Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 546: Di chuyển rồi nói tiếp, không so

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Một góc rừng cây nhỏ.
Sau khi giữ mạng nhỏ Độ Ngọc Phong trốn xa, cảm giác đối phương sẽ không bắt mình thì tìm một chỗ nằm xuống, lén làm chuyện đó.
Một tiếng gầm nhẹ, luồng sáng trắng xẹt qua đêm đen, rực rỡ giây lát rồi rơi xuống với quỹ tích bất quy tắc, đất bùn, lá cây dính giọt trắng.
Độ Ngọc Phong cảm thán:
- Mấy chục năm qua sống uổng phí, không ngờ sẽ sướng như vậy. Nhưng sao bỗng cảm giác thân thể hơi trống rỗng?
Sau đó Độ Ngọc Phong nghĩ có lẽ dư sức làm tiếp, lại cảm nhận cảm giác tuyệt vời khó tả kia.
Nhưng nghĩ đến nam nhân vừa rồi khiến biểu tình của Độ Ngọc Phong nghiêm túc, cứ cảm thấy là lạ.
Các phái đều biết chuyện vùng đất Nguyên Tổ rồi, không lẽ người vừa rồi là người của vùng đất Nguyên Tổ?
Nghĩ đến khả năng này làm Độ Ngọc Phong không ngồi yên, muốn về tông ngay. Nhưng gã tạm thời không muốn đi ngay, làm thêm phát nữa rồi đi.
Có mấy bóng người khựng lại ở phía xa.
Một lão nhân biểu tình khủng hoảng nói:
- Quá khủng bố, sao có thể phát ra khí thế khủng bố như vậy được?
Tiểu thư của Hạc gia bị giết, lão là tộc lão cũng có trách nhiệm. Nhưng thực lực của đối phương quá mạnh, ở lại đó chỉ có một con đường chết. Với tình huống hiện giờ của Hạc gia nếu mất Hạc Khiết sẽ không mất mát bao nhiêu thực lực.
Đệ tử đi theo lên tiếng:
- Tộc lão, xem tình hình thì Hạc Khiết chắc chắn không sống nổi, không có nàng lôi kéo e rằng liên lạc giữa chúng ta và môn phái sẽ cắt đứt.
Nếu hỏi hậu bối thiên tài nhất Hạc gia của họ là ai thì đó chính là Hạc Khiết, dù thực lực của nàng không mạnh nhưng năng lực cá nhân liên lạc với đệ tử đại phái. Thế lực chủ yếu của nàng là buôn bán người, cung ứng cho tu sĩ cần các nhu cầu đặc biệt.
Ví dụ cần lô đỉnh hay có sở thích riêng, bọn họ không thể tìm công khai, luôn mua từ tay Hạc Khiết.
Bây giờ Hạc Khiết đã chết, phải làm sao đây?
Tộc lão trầm tư giây lát:
- Tạm mặc kệ nó, mau trở về. Chúng ta sẽ tiếp nhận thế lực của Hạc Khiết. Lão tam, ngươi đã ghi lại khuôn mặt của người kia chưa?
- Ghi rồi, chờ khi trở lại ta sẽ in ra, công bố hình ra ngoài. Nói là Hạc Khiết bị độc thủ, khiến các thanh niên tài tuấn đi báo thù.
Tộc lão gật đầu nói:
- Ừm, làm tốt lắm, chỉ tiếc cho Hạc Khiết, Hạc gia sẽ bị mất mát.
Bọn họ không ngờ xảy ra chuyện như vậy, trong thời gian ngắn rối loạn, thế lực không có đầu tàu. Bọn họ là một đám đực rựa, sao có thể dắt mũi những thanh niên tài tuấn được.
Lâm Phàm tiếp tục ngâm trong Thiên Hà Vương Đỉnh, Thanh Uyên Địa Hỏa đốt hừng hực bên dưới. Lấy ngọn lửa từ chỗ Thanh Oa dùng khá tốt, chỉ một dúm nhưng đủ đun nóng nước.
- Ài, đã ngắm pháo hoa, cảm quan hưởng thụ rồi, để xem rút thăm trúng thưởng có thể rút ra cái gì.
Điểm: 450015.
Nhìn số điểm này làm hắn khó chịu, nhưng thôi kệ.
Kim cương rút thăm trúng thưởng, một vạn một lần, hắn đang suy nghĩ nên rút thế nào.
Chưa rút lần nào, chắc sẽ may mắn ngay lần đầu.
Lâm Phàm quyết định rút hết:
- Thôi, rút hết luôn.
Nếu không rút được thứ tốt hắn sẽ đập đầu vào tường.
[Tiêu hao bốn mươi lăm vạn điểm, rút liên tục bốn mươi lăm lần kim cương rút thăm trúng thưởng.]
Khi tiêu hao điểm chỉ còn mười lăm điểm thì Lâm Phàm chắp hai tay, cầu trời.
- Lạy Tam Thanh đại lão trên trời có linh, ta nguyện đổi các đệ tử Vô Địch phong độc thần cả đời để rút được thứ tốt.
[Kim cương rút thăm trúng thưởng: Cảm tạ quý khách, không ngừng cố gắng.]
Bà nội nó!
Phát đầu tiên đã đen, đen đủi, nhưng không gấp, mới một vạn điểm, bình tĩnh.
[Kim cương rút thăm trúng thưởng: Rút được thẻ công pháp Thiên giai viên mãn tùy ý.
[Kim cương rút thăm trúng thưởng: Rút trúng hướng dẫn sáng tạo công pháp thần giai.]
Oách, ghê gớm, Tam Thanh xin nhận bản phong chủ cúi đầu!
Lâm Phàm thầm mừng, cái này xanh lè rồi, không ngờ liên tục ra hai thứ tốt. Nhưng có thêm nữa hắn cũng không ngại nhiều, lâu rồi không ra buff vĩnh hằng, nếu được thêm một cái thì loại nào hắn cũng chịu.
Nhưng sau đó mặt Lâm Phàm ngày càng đen, đen như mực, như nhọ nồi.
Liên tục cảm ơn quý khách, không thể đổi câu khác sao?
Cho một môn công pháp cũng được!
Tiếng gợi ý liên tục làm hắn tuyệt vọng, không có công pháp thì cho ít đan dược được không, đừng tàn nhẫn vậy mà.
Khi lần rút cuối cùng trong bốn mươi lăm lần liên tục qua đi, Lâm Phàm đã tuyệt vọng. Đúng như suy nghĩ, trừ ra hai thứ kia ra không có thứ khác.
- Thôi, không quá lỗ, bốn mươi lăm vạn điểm rút được hai món này đã rất có lời.
Hắn chỉ có thể tự an ủi mình như vậy, hơn nữa hai thứ này đúng là rất quan trọng với hắn, đặc biệt là hướng dẫn sáng tạo công pháp thần giai, rất may mắn.
Thiên giai thượng phẩm Phạn Ma Vô Song mà hắn đang tu luyện cũng không tệ, nhưng giờ hắn là Bán Thần cảnh, phải tu luyện công pháp thần giai. Còn thẻ công pháp Thiên giai viên mãn tùy ý thì hơi khó, Hỗn Nguyên Đại Thân đã đến đệ tứ trọng, tiêu hao gần hai trăm vạn điểm, giờ thăng cấp dễ dàng thì rất không đáng giá, tạm giữ lại phần thưởng này.
Lâm Phàm híp mắt ngồi khoanh chân trong Thiên Hà Vương Đỉnh, tiến vào trạng thái tu luyện, chậm rãi tăng giá trị khổ tu.
Thần cảnh ơi là Thần cảnh, vào cảnh giới này là Chân Tiên giới mặc cho hắn đập phá.
Sáng sớm, một lũ ánh mặt trời chiếu xuống, Lâm Phàm lấy bản đồ ra xem kỹ sau đó chọn một hướng.
Nguyên Tiên Tôn phủ.
Đây là một chỗ bí cảnh của Chân Tiên giới, mười năm mở một lần, những lúc khác trong trạng thái đóng kín.
Nhưng với Lâm Phàm thì dù đóng hay mở đều không thể ngăn bước chân của hắn.
Lâm Phàm dọn dẹp hành lý, ẩn vào hư không, biến mất không bóng dáng.
Hạc thành.
Đây là thành trì chỗ Hạc gia, vì Hạc gia cầm đầu nên tòa thành bị gia tộc sửa tên lấy dòng họ đặt cho tòa thành.
- Hu hu!!!
Tiếng khóc vang dội thấu trời.
Một thanh niên tài tuấn ngã ngồi dưới đất ôm cây cột bên cạnh gào khóc:
- Hạc cô nương vì sao đã ra đi, cô nương nỡ lòng nào bỏ lại ta. Không còn cô nương cùng nhau ngâm thơ đối câu, ngắm hoa nhìn trăng.
Tài tuấn khóc ròng, đau lòng muốn chết.
Gã là thư sinh, đọc sách thánh hiền, tình cờ lọt vào mắt xanh của Hạc Khiết, hai người du thuyền ngắm hồ, lòng ngọt ngào.
Tuy có tin đồn Hạc Khiết không giữ mình trong sạch, nhưng ở trong mắt gã thì đó là người ngoài ô miệt, không thể tin.
Giờ nghe tin Hạc cô nương bị kẻ ác tàn nhẫn giết hại, không chừa mẩu xương, đối với gã như trời sập, lòng lạnh buốt.
Tài tuấn đứng dậy, mặt dữ tợn nói:
- Ta phải báo thù cho Hạc cô nương! Người trong bức hình là ai?
Xung quanh cũng có nhiều người rất đau lòng, nhưng nghe câu hỏi thì liếc trắng mắt:
- Bằng vào ngươi? Trăm không một dùng là thư sinh, ngươi lấy cái gì báo thù? Mông sao?
Tài tuấn tức giận đánh lộn với người ta:
- Câm mồm! Không được nhục nhã ta, ta liều mạng với ngươi!
Trong một trà lâu phía xa.
Mấy người ngồi tán dóc:
- Hạc gia tiểu thư bị người giết? Người này gan to bằng trời, nghe đồn đệ tử chân truyền của Đông Dương phái, Đường Phong mếm mộ Hạc tiểu thư đã lâu, nếu bị hắn biết thì sẽ nổi điên.
- Ai biết, Hạc gia tiểu thư có chút năng lực, các ngươi nhìn xem, bao nhiêu người ở đây đau đớn khổ sợ, dù phụ mẫu của họ chết cũng không vật vã như vậy.
- Đi thôi, đi Hạc gia hỏi xem chuyện thế nào.
Nhóm người này quần áo không tầm thường, pháp lực trong người bàng bạc, bọn họ rất tò mò chuyện này.
Nguyên Tiên Tôn phủ.
Lâm Phàm tới đây, nhìn quanh một vòng. Chỉ có một cửa đá đứng sững, cửa đá khép kín, các loại đồ án hiện trên cánh cửa.
Thùng thùng thùng!
Lâm Phàm gõ thử:
- Hơi cứng.
Hắn co tay lại, lực lượng khủng bố ngưng tụ trên nắm tay rồi đấm mạnh vào cửa đá.
Bùm!
Cửa đá rung rung, phản lực từ cửa đá bật ngược về đẩy Lâm Phàm ra.
Lực lượng chui vào người hắn, chấn máu sôi trào tràn ra khóe môi.
Lâm Phàm không ngờ cửa đá thần kỳ đến vậy:
- Ha ha ha! Thật là hơi thú vị, một cánh cửa đá mà có thể chấn bản phong chủ thành như vậy.
Lâm Phàm mặc kệ lực lượng chui vào người phá hoại.
- Bị thương, tự giải quyết vậy.
Gần đây tiết kiệm dùng Thái Hoàng kiếm, hắn giơ tay bẻ cổ, rắc một tiếng, xong xuôi.
Mười giây sau.
Phục hồi trạng thái sung sức.
- Nguyên Tiên Tôn phủ, nghe tên là biết chỗ của đại nhân vật, nhưng có cửa đá cản đường, không thể chờ tới mười năm sau nó mở ra.
Lâm Phàm loanh quanh một vòng, không nhìn ra Nguyên Tiên Tôn phủ có gì ghê gớm.
Bên cạnh cửa đá dựng hai cây cột đá, Lâm Phàm bước tới, giang hai tay ôm chặt, quát to, lực lượng hùng hồn tràn ra. Hắn định cứng rắn bứng Nguyên Tiên Tôn phủ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất rung rinh nhưng khó còn hơn di chuyển Hư Vọng Chi Lâm, dao động rất ít.
Lâm Phàm cắn môi:
- Bản phong chủ không tin, không thể di chuyển ngươi xem như đến Chân Tiên giới uổng công!
Hắn chổng mông gồng sức nâng lên.
Dù thế nào quyết mang Nguyên Tiên Tôn phủ đi.
Răng rắc! Răng rắc!
Mặt đất nứt ra, đất bùn ngoài rìa vỡ tung.
Lâm Phàm đỏ mặt thở hổn hển:
- Nặng quá!
Đây là lần đầu tiên Lâm Phàm phát hiện có thứ khó di dời như vậy.
Tiếng động lớn đánh thức sinh linh ngủ say trong Nguyên Tiên Tôn phủ, chúng nó ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra.
Nguyên Tiên Tôn phủ luôn rất yên tĩnh sao bỗng trở nên xao động? Dường như còn rất lâu mới đến giờ mở ra mà, bên ngoài làm sao vậy?
Trong khi Lâm Phàm cố gắng di chuyển thì một giọng nói hùng hồn phát ra từ Nguyên Tiên Tôn phủ:
- Trọng địa của tiên gia, các ngươi không mau lui ra, đừng chọc sát kiếp vào người!
Lâm Phàm ngừng động tác, giương mắt nhìn cửa đá. Hình như giọng nói vừa rồi phát ra từ cửa đá.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ, không nghĩ ra, lại cắm cúi di dời. Mặc kệ nó là ai, di chuyển trước rồi tính, chờ hắn mang Nguyên Tiên Tôn phủ về tông môn sẽ cùng lão sư vào thám hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận