Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 549: Ta bị đan dược che mờ mắt

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Rắc!
Tiếng nhai đậu phát ra từ nhà tù ngầm.
Lâm Phàm lấy một đống đan dược ra khỏi giới chỉ trữ vật, ném vào miệng như không cần tiền.
Đống đan dược này là của chưởng giáo, các trưởng lão Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, sau khi hắn bắt họ làm tù binh thì các tu di giới thuộc về hắn.
Anh Phi canh giữ tu sĩ nhân tộc đang bận tu luyện, gã gánh trách nhiệm làm dũng sĩ số một Nguyệt tộc phải chăm chỉ tu luyện, tăng cao thực lực.
Làm vậy mới bảo vệ tộc nhân được.
Đang lúc Anh Phi tĩnh tâm tu luyện thì bên tai cứ nghe tiếng rôm rốp.
Anh Phi mở mắt ra:
- Phiền quá!
Anh Phi muốn cho tu sĩ nhân tộc ngoan chút, nhưng khi thấy thứ trong tay hắn thì gã ngây người, mũi hít hà.
Đó là mùi đan, phẩm chất không thấp.
Lâm Phàm ăn mớ đan dược này không giúp được gì, khi răng nhai đan dược cảm giác như pháp lực chạy trong người, nhưng hắn cần lực lượng khác với pháp lực, hai bên bài xích nhau.
Với lực lượng của Bán Thần như hắn thì mớ đan dược cung cấp pháp lực rất nhỏ bé, khoảnh khắc đã bị nuốt mất. Nhưng sau khi bị nuốt thì pháp lực vốn là lực lượng thuần khiết, nên vẫn giúp ích đôi chút cho hắn.
Lâm Phàm nhai vui vẻ, mặt cười tươi, thấy Anh Phi nhìn qua thì huơ đan dược trong tay, hỏi:
- Nhìn gì đấy, ăn một viên không?
Một viên đan dược nằm trong tay Lâm Phàm, hắn không biết đó là đan dược gì nhưng cảm giác dược lực không tệ, không phải hàng rẻ tiền.
Anh Phi nhìn viên đan dược, mắt xoe tròn:
- Đó là Hồn Thiên Đan!
Anh Phi không ngờ tu sĩ nhân tộc có đan dược đó, loại đan dược chỉ có tu sĩ Luyện Thần Hoàn Hư mới dùng.
Lâm Phàm cười nói:
- Muốn thì đưa tay ra lấy.
Anh Phi lặng im giây lát, lòng rất muốn lấy. Nguyệt tộc rất nghèo, không thể nào có loại đan dược như vậy.
Anh Phi không kiềm được đan dược dụ dỗ vươn tay hướng đan dược, khi sắp đụng vào thì Lâm Phàm lắc cổ tay, nuốt đan dược xuống.
Hắn chưng ra biểu tình đáng đánh nói:
- Không cho ngươi.
Anh Phi muốn chửi thề:
- Ngươi . . . ngươi . . .!
Sao có thể lừa gạt người khác!
Nhưng gã ngẫm nghĩ lại im lặng, đan dược không phải của gã, hơn nữa quý trọng như vậy, sao nhân tộc này có thể tặng cho mình được.
- Quả nhiên nhân tộc các ngươi nói chuyện không giữ lời.
Lâm Phàm nhìn đối phương:
- Ôi chao, lại còn uất ức nữa.
Hắn không ngờ người này sẽ lộ ra vẻ uất ức, làm như bị lừa gạt nát tim.
Anh Phi quay đầu đi không muốn nói chuyện với Lâm Phàm:
- Hừ!
Mới rồi làm gã quá đau lòng, đây là lừa đảo, nhưng gã vẫn ham muốn đan dược.
Lâm Phàm ném một viên đan dược:
- Nào, nhận lấy.
Dược lực trong đan dược này hơi yếu nhưng cũng không đơn giản, bên trong ẩn chứa huyền diệu hơi phức tạp.
Anh Phi giật mình kêu lên:
- Thanh Linh Đan tam văn!
Đây là đan dược tam văn, vừa lúc thích hợp với gã. Nếu Anh Phi dùng viên đan dược này thì gã dám bảo đảm tu vi sẽ tiến thêm một bước, pháp lực sẽ càng hùng hậu.
Lâm Phàm hỏi:
- Ta hỏi ngươi, tại sao Nguyệt tộc các ngươi luôn bị người giết? Bốn điện yêu tộc là thế nào?
Anh Phi thỏa mãn cất đan dược, thái độ hoàn toàn khác hẳn lúc trước, chịu nói nhiều hơn.
- Đó là vì tính chất đặc biệt của Nguyệt tộc chúng ta. Mỗi nữ giới Nguyệt tộc ngay khi vừa ra đời đã có năng lực chữa trị, ghê gớm hơn bất cứ đan dược nào. Công chúa của Nguyệt tộc chúng ta có năng lực càng mạnh, không biết từ khi nào tu sĩ nhân tộc bên ngoài theo dõi chúng ta, hình như có tin đồn ăn thịt chúng ta là sẽ chữa lành mọi vết thương.
Lâm Phàm tán dóc với Anh Phi, vì có đan dược nên hắn hỏi gì đa phần gã sẽ trả lời.
Quả nhiên con người rất hiện thực, được ích lợi là thái độ thay đổi ngay. Lúc trước còn hằn học với hắn, giờ nhìn xem, nhiệt tình biết bao, rất tốt.
Trò chuyện một lúc lâu sau Lâm Phàm hỏi:
- Có phải ngươi độc thân?
Anh Phi ngây người sau đó gật đầu nói:
- Đúng.
Lâm Phàm đề nghị:
- Hèn gì, bản phong chủ đề nghị ngươi tắm rửa kỹ chút, mùi trên người của ngươi rất sặc, có thể sặc chết người, hèn gì đến bây giờ vẫn độc thân.
Lâm Phàm thật sự không chịu nổi, đã ngồi cách xa nhau mà hắn vẫn ngửi được mùi gay mũi.
Anh Phi nói:
- Không thể rửa mùi này, đây là chất lỏng của yêu thú, bôi lên người có thể né tránh nhiều nguy hiểm. Từ nhỏ ta đã bôi nó, đến bây giờ nó như mùi thân thể của ta.
Lâm Phàm nhìn đối phương, lười khuyên nữa, cho độc thân suốt đời luôn.
Lâm Phàm hỏi thăm nhiều tin tức từ miệng Anh Phi, biết bốn điện yêu tộc do bốn yêu thú đỉnh cao sau khi biến hình người sáng lập ra môn phái. Truyền thừa đến bây giờ không biết đã bao nhiêu năm, rất khủng bố, nhưng đó là khủng bố với Anh Phi, còn với Lâm Phàm thì mạnh nhất mới đến Thần cảnh, ghê gớm gì đâu, có ngày hắn sẽ san bằng.
Anh Phi nói:
- Đa tạ đan dược, ta đi ngủ đây. Còn về ngươi sống hay chết đành nghe theo sắp xếp của trưởng lão, ta không thể giúp ngươi. Nhưng ngươi yên tâm, nếu ngươi chết thì ta hứa sẽ lập bia, chôn ngươi đàng hoàng, không để thú hoang ngậm xác ngươi đi.
- ???
Đầu óc Lâm Phàm đầy dấu hỏi, nói gì vậy?
Mà thôi, cho người trẻ tuổi một cơ hội, dù sao không có kiến thức, không biết gì cũng không thể trách người ta.
Sau khi Anh Phi rời đi Lâm Phàm lấy ra cuốn sách nhỏ và cây bút, định thử sáng tạo công pháp thần giai.
Từ khi hắn sáng tạo ra công pháp thiên giai Phạn Ma Vô Song Pháp thì tạm gác đến bây giờ, hắn đã là Bán Thần cảnh, nên thăng cấp công pháp.
Lâm Phàm lật cuốn sổ nhỏ, tìm kiếm lần trước tu luyện đến sợi gân mạch nào rồi thử tìm.
Dù sao chắc chắn sẽ chết, hắn không để ý bây giờ thân thể có khỏe mạnh không.
Lâm Phàm ngồi xếp bằng, thử nghiệm.
Khi thử một sợi kinh mạch thì hơi thở trong người trở nên không ổn định, đặc biệt cuồng bạo như tùy thời nổ tung.
- Đệt, lần đầu tiên thực nghiệm đã xảy ra vấn đề, đây đúng là hành hạ!
Ban đêm yên tĩnh.
Có mấy bóng người tạm dừng bên ngoài chỗ trú của Nguyệt tộc.
Một giọng nam nói:
- Chết tiệt, con yêu thú chạy đi đâu, trốn thoát ngay trước mắt chúng ta!
Trong giọng nói chất chứa hối hận như đánh mất cái gì.
Một nam nhân khác nói:
- Thôi, trời đã tối, chúng ta ở lại đây rất nguy hiểm, sớm về thôi.
Phía xa có ánh lửa bị họ thấy.
- Nhìn kia, bên kia có ánh lửa, dường như có người ngụ ở đó, chúng ta lại gần xem sao.
Mọi người nhìn nhau một cái, bước rón rén nhanh nhẹn đạp nhánh cây lướt đi, khi tới gần Nguyệt tộc thì cả nhóm ngừng lại.
Nam nhân nói:
- Có đông người ở lại đây, bọn họ không vào thành ở mà chọn chỗ này chắc chắn có vấn đề, không lẽ là yêu tộc?
Bọn họ núp trong bóng tối yên lặng chờ, khi từ xa thấy hai tộc nhân Nguyệt tộc từ bên ngoài về thôn thì họ rất giật mình.
Một nam nhân hưng phấn nói:
- Tai nhọn, là Nguyệt tộc!
- Đi, nghe đồn Nguyệt tộc có diệu dụng, chúng ta truyền âm về môn phái sẽ được ban thưởng.
Đám người biến mất tại chỗ, chạy nhanh đi xa.
Không thể đánh rắn động cỏ, phải ngồi chờ môn phái đến.
Sáng sớm.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Vô cùng thê thảm.
Sáng tạo công pháp không phải việc cho người làm, rất khô khan.
Hắn thử một đêm nhưng không thành công, ra vài công pháp địa giai, tuy nhiên chúng nó vô dụng với Lâm Phàm.
Bên ngoài vang tiếng bước chân, Thanh Thanh đến, khuôn mặt tươi như hoa, nàng lại đến chữa cho hắn.
Anh Phi luôn cảnh giác nhìn Lâm Phàm, đêm qua trở về gã đột nhiên phát hiện mình bị đan dược của đối phương che mắt, nói một số việc không nên nói. Trong lòng Anh Phi vô cùng hối hận.
Khi hai tay Thanh Thanh đặt lên người Lâm Phàm thì kinh ngạc kêu lên:
- Ủa?
Lâm Phàm nhìn đối phương, cũng khẽ kêu, như muốn nói có phải nàng cảm giác rất thần kỳ không, đừng sợ, chuyện bình thường.
Thanh Thanh kinh ngạc hỏi:
- Sao ngươi . . .?
Rõ ràng hôm qua không phải vậy, vì sao đột nhiên khỏe rồi?
Đột nhiên bên ngoài có tiếng động.
Thanh Thanh, Anh Phi mặt biến sắc, vội vàng lao ra ngoài. hai người biết bên ngoài xảy ra chuyện gì đó.
Người Nguyệt tộc đang cảnh giác nhìn nhân tộc bao vây chỗ tộc mình sống.
- Yêu tộc, các ngươi làm hại thế gian, giết nhân tộc ta, tội ác ngập trời. Nay bị đệ tử của phái ta phát hiện, xem như thiên đạo tuần hoàn, báo ứng đã đến. Hôm nay lão phu sẽ bắt các ngươi đền tội, trừ bỏ họa lớn cho thế gian!
Người nói chuyện là một lão nhân, mặc áo đạo đồ tiên, tiên phong đạo cốt. Lão nhìn đám tộc nhân Nguyệt tộc, đáy mắt ẩn giấu vui vẻ.
- Chúng đệ tử chuẩn bị, hôm nay phái ta sẽ thay trời hành đạo!
Lão nhân là trưởng lão của Tiên Đạo Môn, nói hàng loạt những lời hạo nhiên chính khí tràn ngập thiên địa.
Các đệ tử đi theo tới dõng dạc hô to:
- Cẩn tuân lệnh của trưởng lão!
Uy thế làm người Nguyệt tộc hoảng hốt.
Bà lão tiến lên nói:
- Nguyệt tộc chúng ta ở đây không tranh với đời, chỉ có nhân tộc các ngươi giết chúng ta, làm gì có khi nào chúng ta giết nhân tộc.
- Tà ma ngoại đạo nhiều lời vô ích, lão phu bắt lão yêu nhà ngươi trước!
Lão nhân vỗ chưởng, pháp lực trút xuống hình thành bàn tay to trên trời chụp xuống bà lão.
Uy thế mạnh mẽ che kín trời, tu vi Luyện Hư Hợp Đạo hoàn toàn bùng nổ.
Áp lực vô hình bao phủ, người Nguyệt tộc đều khó khăn chống cự.
Bùm!
Khi chưởng to giáng xuống thì tượng đá dâng lên vầng sáng, vầng sáng bắn lên cao bảo vệ người Nguyệt tộc.
Bà lão ra lệnh:
- Đi, mang nhân tộc kia đến!
Anh Phi gật đầu nói:
- Vâng!
Anh Phi nhanh nhẹn rời khỏi hiện trường, chạy nhanh hướng nhà tù ngầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận