Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 547: Ta còn sẽ trở về

- Nặng quá, nhưng ít ra có hy vọng.
Lâm Phàm tốn sức chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng di chuyển một chút, chỉ chút xíu nhưng cho hắn niềm tin tràn trề. Miễn di chuyển được chứng minh có thể di dời vùng đất mạo hiểm Nguyên Tiên Tôn phủ.
- A!
Lâm Phàm gồng hết sức, cánh tay và cần cổ nổi gân xanh như chùm rễ cây, như các con rồng dữ tợn.
Nhờ Lâm Phàm tu luyện ngạnh công, chỉ lĩnh ngộ pháp tắc lực lượng, tất cả giải quyết bằng bạo lực.
Nếu Thần cảnh đến đây cũng không có năng lực lay động Nguyên Tiên Tôn phủ.
Lâm Phàm hét to một tiếng:
- Bản phong chủ không tin không thể động vào ngươi!
Mặt đất rung ring, đá vụn lăn từ Nguyên Tiên Tôn phủ xuống.
Nền đất quanh Nguyên Tiên Tôn phủ không ngừng tan vỡ, dần lan đến nền móng của Nguyên Tiên Tôn phủ.
Sinh linh ẩn giấu trong Nguyên Tiên Tôn phủ tức giận, giọng nói hùng hồn tràn ngập uy nghiêm vô thượng vang lên:
- Trọng địa của tiên gia, các ngươi không mau lui ra, đừng chọc sát kiếp vào người!!
Không biết giọng nói này là của đại nhân vật nào trong Nguyên Tiên Tôn phủ, nghe ngữ điệu tràn ngập bá đạo, xã hội đen.
Tu sĩ không thường lăn lộn trong xã hội sẽ bị một câu làm chùn chân.
Nhưng Lâm Phàm là ai? Là phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông, một người lăn lộn trong xã hội, không dễ bị hù sợ.
Lâm Phàm mắng lại:
- Bà nội nó, giết con mắt!
Lâm Phàm nghiến chặt răng, trán chảy mồ hôi.
Lâm Phàm đã nhìn ra Nguyên Tiên Tôn phủ chắc chắn là đất báu, nếu không đã chẳng khó bưng đến vậy.
Trong Nguyên Tiên Tôn phủ lại truyền ra tiếng nói:
- Khốn kiếp! Con kiến như các ngươi sao có thể nhúng chàm Nguyên Tiên Tôn phủ, còn không mau lùi lại! Sát kiếp đã đến, chết mười mươi!
Chủ nhân của giọng nói đã ngây người, đây còn là người sao? Đồ ngốc cũng biết không thể làm chuyện này.
Lâm Phàm thả tay ra:
- Phù.
Hắn vung vẫy hai tay, biểu tình nghiêm túc, hắn phát hiện Nguyên Tiên Tôn phủ không đơn giản, khó di dời. Hình như có thứ gì ghì Nguyên Tiên Tôn phủ lại làm hắn khó nâng nó lên.
Lâm Phàm khoảnh khắc lùi ra xa, giữ khoảng cách nhất định với Nguyên Tiên Tôn phủ.
- Phàm nhân các ngươi mau rời đi, mười năm sau tiên phủ mở ra tự lấy cơ duyên.
Lâm Phàm nheo mắt, hắn thề hôm nay nếu không lấy Nguyên Tiên Tôn phủ đi thì hắn không gọi là Lâm Phàm!
Huống chi đây là vật vô chủ, xuất hiện ở chốn đồng không mông quạnh, người có duyên mới biết, hắn có duyên phận này.
Thứ này có duyên với hắn.
Lâm Phàm lấy Thánh Thổ Châu ra khỏi trữ vật giới chỉ.
Thánh Thổ Châu vừa đi ra liền la to:
- Phong chủ hãy thả ta ra đi!
Thánh Thổ Châu đã nhận ra vị đạo hữu này cực kỳ khủng bố, nó rơi vào tay hắn e rằng không có ngày sống yên. Huống chi nó là Thánh Thổ Châu chí cao chí thánh chí thượng, người khác sao có thể sở hữu nó, không sợ giảm thọ?
Lâm Phàm lấy nồi ra:
- Thánh Thổ Châu, tuy chúng ta mới gặp không lâu nhưng ngươi đã là đồng đội của ta, giờ là lúc ngươi nên biểu hiện. Hãy lấy thực lực của ngươi ra, chúng ta cùng nhau đi về phía con đường tươi sáng.
Thánh Thổ Châu ngơ ngác, cái tên này còn chút gì gọi là tự biết thẹn không? Nó trở thành đồng đội của hắn bao giờ? Rõ là giam cầm, bắt buộc giữ lại!
Cái gọi là đồng đội chẳng phải là cam lòng cùng nhau sao?
Lúc này Lâm Phàm nhắm ngay cánh cửa đá, tay phải kéo rộng, tay trái khống chế Thánh Thổ Châu.
Với độ cứng của Thánh Thổ Châu chắc đủ để phá mở cánh cửa đá này.
Lâm Phàm hét to một tiếng:
- Vinh diệu Thánh Thổ Châu!
Tay cầm nồi quất mạnh, bốp một tiếng, tốc độ của Lâm Phàm lên đến cực hạn đập thẳng vào cửa đá.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến, Thánh Thổ Châu va chạm làm cửa đá rung rinh, tro bụi rơi đầy.
Thánh Thổ Châu chửi mắng:
- Bà nội nó!
Thánh Thổ Châu thừa nhận là nó rất cứng rắn nhưng không thể đối xử với nó như vậy.
Hữu Sắc Nhãn Tình!
Thánh Thổ Châu muốn chạy nhưng bất giác bay về phía Lâm Phàm.
Với trạng thái này thì không cần đóng Hữu Sắc Nhãn Tình, tay cầm nồi càng chắc chắn, nhắm chính xác phương hướng, lại đánh qua.
Tốc độ của Thánh Thổ Châu nhanh hơn nữa, tiếng xé gió, chấn động không ngừng, cuối cùng đập mạnh vào cửa đá.
- Phàm nhân các ngươi càn rỡ!
Giọng nói phát ra từ Nguyên Tiên Tôn phủ dần chất chứa tức giận, dường như hành động của Lâm Phàm đã hoàn toàn chọc tức nó.
Tiếc rằng Lâm Phàm vẫn làm theo ý mình, không thèm để bụng giọng nói phát ra từ Nguyên Tiên Tôn phủ.
Lâm Phàm cảm giác mình như được tuyển thủ vô địch tennis quốc tế nhập xác, làm các loại động tác độ khó cao đều được.
Đùng!
Đùng!
Đùng!
Thánh Thổ Châu nhiều lần đập vào cửa đá, vị trí mỗi cú va đập đều cùng một điểm.
Lực lượng phát ra từ cửa đá đều chui vào người Thánh Thổ Châu, nhưng tạm thời Thánh Thổ Châu vẫn ổn.
- Quả nhiên cứng rắn, không phải tiên khí bình thường có thể đối kháng.
Lâm Phàm cảm giác mình tìm được bảo bối, độ cứng rắn của Thánh Thổ Châu rất cao, dù là thiên khí thượng phẩm cũng không thể so sánh.
Răng rắc!
Cửa đá bị đánh thủng một lỗ, tiếng nứt nẻ nghe vui tai.
Lâm Phàm đóng Hữu Sắc Nhãn Tình lại ngay, chộp lấy Thánh Thổ Châu bỏ vào trữ vật giới chỉ, sau đó lao nhanh vào cửa đá.
Lâm Phàm cười híp mắt dán mắt vào lỗ hổng nhìn bên trong:
- Ha ha ha! Bản phong chủ đã bảo là không muốn mở cũng phải mở, còn uy hiếp ta. Sát kiếp đâu, có giỏi thì tới đây!
Bên trong một mảnh xám xịt như có cái gì che tầm mắt, không thấy rõ bên trong có cái gì.
Lâm Phàm đấm vào lỗ thủng, bàn tay dán cửa đá, người dán sát, hắn quát to kéo mạnh.
Lâm Phàm không tin đã làm đến mức này mà không giải quyết được cánh cửa đá.
Răng rắc!
Cửa đá chấn động, tro bụi tuôn rơi, nghe tiếng động đó Lâm Phàm thầm mừng rỡ, sắp thành công.
Lâm Phàm phát ra tiếng gầm khiến người sợ, gỡ cửa đá và khung cửa xuống.
Lâm Phàm thầm nghĩ:
- Không lẽ bản phong chủ có tiềm chất làm dân phòng?
Hắn tạm gác chuyện này sang bên, bỏ cửa đá vào trữ vật giới chỉ. Cánh cửa rất cứng, tuy không bằng Thánh Thổ Châu nhưng có thể chịu đựng một đấm của hắn đủ thấy nó lợi hại, sau này hắn đánh người xem như có vũ khí dùng.
Lâm Phàm ngửa đầu, ngạo nghễ đứng chỗ lối vào:
- Nhìn thấy chưa? Cửa đá bị bản phong chủ dỡ xuống, còn bảo mười năm mở ra. Cho ngươi biết, bản phong chủ là người chuyên phá hoại quy định. Kêu ngươi mở thì hãy mở, không mở ra bản phong chủ gỡ xuống!
Cảnh tượng bên trong hơi kỳ dị, có vật chất bí ẩn chảy xuông bít kín lối vào, không biết tình huống bên trong là gì.
Thanh âm trong Nguyên Tiên Tôn phủ lại truyền ra:
- Phàm nhân, ngươi đang trêu sát kiếp vào người!
Không có cửa đá ngăn trở, giọng nói rất hùng hồn xuyên qua nghiền ép trong đầu, giống như uy áp tinh thần. Nhưng với Lâm Phàm thì uy áp tinh thần đó vô ích.
Lâm Phàm nhấc chân bước vào lỗ hổng:
- Giết gì mà giết, bản phong chủ không phải bị hù từ nhỏ đến lớn. Bản phong chủ bấm đốt tính ra hai ta có duyên, hãy đi theo ta.
Hắn muốn nhìn xem bên trong có cái gì, là ai đang nói chuyện.
Đột nhiên vật chất bí ẩn tràn ngập xung quanh biến đổi, như bị cái gì hấp thu, chúng nó đè ép sâu trong lỗ hổng. Vật chất bí ẩn xung quanh tan biến như chưa từng xuất hiện.
Lâm Phàm không quan tâm, mặc kệ có nguy hiểm gì thì hắn không sợ.
Lâm Phàm nhấc chân bước nhanh tới trước, hùng dũng hiên ngang.
Lâm Phàm chợt khựng lại, nhíu chặt mày, hắn phát hiện có chút vấn đề, gió rít không ngừng tới gần.
Khi hắn thấy rõ ràng thì hét lên, một nắm đấm to đánh tới.
Bùm!
Khoảnh khắc va chạm Lâm Phàm phát hiện lực lượng đó hùng hồn khó thể ngăn cản.
- Bà nội nó!
Lâm Phàm đã bay đi xa, sau đó hóa thành các đốm sáng biến mất trên trời.
Lâm Phàm gầm rống:
- Ta sẽ trở về!
Thanh âm dần tan biến.
Nguyên Tiên Tôn phủ bình tĩnh lại, chỉ còn tiếng cười khẽ:
- Hừ, phàm nhân, không nghe khuyến cáo, sát kiếp giáng lâm, không kịp hối hận.
Chỗ lỗ hổng, cửa đá đã bị Lâm Phàm di chuyển nhưng vật chất bí ẩn tràn tới lại ngưng tụ thành cửa đá, cánh cửa dày nặng hơn cái đầu, hơi thở huyền diệu bao phủ cánh cửa.
Giữa hư không, Lâm Phàm không biết bị đánh bay tới đâu.
Hắn không ngờ Nguyên Tiên Tôn phủ thật sự có cường giả ở trong đó, cú đấm vừa rồi ẩn chứa lực lượng không giống bình thường, ít nhất là Thần cảnh, còn không phải loại tầm thường. Nếu là Thần cảnh bình thường sẽ không có áp lực như vậy.
- Phụt!
Lâm Phàm vừa bay vừa hộc máu.
- Chân Tiên giới không đơn giản, nước hơi sâu.
Một vùng đất mạo hiểm nho nhỏ đã có tồn tại như vậy, xem tình hình không phải thực thể nhưng bộc phát ra lực lượng không tầm thường.
- Bà nội nó, mất mặt. Thôi, bay một lúc đã, trong người đang bị thương nặng, chờ xem chết lúc nào.
Lâm Phàm nhắm mắt lại nhập gia tùy tục.
Không biết qua bao lâu, lực lượng nghiền áp trên người hắn yếu bớt, thân hình từ trên cao rơi xuống.
Người rớt xuống đất nảy mấy lần như trên mặt nước.
Lực lượng ẩn chứa trong cú đấm vừa rồi khó ngăn cản, Lâm Phàm bị thương nặng lúc bay tới đây đã hộc máu nhiều lần.
Nhưng không sao, hắn vẫn sẽ quay lại Nguyên Tiên Tôn phủ. Tuy cú đấm kia rất lợi hại nhưng hắn không tin mình không thể di chuyển vùng đất mạo hiểm.
- Phù, rốt cuộc dừng lại.
Lâm Phàm nằm tại chỗ, xương toàn thân như đã nát, máu chảy đầm đìa, sức sống dần trôi.
Dù sao mười giây nữa sẽ sống lại.
Khoan!
Chuyện gì đây?
Xảy ra chuyện làm Lâm Phàm bất ngờ.
Sức sống trôi đi lại quay về.
Hắn mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt của một thiếu nữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận