Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 550: Các ngươi thật lề mề

Lão nhân lạnh lùng nói, mắt nhìn tượng đá giữa bộ tộc:
- Không ngờ yêu đạo các ngươi còn có bảo bối như vậy, lại giết đạo hữu của nhân tộc ta rồi cướp bóc chứ gì.
Luồng sáng bắn ra từ tượng đá có thể đỡ một chưởng của lão, làm lão ham muốn bảo bối này.
Bà lão nghe nhân tộc này nói như thế thì tức giận người run run. Đó là tượng đá nữ thần Nguyệt tộc của họ, không ngờ nhân tộc nói thành bọn họ giết nhân tộc cướp bảo bối.
Bà lão tức giận quát:
- Vớ vẩn! Thứ đó là tổ tiên của tộc ta, từ khi nào thành bảo bối của nhân tộc các ngươi? Nhân tộc tồi tệ vô sỉ các ngươi xứng đáng bị xẻ trăm ngàn mảnh!
Nếu không phải tu vi không cao bằng đối phương thì bà lão đã không để mặc người ta nhục nhã Nguyệt tộc bọn họ.
Lão nhân quát lớn:
- Hừ! Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng, yêu đạo đã già còn miệng lưỡi bén nhọn, vả miệng!
Sóng âm hùng hồn ập hướng Nguyệt tộc.
Tượng đá phát ra ánh sáng bỗng tối xuống, pháp lực khó thể ngăn cản thế công từ đối phương.
Lão nhân thấy vậy rất là thất vọng, cứ tưởng bảo bối ghê gớm nhưng hóa ra chỉ là vật tầm thường.
Bà lão giơ gậy chống lên, đầu gậy bắn ra tia sáng pháp lực hình thành vòng bảo vệ trên đỉnh đầu tất cả tộc nhân Nguyệt tộc, giảm bớt áp lực cho các tộc nhân.
Thanh Thanh thấy tình huống hiện trường, biểu tình lo lắng nói:
- Trưởng lão . . .
Bà lão nghiêm túc nói:
- Công chúa, đợi lát nữa ta sẽ tiễn công chúa đi trước. Nhớ kỹ phải giấu tung tích, không thể bị nhân tộc phát hiện.
Bà lão biết mình không đấu lại lão nhân này, bọn họ không thể chống cự tu vi Luyện Hư Hợp Đạo.
- Yêu đạo, trò vặt vãnh mà mơ ngăn cản lão phu? Phá!
Lão nhân bấm pháp quyết chỉ không khí, vòng bảo vệ pháp lực bao phủ trên trời tan vỡ từng tấc, hóa thành đốm sáng tan biến trong thiên địa.
Bà lão bị chấn động lùi mấy bước mới đứng vững được.
Các đệ tử quay xung quanh nhìn trưởng lão đại phát thần uy thì ngẩng đầu ưỡn ngực, khinh thường nhìn trước mắt. Đám yêu tộc này muốn chạy thoát khỏi tay trưởng lão hoàn toàn là nằm mơ giữa ban ngày.
Lúc này Anh Phi dẫn Lâm Phàm tới:
- Trưởng lão, đã mang người đến.
Bà lão nhanh nhẹn xuất hiện bên cạnh Lâm Phàm, giật lấy hắn từ tay tộc nhân, thanh kiếm gác qua cổ hắn.
Thanh Thanh thấy thế hét lên:
- Đừng, trưởng lão!
Lâm Phàm giơ tay đẩy mũi kiếm xa khỏi cổ mình:
- Đừng như vậy, đao kiếm không có mắt, chạm nhẹ sẽ chết người.
Bà lão lạnh lùng nói, trường kiếm trong tay tỏa ánh sáng âm u:
- Yên phận chút.
Thanh Thanh đứng bên cạnh, cảm thấy trưởng lão làm như vậy là không tốt.
Bà lão ngước đầu lên nói:
- Nơi đây có nhân tộc nằm trong tay chúng ta, nếu các ngươi dám nhúc nhích là ta giết hắn!
Lâm Phàm nghe câu đó rất muốn che mặt:
- Lão nãi nãi, ta bình thường không vận dụng đầu óc cũng biết bà uy hiếp vô dụng, cần gì làm vậy.
Trải qua chuyện này Lâm Phàm lần nữa ra kết luận là người Chân Tiên giới không thân thiện, chỉ số thông minh cũng không cao.
- Ngậm miệng!
Bà lão biết không có hy vọng lớn nhưng vẫn muốn nói thử.
Lão nhân đứng trên cao nhìn tình hình bên dưới, cười phá lên:
- Đám yêu đạo các ngươi tìm đại một đồng loại giả làm người mà muốn lừa chúng ta? Nực cười! Tiên Đạo Môn với tôn chỉ chém yêu trừ ma, trả lại trong xanh cho thiên địa. Dù đúng là tử đệ của nhân tộc ta cũng tuyệt đối không thỏa hiệp trước yêu ma các ngươi!
Một đệ tử đứng bên cạnh nói:
- Khởi bẩm trưởng lão, đêm qua đệ tử canh giữ ở đây phát hiện người này rất thân thiết với yêu đạo, hoàn toàn đầu phục vào yêu đạo.
Lão nhân liếc đệ tử kia một cái, dường như đang khen đệ tử thông minh, chờ trở về sẽ thưởng cho:
- À, còn có chuyện này? Xem ra đã bị yêu đạo dụ dỗ, thôi thì hôm nay lão phu sẽ thanh lý môn hộ.
Đệ tử thấy ánh mắt đó của trưởng lão thì thầm vui sướng, yên lặng lùi sang bên.
Lâm Phàm ngước đầu nói:
- Nói này, các ngươi bị khùng sao? Chẳng qua cảm thấy ăn Nguyệt tộc có ích cho các ngươi, cần gì tìm lý do lung tung, ai thực lực mạnh thì người đó quyết định, người Chân Tiên giới các ngươi rất giả tạo, còn lề mề.
Lão nhân tức giận quát:
- Nói hưu nói vượn, yêu ngôn hoặc chúng!
Lão rất muốn một chưởng đập chết người này, chợt ngây ra:
- Ngươi mới nói gì?
Lâm Phàm khẽ thở dài:
- Ài, ta nói các ngươi rất giả tạo, còn lề mề.
Biểu tình lão nhân nghiêm túc, dường như phát hiện bí mật lớn gì:
- Không phải, câu trên.
Lâm Phàm nhìn lão nhân, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Người Chân Tiên giới các ngươi.
Lão nhân kinh sợ:
- Đúng rồi, là câu này! Người Chân Tiên giới, vậy ngươi là ai? Không lẽ ngươi là . . .?
Lão nhân biết dân bản xứ vùng đất Nguyên Tổ, nhưng đoạn thời gian trước Động Côn thái thượng trưởng lão của Huyền Vũ Thiên Cung đã phong ấn khe nứt, sao còn có dân bản xứ lên được?
Lâm Phàm nói:
- Ừ, ta đến từ vùng đất Nguyên Tổ, cũng là dân bản xứ mà các ngươi nói. Ngươi muốn ra tay thì cứ ra tay, ta cảnh cáo ngươi đừng giả vờ trước mặt bản phong chủ, coi chừng bị đánh.
Các đệ tử xung quanh nghe mấy câu đó thì rùng mình, tuy họ không đến chỗ khe nứt nhưng biết dân bản xứ ở vùng đất Nguyên Tổ hung tàn cỡ nào.
Nghe đồn ba mươi ba vị trưởng lão trong Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung có ba mươi hai người bị giết, chưởng giáo Triêu Bạch Đế bị dân bản xứ giết, sự kiện này kinh động nguyên Chân Tiên giới.
Ai mà không biết?
Bà lão đứng một bên ngây người, bà không biết hai người đang nói về đề tài gì.
Vùng đất Nguyên Tổ? Đó là đâu?
Lão nhân giơ tay, trán rịn mồ hôi:
- Khoan! Ngươi mới nói gì nữa?
Khùng.
Hắn phát hiện người Chân Tiên giới thật sự khùng, lỗ tai bị điếc sao mà nghe mãi không rõ.
Lâm Phàm giơ tay kẹp mũi kiếm, tay phải vỗ mu bàn tay bà lão, nhẹ giọng nói:
- Lão nãi nãi, lớn tuổi rồi đừng máu đao máu kiếm, nào, nghe lời, buông ra.
Bà lão xoe tròn mắt, trường kiếm đã bị Lâm Phàm lấy mất.
Lâm Phàm huơ trường kiếm, vỗ kiếm vào lòng bàn tay, nói:
- Nghe kỹ, ta là Lâm Phàm phong chủ Vô Địch phong Viêm Hoa tông, vùng đất Nguyên Tổ, nghe rõ chưa?
Vừa dứt lời một tiếng hét kinh khủng khác vang vọng.
- Là ngươi . . . là ngươi! Chạy mau!!!
Lão nhân hoảng hồn, bất chấp đệ tử quanh mình, xoay người định chạy. Lão vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn xem có ai đuổi theo không.
Lão không đến hiện trường nhưng biết đám người Huyền Vũ Thiên Cung bị ai giết.
Không ngờ gặp ngay chính chủ.
Tuy lão không chắc người trước mắt có phải là kẻ lừa đảo không nhưng tu sĩ đều là người tiếc mạng, không muốn mạo hiểm chút nào.
Lâm Phàm quát, mở Hữu Sắc Nhãn Tình ra:
- Trở về!
Lão nhân đang bỏ chạy bỗng mặt biến sắc rất là tức giận, lão cảm nhận sự coi thường rẻ rúng trong mắt đối phương.
Lòng lão thầm rít gào:
- Ta không phải kẻ không năng lực, ta giống như các ngươi!
Chuyện lão không thể làm chuyện phòng the bị người khinh thường, kẻ trước mắt cũng coi khinh lão.
Các đệ tử Tiên Đạo Môn hoan hô:
- Trưởng lão quay về cứu chúng ta!
Khi trưởng lão quay đầu bỏ chạy thì các đệ tử ngây ra, không phản ứng lại, sau đó mới nhớ tới dân bản xứ đến từ vùng đất Nguyên Tổ rất khủng bố.
Bọn họ cảm giác bị vứt bỏ, trưởng lão chạy trốn.
Nhưng hiện giờ trưởng lão trở lại có lẽ vì cứu họ, muốn giết dân bản xứ này.
Một luồng sáng quét qua nhanh đến cực hạn, pháp lực toàn thân như sóng triều phô thiên cái địa ập đến.
Đối với bà lão thì tu sĩ nhân tộc lao nhanh đến như đại dương, sóng thần ập đến.
Nhưng trong mắt Lâm Phàm thì như côn trùng bay tới.
Bán Thần cảnh bình thường đã không đáng lọt vào mắt hắn.
Lâm Phàm huơ trường kiếm, khi đối phương sắp tới gần thì kiếm chém từ trên cao xuống.
Thân hình lao tới bị tách làm đôi, máu đổ đầy đất.
Đệ tử Tiên Đạo Môn kinh hoàng:
- Cái gì!?
Bọn họ không ngờ trưởng lão bị dân bản xứ một kiếm giết.
Người của Nguyệt tộc há hốc mồm. Bà lão há miệng hình chữ o, vì tuổi già môi khô nứt, miệng nhăn nên như hoa cúc nở.
Đệ tử Tiên Đạo Môn khủng hoảng hét rầm lên:
- Trưởng lão đã chết, chúng ta chạy mau!
Cả đám bay tứ tán, ước gì mọc cánh để bay nhanh hơn.
Lâm Phàm nhìn trường kiếm:
- Kiếm này đã nổi tiếng, chém một vị Bán Thần.
Giọt máu lăn dài trên kiếm nhỏ xuống, hắn lắc cổ tay chém ngang, một kiếm ý hình cung cắt đứt thiên địa bay đi xa.
Kiếm ý chém ngang eo đám đệ tử rồi bay xa hơn.
Đệ tử Tiên Đạo Môn khựng lại giữa không trung, người đứt lìa, rơi rụng như mít xuống rừng cây vang một chuỗi tiếng nổ.
Số điểm không tệ, tích ít thành nhiều.
Tiếc rằng Bán Thần này hơi yếu.
Lâm Phàm chỉ huy Anh Phi:
- Đi, đưa tu di giới của đám đệ tử cho ta.
Hắn ngồi xổm xuống lấy tu di giới của lão nhân.
Lâm Phàm sửng sốt lẩm bẩm:
- Quên hỏi tên đối phương, mà thôi, dù sao đã chết.
Lâm Phàm trả trường kiếm cho bà lão. Bà đứng như trời trồng, không thể tin những gì mình trông thấy là sự thật.
Nhân loại bị bà tuyên bố muốn giết không ngờ mạnh đến thế.
Bà lão bỗng thấy sợ, có khi nào nhân loại này cũng muốn giết bà? Nhưng bà lớn tuổi rồi, chắc không đâu?
Bà lão nhìn xác lão nhân bị chém làm đôi thì chợt thấy tuổi tác không chiếm ưu thế.
Rất nhanh Anh Phi vẫn luôn há hốc mồm đã cầm tu di giới về, ngoan ngoãn giao cho Lâm Phàm, khi đưa đồ hai tay gã run lẩy bẩy.
Lâm Phàm định đi, nhìn Thanh Thanh, nói một câu:
- Cô nương tốt lắm, bản phong chủ xem trọng nàng.
Thanh Thanh nhìn Lâm Phàm, khuôn mặt trắng ửng hồng:
- Đa . . . đa tạ ngươi.
Lâm Phàm xoay người, phất tay, bình tĩnh đi xa.
Bà lão suy nghĩ thật lâu, lật đật chạy theo:
- Xin dừng bước!
Bạn cần đăng nhập để bình luận