Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 548: Phải bao giết bao chôn

Lâm Phàm nhìn thiếu nữ trước mắt mình.
Sợi tóc màu băng lam rũ xuống eo, da trắng nõn như tuyết, chân mày lá liễu cong lúc này nhíu chặt, đôi tay thuôn mảnh đè lên người Lâm Phàm, dưới lòng bàn tay tỏa ánh sáng màu lam.
Thật là một thiếu nữ tựa như tinh linh, rất đẹp, đẹp hơn cả Liễu Nhược Trần hoặc Hạc Khiết, hai nữ nhân đẹp nhất trong số những người hắn đã gặp.
Đặc biệt khí chất phát ra từ người thiếu nữ khác với mấy kẻ yêu diễm đê tiện kia, nếu dùng làm pháo hoa sẽ đẹp lắm.
Tiếc rằng hắn không phải biến thái.
Lâm Phàm lên tiếng đầu tiên:
- Cô nương làm gì vậy?
Hắn nói chuyện thều thào, khoang miệng tràn đầy máu.
Có thể đánh Lâm phong chủ vô địch ra nông nỗi này đủ thấy lực lượng của cú đấm kia cuồng bạo cỡ nào.
Thiếu nữ mở miệng nói:
- Ngươi đừng nói chuyện, ta đang cố gắng cứu ngươi.
Nàng có hàm răng trắng đẹp như vỏ sò, giọng dịu dàng chất chứa kiên nghị.
Đây là một thiếu nữ có nghị lực.
Đầu Lâm Phàm nổi lên dấu chấm hỏi. Cứu ta? Làm cái quỷ gì, bản phong chủ còn cần ai đến cứu sao? Cười chết người.
Lâm Phàm xua tay, không muốn nói nhiều:
- Cô nương đừng cứu, về đi.
Tuy cô nương này là người của Chân Tiên giới nhưng nàng chủ động cứu bản phong chủ, vậy không thể bắn pháo hoa. Bản phong chủ là người chính nghĩa yêu hòa bình, không phải hạng người tàn nhẫn.
Thiếu nữ nghe vậy lắc đầu, sốt ruột nói:
- Không được! Ngươi đừng nói nữa, ta biết rất đau nhưng ta nhất định sẽ cứu sống ngươi!
Lâm Phàm rủa thầm trong bụng:
- Bà nội nó!
Tình huống này rất khó chịu, sự sống trong người đang trôi đi, hắn chuẩn bị tùy thời sống lại, nhưng cô nương này giúp tăng lên sức sống, cảm giác không trên không dưới khó chịu chết.
Chợt có tiếng bước chân.
- Công chúa.
Trong tầm mắt của Lâm Phàm thấy một nam nhân trung niên thân hình cao to bước lại gần, mình trần, cơ bắp cuồn cuộn tràn ngập sức mạnh. Nam nhân tràn đầy cảnh giác nhìn Lâm Phàm, tay phải đặt lên cốt đao giắt bên hông, như thể hắn dám nhúc nhích là gã sẽ ra tay ngay.
Nam tử cảnh giác nói:
- Công chúa, hắn là tu sĩ nhân loại, mau rời xa hắn!
- Anh Phi, hắn bị thương rất nặng, cần chữa trị.
Anh Phi nhìn Lâm Phàm chằm chằm lại ngó công chúa, cuối cùng gật đầu, vác Lâm Phàm lên.
Lâm Phàm hít sâu:
- Lão ca, bao lâu rồi không tắm? Mùi hơi sặc mũi.
Mùi nam nhân nồng nặc xông vào mũi làm hắn sặc muốn hộc máu.
Anh Phi lạnh lùng nói:
- Ngậm miệng!
Nếu không phải công chúa muốn mang tu sĩ nhân loại này về thì Anh Phi chắc chắn giết hắn tại chỗ.
Bọn họ là yêu tộc, ẩn khuất trong núi sâu, không tham gia vào tranh đấu nào. Nhưng tu sĩ nhân loại không bỏ qua cho họ, luôn bắt giết bọn họ. Hiện giờ có đại năng giả yêu tộc thành lập môn phái, thu nhận yêu tộc trong thiên hạ nhưng vì bọn họ đặc biệt, không thể tin tưởng bất cứ ai, thậm chí không tin cùng tộc.
Vì vậy chỉ có thể tránh né.
- Lên mặt dữ.
Lâm Phàm không ngờ nam nhân này lên mặt như vậy, nhưng thôi, nể mặt cô nương nên không thèm so đo với ngươi, có điều mùi thật khó chịu đựng.
Thiếu nữ bỗng kéo tay Lâm Phàm.
Lâm Phàm sửng sốt, muốn rút tay về, tay của bản phong chủ sao có thể để cô nương chạm vào.
Nhưng thiếu nữ nắm thật chặt, nói:
- Ngươi đừng nhúc nhích, ngươi bị thương rất nghiêm trọng, nếu không chữa trị sẽ chết giữa đường.
Lâm Phàm rất muốn nói rằng ta mong chết, chết rồi sẽ phục hồi lại hết.
Nhưng trước tình huống này thì hắn không nói nên lời. Thôi thì giả làm người bị thương nhìn xem tình hình thế nào, đất đai của Chân Tiên giới rộng mênh mông, tràn ngập nhiều điều chưa biết.
Chốc lát sau nhiều người xuất hiện xung quanh.
Có nam có nữ, ăn mặc mộc mạc, phòng ở dựng bằng cây cối đơn giản.
Đừng nói đây là một tộc, trông giống bộ lạc hơn. Tất cả nhà gỗ san sát nhau, vòng ngoài là một hàng cọc gỗ sắc bén vây thành rào bảo vệ, không biết dùng để ngăn ai.
Vì với tu sĩ Chân Tiên giới thổi một hơi đủ đánh ngã những thứ này.
Các tộc nhân nhìn Lâm Phàm bị khiêng trên vai đều lộ biểu tình cảnh giác, mắt rực cháy lửa giận như thể có thù sâu nặng với hắn.
Một bà lão được tộc nhân nâng bước ra hỏi:
- Anh Phi, ngươi khiêng ai trên vai vậy?
Anh Phi nhìn người đến, cung kính nói:
- Thưa trưởng lão, đây là tu sĩ nhân loại được công chúa cứu ở bờ sông, ta cho rằng nên giết nhưng công chúa yêu cầu mang hắn trở về.
Lâm Phàm nói:
- Ta không cần các ngươi cứu về, hay thả ta về chỗ cũ, một mình ta nằm ở đó là được, cũng khá thoải mái.
Bà lão cầm cây gậy chống bằng gỗ, tuy lớn tuổi nhưng mắt tràn ngập uy nghiêm:
- Tu sĩ nhân tộc, đã đến chỗ của chúng ta tức là nơi này bị phát hiện, giết.
Anh Phi gật đầu nói:
- Vâng!
Ngay lúc này thiếu nữ ra mặt ngăn cản:
- Không được, không thể giết!
Sắc mặt bà lão dịu lại nói:
- Thanh Thanh, ngươi còn nhỏ. Không thể giữ lại tu sĩ nhân tộc, nếu không sẽ mang đến tai họa lớn cho tộc ta.
Lâm Phàm nằm trên vai nam nhân cao to nói xen vào:
- Lão bà bà nói đúng, giết ta cho rồi, nhưng bao giết bao chôn nhé!
Mùi trên người nam nhân vẫn sặc mũi làm hắn không chịu nổi.
Bà lão cảnh giác nhìn Lâm Phàm:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Lời hắn nói làm bà thấy không ổn, nhân tộc này không sợ bà chút nào, chỉ có một khả năng là có người ở xung quanh. Nhưng không đúng, tu sĩ nhân tộc này bị thương nặng, nếu không nhờ Thanh Thanh cứu chữa thì đã chết từ lâu. Rốt cuộc có ẩn khuất gì trong chuyện này?
Bà lão không nghĩ ra, khi nhìn hướng Thanh Thanh thì buông tiếng thở dài, xem ra không thể giết người.
Bà lão nói:
- Nhốt người này lại, trông giữ nghiêm ngặt.
Anh Phi gật đầu nói:
- Vâng!
Gã khiêng Lâm Phàm đi tới chỗ nhà tù ngầm.
Thanh Thanh đuổi theo:
- Chờ đã, hắn còn cần chữa trị nếu không sẽ chết!
Bà lão muốn nói cái gì nhưng ngẫm nghĩ lại thôi, đi tới trước một pho tượng đá dựng giữa tộc.
Tượng đá cao bốn thước, hình dạng phụ nữ, tay cầm quyền trượng. Tuy chỉ là tượng đá nhưng trông sáng sủa khó tả.
Lâm Phàm nghiêng đầu nhìn pho tượng.
Có một loại lực lượng kỳ diệu lấy tượng đá làm trung tâm khuếch tán bốn phía, bao trùm phạm vi nhỏ này. Nhưng lực lượng không quá mạnh, rất vi diệu, nếu Lâm Phàm không vào Bán Thần cảnh thì chưa chắc nhìn thấu.
Trong nhà tù ngầm.
Anh Phi ném Lâm Phàm xuống, động tác đơn giản hơi thô bạo.
Lâm Phàm cười nói:
- Lão ca hơi thô lỗ đấy.
Tạm thời chưa thể chết, nhưng hắn rất muốn chết.
Thanh Thanh đi theo bên cạnh tiếp tục chữa cho Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhìn cô nương trước mặt mình, hắn muốn chết, rất muốn nói cô nương, chữa kiểu này thì chờ tới bao giờ vết thương của bản phong chủ mới lành?
Lâm Phàm hỏi:
- Cô nương, chỗ này là đâu?
Mái tóc đẹp rũ xuống, Thanh Thanh tập trung chữa thương cho Lâm Phàm, đáp:
- Nơi này là Nguyệt tộc, các tộc nhân của ta đều sống ở đây. Sao ngươi tới đây?
Lâm Phàm trả lời:
- Ta hả, thì vèo một tiếng bay qua.
Thanh Thanh nhếch môi cười:
- Làm gì có ai vèo một tiếng bay tới đây.
Lâm Phàm nói:
- Thật sự, Lâm Phàm này chưa bao giờ lừa người.
Thanh Thanh nói:
- Ngươi tên Lâm Phàm? Ta tên Thanh Thanh, là công chúa của Nguyệt tộc.
Thanh Thanh cảm nhận hơi thở trong người đối phương bình ổn một chút, hai tay nhấc lên, nàng lúng túng nói:
- Thật có lỗi, thực lực của ta quá yếu, chỉ có thể chữa đến mức này, ngày mai ta sẽ đến nữa.
Anh Phi bước tới nói:
- Công chúa, trưởng lão gọi công chúa trở lại.
Thanh Thanh đứng dậy, huơ tay với Lâm Phàm:
- Tạm biệt, có ta ở đây ngươi sẽ không sao đâu.
Lâm Phàm cười phất tay:
- Ngày mai gặp, cô nương.
Sau khi người đã đi, Lâm Phàm thấy nam nhân cao to đứng ngoài nhà tù nhìn mình chằm chằm như muốn ăn thịt.
Anh Phi mở miệng nói:
- Tu sĩ nhân loại, ta khuyên ngươi hãy từ bỏ ý tưởng, nàng là công chúa của tộc ta, không phải loại như ngươi có thể nhúng chàm. Tuy công chúa cho ngươi sống nhưng ngươi đừng tưởng mình an toàn.
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi:
- Ghen hả?
Anh Phi tức giận quát:
- Càn rỡ! Ngươi nói bậy bạ cái gì!
Anh Phi không ngờ tu sĩ nhân tộc này nói năng tùy tiện như thế, nếu bị người trong tộc nghe thấy thì sao được.
Lâm Phàm cười, không nói gì thêm. Hắn phát hiện đôi tay của người Nguyệt tộc nhọn như của tinh linh.
Lâm Phàm hỏi:
- Bản phong chủ hỏi ngươi, tại sao Nguyệt tộc các ngươi trốn ở chỗ này? Nghe nói yêu tộc có bốn điện, các ngươi tham gia vào một điện là được rồi.
Anh Phi ngồi xếp bằng không thèm trả lời, xem Lâm Phàm như không khí.
Bị đối phương lờ đi làm Lâm Phàm thấy bất đắc dĩ, con người này rất không thân thiện. Nhưng thôi, vết thương trong người hơi nặng, hắn cũng có hứng thú với yêu tộc.
Lâm Phàm móc ra bản đồ lấy từ chỗ Độ Ngọc Phong, xem cẩn thận.
Nguyên Tiên Tôn phủ cho Lâm Phàm ký ức khắc sâu, chỗ đó làm hắn mất mặt, trong lòng rất khó chịu, đợi hắn tìm hiểu rõ rồi sẽ giết ngược về.
Không dời Nguyên Tiên Tôn phủ đi thề không bỏ qua.
Buổi tối.
Các tộc nhân của Nguyệt tộc tụ tập giữa bộ lạc, Thanh Thanh theo bà lão tế bái tượng đá.
Đây là nữ thần của Nguyệt tộc, là niềm an ủi che chở bộ tộc.
Bọn họ nhiều lần sống sót trong tai nạn diệt tộc đều nhờ nữ thần Nguyệt tộc che chở.
Bà lão trịnh trọng nói:
- Thanh Thanh, đừng mang tấm lòng lương thiện đối với tu sĩ nhân tộc, bọn họ sẽ lấy oán trả ơn. Ở trong thế giới của họ thì lợi ích lớn hơn hết thảy, dù là huynh đệ ruột cũng sẽ vì ích lợi mà chĩa mũi nhọn vào đối phương.
Thanh Thanh không tin kêu lên:
- Không thể nào!
Bà lão lắc đầu, giương mắt nhìn tượng đá nữ thần Nguyệt tộc, nhớ lại cái đêm mười tám năm trước.
Một luồng ánh sáng trăng từ trên trời rơi xuống bên chân bà, ánh trăng bao bọc một đứa trẻ sơ sinh, đứa bé đó là Thanh Thanh bây giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận