm Phàm.
Trong giây phút ngắn ngủi Hạc Khiết phát hiện nam nhân trước mắt có thực lực cường đại, mặt mũi cũng đẹp, nếu có thể dụ hắn vào tay cho nàng lợi dụng sẽ giúp ích rất lớn.
Hạc Khiết nũng nịu kêu lên:
- Công tử cứu mạng!
Với nữ nhân đột nhiên lao tới thì Lâm Phàm nhướng mày, co chân đá nàng ta qua một bên, hắn bay thẳng tới chỗ Độ Ngọc Phong.
Độ Ngọc Phong giật mình kêu lên:
- Cái gì? Ác dữ vậy!?
Độ Ngọc Phong không ngờ người trẻ tuổi này không biết thương hương tiếc ngọc, nam nhân bình thường sẽ giang rộng vòng tay ôm mỹ nhân vào lòng. Hơn nữa Hạc Khiết là mỹ nữ trong mỹ nữ, làm gì có người cưỡng lại được sự quyến rũ này?
Trong khi Độ Ngọc Phong suy nghĩ lung tung thì phát hiện người trẻ tuổi xuất hiện ở trước mặt từ khi nào, một tay chụp đầu gã.
Lâm Phàm chụp đầu Độ Ngọc Phong xách lên:
- Chạy gì mà chạy, ngươi có biết là ngươi làm bản phong chủ rất tức giận không?
Độ Ngọc Phong vùng vẫy nhưng vô ích, gã biết mình đã đạp trúng đinh.
Nhưng sao có thể như vậy? Tuổi còn trẻ mà mạnh như thế, không hợp lý.
Độ Ngọc Phong van xin:
- Tha mạng, tha mạng!
Hạc Khiết bị đá té xuống đất, nằm im không nhúc nhích, mắt trợn to bốc lửa. Nhưng rất nhanh lửa giận vụt tắt.
Hạc Khiết không ngờ có nam nhân chống cự được nhan sắc của mình.
Khi Hạc Khiết nghe Độ Ngọc Phong xin tha thì vụt ngẩng đầu, đứng lên nói:
- Đa tạ ơn cứu mạng của công tử, tiểu nữ tử không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể . . .
Lâm Phàm nói:
- Câm mồm!
Hạc Khiết có nhiều lời muốn nói nhưng bị hai chữ ‘câm mồm’ đả kích nặng.
- Dâm tặc.
Lâm Phàm suy tư, hắn định đập chết tươi nhưng ngẫm lại người Chân Tiên giới tà ác, ghê tởm như thế, hắn phải sửa đổi họ, dùng yêu cảm hóa bọn họ. Lâm Phàm cũng muốn thử lực lượng luân hồi mạnh cỡ nào.
- Luân Hồi!
Lâm Phàm bay lên giữa không trung tối mờ, lần nữa làm Sáng Thế Thần cấu tạo thế giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận