Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 545: Cảm giác hòa mình vào thiên nhiên

Kết tinh luân hồi nhập vào người Độ Ngọc Phong, lặng lẽ không gây tiếng động.
Độ Ngọc Phong đang van xin:
- Tha mạng!
Độ Ngọc Phong không ngờ đạp trúng đinh sắt, còn là đinh sắt rất cứng rắn.
Hạc Khiết thấy cảnh này suy nghĩ trong lòng càng điên cuồng, nàng rất muốn khống chế loại người như vậy. Hạc Khiết rất vừa lòng điều kiện của bản thân, không tin trên đời có nam nhân không si mê mình.
Đừng hỏi tại sao Hạc Khiết tự tin như vậy, đây là lòng tin của nữ nhân.
Độ Ngọc Phong là trưởng lão bình thường của Dục Tâm Ma tông, tuy không phải thành viên đỉnh cao nhất nhưng cũng có quyền lợi rất lớn. Nhưng người như vậy bị đối phương tùy ý chộp trong tay. Độ Ngọc Phong như gà con không chút sức chống cự, sự cường đại làm lòng Hạc Khiết rạo rực.
Thanh niên tài tuấn quay quanh nàng hoàn toàn không thể so sánh với người này, cách biệt một trời một vực.
Độ Ngọc Phong cảm giác kỳ kỳ, trong lòng có chút biến đổi, cứ muốn sờ chỗ đó, cảm giác rất kỳ diệu, nếu không có mặt người lạ thì gã rất muốn thử một lần.
Lâm Phàm nheo mắt nhìn đối phương, hắn nhìn thấu ý tưởng của gã.
Mới dung hợp bao lâu mà đã muốn ‘lái máy bay’ rồi? Hơi đáng sợ.
Lâm Phàm mở miệng nói:
- Đừng kêu tha mạng nữa, hỏi ngươi một chuyện.
Khó khăn cho gã luân hồi một phen, không thể gõ chết ngay được.
Người vào luân hồi của ta tất nhiên thay đổi cuộc đời. Như Độ Ngọc Phong có thể tránh tội chết nhưng khó thoát tội sống, lần luân hồi này ác nhất.
Độ Ngọc Phong nói ngay:
- Được được, ngài cứ nói.
Độ Ngọc Phong rất sợ, mới rồi gã dốc hết sức ra nhưng vẫn không đánh lại đối phương, xem tình hình thì người ta chưa đánh thật, nếu chơi thật chắc gã đã đi đời nhà ma.
Lâm Phàm hỏi:
- Có bản đồ không?
Độ Ngọc Phong ngây người khó hiểu:
- A? Bản đồ gì?
Lâm Phàm cười nói:
- Thì là bản đồ của Chân Tiên giới, có không?
Độ Ngọc Phong gật đầu như gà mổ thóc:
- Có có!
Dù không có thì gã cũng phải tìm cách kiếm cho ra, tình huống của gã cần tránh né các nơi nên rất cần mang theo bản đồ.
- Đây là bản đồ.
Lâm Phàm nhận lấy nhìn thoáng qua, không tệ, bản đồ hoàn thiện, đánh dấu rõ các nơi trong Chân Tiên giới.
Lâm Phàm thả tay ra:
- Được rồi, ngươi có thể đi.
Độ Ngọc Phong được buông ra quỳ xuống đất:
- Tha mạng, van xin ngài hãy tha cho ta! Ta có mắt mà không thấy núi Thái, xin đừng giết ta!
Độ Ngọc Phong cho rằng kêu gã đi tức là sẽ tiễn gã lên đường.
Tu luyện đến bây giờ trải qua bao nhiêu cực khổ, gã từng bị nữ nhân lừa gạt, vì không phục nên muốn nghịch thiên sửa mệnh, bước vào đường tiên. Nhiều năm qua rốt cuộc gã có chút thành tựu, gã không muốn chết như vậy.
Lâm Phàm lườm gã:
- Làm gì đấy, bản phong chủ chỉ hỏi một câu, ngươi muốn sao? Kêu ngươi đi còn tiếc không chịu đi?
Chỉ số thông minh hơi thấp, kêu gã đi còn không chịu.
Độ Ngọc Phong ngước đầu lên ngơ ngác hỏi:
- Ngài không giết ta?
Lâm Phàm nói:
- Như thế nào? Hy vọng ta giết ngươi phải không? Nếu không đi thì ta chiều ý ngươi.
Độ Ngọc Phong hết hồn, không ngờ đối phương thật sự không giết mình, lật đật đứng dậy, cảm động rưng rưng nước mắt nói nhỏ:
- Tiền bổi hãy cẩn thận, nữ nhân kia không phải thứ tốt, nàng là Hạc gia tiểu thư, chuyên dắt mũi nam nhân.
- Biến!
- Vâng vâng!
Độ Ngọc Phong bay nhanh đi, rất sợ đối phương đổi ý.
Trong lòng gã bứt rứt nóng nảy như có lực lượng đọng trong bụng, không tìm được chỗ trút ra.
Lâm Phàm nhìn bóng lưng Độ Ngọc Phong khuất xa, nhếch môi cười.
Trong luân hồi vì có quy tắc của bản phong chủ thêm vào nên lỗ nhiều lần sẽ không chết, giờ ra thế giới thật, cho ngươi lỗ đã tay. Nếu làm theo số lần trong luân hồi thì chưa đầy một tháng, không, cỡ chục ngày mà còn sống được thì bản phong chủ phục ngươi giỏi.
Lâm Phàm nhìn sang nữ nhân bên cạnh, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Hạc Khiết thầm hoảng, miễn cưỡng nở nụ cười.
Lâm Phàm khen ngợi với ánh mắt thưởng thức thuần khiết:
- Bộ dạng đẹp, dáng người cũng rất tốt, không sai, không sai.
Hạc Khiết nghe mấy lời này thì rất vui vẻ, đúng như nàng nghĩ, ai cũng không thể nào thoát khỏi sắc đẹp của nàng. Dù tên này có thực lực mạnh mẽ cũng thế.
Hạc Khiết thầm nghĩ nếu trao thân cho đối phương không biết có thể trói chặt đối phương được không, hoặc dụ dỗ một thời gian rồi ép khô giá trị của đối phương.
Nếu nàng không muốn thì không ai cưỡng ép nàng được.
- Đa tạ ơn cứu mạng của công tử, tiểu nữ không biết lấy gì đền đáp, nguyện trả bằng tấm thân này.
Nói xong câu đó Hạc Khiết lộ biểu tình xấu hổ, nhỏ giọng bổ sung thêm:
- Tiểu nữ vẫn còn tấm thân trong trắng.
Lâm Phàm tiến lên, giơ tay chộp Hạc Khiết:
- Được, thỏa mãn nguyện vọng của nàng.
Hạc Khiết rất xấu hổ, lòng thầm khó chịu. Làm gì nôn nóng vậy, muốn làm luôn ở đây sao?
Nhưng nàng phải cho đối phương ăn bớt một chút trong phạm vi chừng mực, phòng ngừa tên đã trên dây, đối phương không chịu đựng được.
Bộp!
Sắc mặt Hạc Khiết hoàn toàn thay đổi, mắt sáng lấp lóe tia kinh ngạc:
- Công tử, ngài . . .
Lâm Phàm chộp đầu đối phương xách lên, xúc cảm từ bàn tay phỏng đoán ra số liệu đại khái:
- Cao một thước bảy, bốn mươi tám ký, ngực cỡ C, điều kiện tổng thể không kém.
Hạc Khiết hoảng sợ hỏi:
- Công tử muốn làm gì? Không lẽ tin lời tên kia nói? Hắn nói xấu ta! Ta thật sự còn tấm thân trong sạch, sao có thể là loại người đó.
Lâm Phàm nói:
- Tin chứ, chắc chắn tin lời hắn nói rồi, nếu không tin lời đồng tính thì sao tin được khác giới như nàng?
Hạc Khiết ngớ người ra:
- Hả?
Nàng không rõ đối phương nghĩ thế nào, vì sao có suy nghĩ như vậy.
Người trước mắt thật sự là con người sao?
Hạc Khiết dám thề với trời miễn là nam nhân tuyệt đối không thoát khỏi dụ dỗ của nàng. Hạc Khiết cho rằng nam nhân đều là thứ hạ tiện, dùng để lợi dụng.
Lâm Phàm ngước nhìn trời, thấy mặt trăng treo ở phương hướng khác, hắn đổi hướng rồi giơ Hạc Khiết lên cao về phía trăng tròn.
Trăng vừa trắng vừa sáng, mắt thường thấy vầng sáng bao phủ mặt đất.
Lâm Phàm hưng phấn muốn khóc:
- Cảnh tượng rất hoàn mỹ, ta mong đợi lâu rồi!
Từ lúc xa tâm ma thì hắn luôn ngày nhớ đêm mong, ước gì tâm ma lại xuất hiện kéo hắn vào tâm ma đại kiếp nạn. Tiếc rằng tâm ma như đã biến mất, không xuất hiện nữa.
Lúc này phía xa có vô số bóng người bay tới:
- Tặc tử đừng hòng càn rỡ!
Hạc Khiết nghe tiếng nhìn qua, hưng phấn kêu lên:
- Tộc lão cứu ta!
Hạc Khiết không ngờ lúc này nhóm tộc lão đuổi theo kịp, hy vọng sống sót hiện ra, nàng cảm giác mình có thể sống tiếp.
Tộc lão Hạc gia không thể trơ mắt nhìn Hạc Khiết bị người giết. Vì Hạc Khiết có năng lực nhất trong lớp tiểu bối Hạc gia, tuy là nữ nhi nhưng có thể dắt mũi đám thanh niên tài tuấn quay như dế, đủ thấy thủ đoạn của nàng thế nào.
- Xui thật, bản phong chủ sắp bắn pháo hoa đẹp nhất thế gian, không muốn bị ai quấy nhiễu.
- Cuồng thân!
Lâm Phàm vận dụng công pháp, người phát ra tiếng nổ, áo trên rách toạc, hơi thở khủng khiếp chấn động hư không thổi quét tám hướng.
Cường giả Hạc gia cảm nhận khí thế mạnh mẽ kia đều mặt biến sắc, như thấy quỷ:
- Mạnh quá!
- Ngũ Hành Nghịch Thần!
Thất Thần Thiên Pháp mở ra, bảy vị thần linh giáng lâm thế gian hiện ra sau lưng Lâm Phàm, thân hình các vị thần linh khác với trước kia, cao mấy trăm trượng, siêu khủng bố.
Vị thần cuối cùng nuốt những thần linh khác để lớn mạnh bản thân, sau đó khắc lên vai Lâm Phàm, phù văn nổi lên ẩn chứa lực lượng khủng bố.
Lâm Phàm quát lớn:
- Biến!
Sóng âm khiến người khó thể ngăn cản.
Tộc lão Hạc gia thấy cảnh này thì thầm kinh sợ, la to khủng bố, đây còn là người sao?
Ở trong mắt họ thì đây là pháp tướng thiên địa, là đại năng giả thật sự, có thần thông.
Tộc lão Hạc gia kêu lên:
- Đi, đi mau!
Sau đó chạy thật xa.
Rất khủng bố, chỉ dựa vào khí thế này đã làm người ta khó mà ngăn cản, nếu đánh thật thì một kích đủ giết người.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua:
- Xem như các ngươi may mắn.
Hắn đang định bắn pháo hoa, không muốn bị bất cứ chuyện gì quấy nhiễu.
Bắn phóa hoa cần kỹ thuật, trước khi bắn phải điều chỉnh tốt tâm thái, nỗi lòng bình ổn, tốt nhất là hòa vào thiên nhiên, cảm nhận sự yên tĩnh. Còn phải tính toán góc độ, sức gió, ánh sáng đêm vân vân, rất phức tạp.
Không trải qua chín năm giáo dục bắt buộc thì tuyệt đối không bắn pháo hoa rực rỡ được.
Hạc Khiết rít gào:
- Không! Tộc lão đừng vứt bỏ ta!
Hạc Khiết không ngờ hy vọng lại vụt qua trước mắt mình, nàng nhìn Lâm Phàm, tuyệt vọng gầm rống:
- Sao ngươi có thể làm vậy? Ta là nữ nhân, ngươi chỉ biết giết nữ nhân sao?
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Cái đó thì không, nếu chỉ giết nữ nhân thì đạo pháo hoa của bản phong chủ đã đại thành lâu rồi. Bản phong chủ chỉ bắn loại pháo hoa không thuần khiết như các ngươi nên mới không thể đạt tới đỉnh. Thôi, không thể lựa chọn phẩm chất pháo hoa, miễn kỹ thuật tốt là có thể bù đắp thiếu thốn. Đi!
Lâm Phàm xoay cổ tay ném Hạc Khiết lên trời.
Bóng trắng hòa cùng ánh trăng đẹp tuyệt, nếu có thêm nhạc đệm Yêu Cả Đời thì chắc chắn rất tuyệt.
- A, đúng rồi, ta có mp4, chắc có bài đó.
Lâm Phàm lấy mp4 ra tìm nhạc, hình như có trong này.
Hạc Khiết rớt xuống đất cái rầm, trùng kích lớn làm nàng hộc máu.
Lâm Phàm cười nói:
- Tìm được!
Lâm Phàm bước lại gần xách Hạc Khiết lên:
- Ngại quá, bận tìm nhạc quên mất, mà thôi dù sao cũng phải chết, rớt chút không sao.
Lâm Phàm nói xong lại ném Hạc Khiết lên trời, nhạc vang lên, làn điệu làm hắn tìm được cảm giác.
Hoàn mỹ!
Thân hình hơi nghiêng, cánh tay phải kéo ra, năm ngón tay co lại, khoảnh khắc bóng trắng thánh khiết hòa cùng ánh trăng thì tung nắm đấm.
- Không . . .!
Bùm!
Khoảnh khắc nổ tung.
Lâm Phàm nhìn chăm chú, nở nụ cười thỏa mãn.
Giữa pháo hoa như nở một đóa hoa, rất đẹp.
+6 điểm.
Không tròn điểm
Bạn cần đăng nhập để bình luận