Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 551: Ngồi vững, lái xe

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
-----------------------
Lâm Phàm tạm dừng. Câu 'Xin dừng bước' xem như bình thường, nếu là câu 'Đạo hữu, xin dừng bước' thì hắn sẽ nổ tung.
Lâm Phàm hỏi:
- Có chuyện gì?
Bà lão im lặng giây lát rồi nói:
- Lão phụ có yêu cầu quá đáng, xin . . .
Bà lão chưa nói hết câu đã bị Lâm Phàm ngắt lời:
- Nếu đã là yêu cầu quá đáng thì đừng nói, bản phong chủ vào đây, bị các ngươi nhốt trong địa lao, suýt bị chém chết. Nếu không phải cô nương này có chút lương tâm thì các ngươi có thể sống tiếp sao? Huống chi bản phong chủ đã giúp các ngươi tránh tai họa diệt tộc một lần, không thể quá đáng được một tấc lại muốn tiến một thước.
Lâm Phàm nhìn bà lão chằm chằm, tuy ta yêu chính nghĩa yêu hòa bình, là người tốt, nhưng nếu ta không có tay đấm, sao có thể nghe người ta nói một câu 'Yêu cầu quá đáng' thì thuận miệng đáp ‘Mời nói’?
Không đúng phong cách của hắn.
Bùm!
Bà lão quỳ trước mặt Lâm Phàm, biểu tình sốt ruột:
- Xin phong chủ giúp đỡ Nguyệt tộc chúng ta! Chỉ cần dẫn công chúa tộc ta rời đi, chúng ta không cần phong chủ mang đi, van cầu phong chủ!
Lâm Phàm nheo mắt nhìn đối phương, một lời không hợp liền quỳ xuống, cái kiểu này không làm người ta thích.
Thanh Thanh lo lắng nhìn bà lão:
- Trưởng lão!
Các tộc nhân xung quanh cũng quỳ xuống, trán dán sát mặt đất:
- Xin phong chủ cứu công chúa tộc ta, chúng ta chết cũng không tiếc!
Bà lão cầu xin:
- Phong chủ, hiện giờ Nguyệt tộc đã bị Tiên Đạo môn phái phát hiện, nơi này không yên ổn. Chúng ta chỉ cầu đưa công chúa đến di tích Nguyệt Thần là được, tuy nhiều khó khăn nhưng chúng ta sẽ không đi theo, chắc không sao.
Bà lão muốn đưa công chúa đến di tích Nguyệt Thần nhưng dọc đường đầy nguy hiểm, phải cảnh giác nhân tộc, còn gặp các loại nguy hiểm khác. Với thực lực của Nguyệt tộc bọn họ rất khó làm được, họ cư ngụ tại đây vì hy vọng có ngày sẽ có tộc nhân tăng tiến tu vi có thể đưa công chúa đi.
Lâm Phàm hơi khó xử, đây là ủy thác trong truyền thuyết?
Không đúng, không phải ủy thác mà là gửi gắm cô nương. Nhưng hắn đã quen độc thân, không mong mang theo cục nợ. Lâm Phàm định từ chối hoặc lừa bọn họ về vùng đất Nguyên Tổ thì thấy bà lão lấy ra một thứ, tay nâng lên.
- Phong chủ, đây là bảo bối truyền thế của Nguyệt tộc, có thể cho người chết đi sống lại. Miễn phong chủ hỗ trợ đưa công chúa đến nơi thì xin tặng nó cho phong chủ.
Đó là một mảnh sao nhiều góc, tỏa ánh sáng rực rỡ nằm trong lòng bàn tay bà lão.
Lâm Phàm cảm nhận sức sống khổng lồ từ mảnh sao này, sức sống mãnh liệt mà hắn chưa từng cảm nhận, dù là tinh hoa sinh mệnh do Khô Mộc trưởng lão trong tông môn ngưng luyện ra cũng khó sánh bằng.
Lâm Phàm cười hỏi:
- Giờ bà lấy thứ này ra, không sợ ta diệt các ngươi rồi lấy đi sao?
Lâm Phàm không cần mấy thứ này, bản thân hắn bất tử.
Nhưng thứ có tính chất truyền kỳ không tệ, lão sư của hắn không phải thân thể bất tử, nếu ngày nào đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn . . . phi phi, bậy bạ, lão sư sẽ không gặp chuyện gì.
Bà lão nói:
- Phong chủ, bảo bối truyền thế này cần có pháp chú mới mở ra được. Miễn phong chủ đồng ý, sau khi đến nơi công chúa tộc ta sẽ cho phong chủ biết pháp chú là gì.
Lâm Phàm không ngờ bà lão còn có chiêu này.
Thanh Thanh tới gần ôm bà lão, nói:
- Trưởng lão, các ngươi không đi thì ta cũng không đi, ta muốn ở bên các ngươi.
Bà lão vuốt mái tóc đẹp của công chúa, đôi mắt già nua đong đầy hiền từ:
- Công chúa mang sứ mạng trong người, không thể ở lại đây.
Lâm Phàm không thích xem cảnh tượng như vậy:
- Cảnh này hơi sến.
Nhưng ngẫm nghĩ cảm thấy bảo bối không tệ, đáng giá cất chứa.
Lâm Phàm nói:
- Thành giao.
Việc này đáng chấp nhận, có bảo bối này ít ra cho người thân gần với mình có đường lui, đỡ khỏi phải có ngày xảy ra chuyện không có thứ cứu sống họ.
Bà lão mừng rỡ, cảm động đến rơi nước mắt:
- Đa tạ phong chủ!
Người trẻ tuổi trước mắt có thực lực không giống bình thường, đủ sức mang công chúa đi di tích Nguyệt Thần.
Lâm Phàm hỏi:
- Di tích Nguyệt Thần ở đâu? Đưa bản đồ cho ta.
- Xin Lâm phong chủ chờ chút.
Bà lão vào nhà gỗ, rất nhanh cầm ra một tấm bản đồ da trâu cũ nát, tuy đã rách nát nhưng còn thấy rõ dấu hiệu.
Thanh Thanh đến gần Lâm Phàm, cầu xin:
- Có thể mang các tộc nhân của ta cùng đi không? Sau này ta sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của ngài.
Bà lão ngăn lại:
- Công chúa đừng nói nữa, chúng ta không thể đi. Tượng đá Nguyệt Thần ở đây, chúng ta không đi, dù chết cũng phải ở lại.
Bọn họ sẽ không rời đi vì nơi này có tượng Nguyệt Thần, bọn họ không thể đi đâu, phải bảo vệ tượng đá, dù cường địch xâm nhập cũng quyết không lùi bước.
Lâm Phàm nhìn bản đồ, đánh dấu rất rõ ràng. Hắn thầm nghĩ cách hơi xa nhưng tạm được, với tốc độ của hắn chỉ khoảng một ngày là tới nơi, đi rồi về cần hai ngày.
Bảo bối truyền thế của Nguyệt tộc không tệ, tuy vô dụng với hắn nhưng có ích lớn cho người bên cạnh.
Có điều sinh ly tử biệt của Nguyệt tộc làm hắn bất đắc dĩ, đâu cần rắc rối như vậy.
Lâm Phàm đến ngoài rìa chỗ trú của Nguyệt tộc, hai tay ấn xuống đất, mười ngón cắm vào lòng đất, đầu mỗi ngón tay bay ra một sợi tơ đan thành lưới lớn.
Anh Phi nhìn Lâm Phàm, không biết đối phương tính làm gì:
- Hắn đang làm gì vậy?
Các Nguyệt tộc rất thắc mắc, bọn họ biết tu sĩ nhân tộc này rất mạnh nhưng giờ không xem hiểu.
Lâm Phàm quát lớn bứng nguyên mặt đất lên.
Không thể di chuyển Nguyên Tiên Tôn phủ nhưng nếu hắn không thể di dời mảnh đất này thì thật vô dụng.
Răng rắc!
Mặt đất nứt ra, tan vỡ theo đường cong hình tròn lan ra xa, cuối cùng tụ thành một điểm hình tròn.
Lâm Phàm nói:
- Các vị giữ chặt, lái xe!
Lâm Phàm lại gồng sức nhấc mảnh đất lên.
Anh Phi trợn mắt há hốc mồm như gặp quỷ:
- Trời ạ, đây còn là con người không?
Cần sức mạnh bao lớn mới làm được điều này?
Nguyên mảnh đất bị di chuyển, lực lượng quá khủng bố.
Anh Phi nhớ lúc trước thô lỗ với tu sĩ nhân tộc, nghĩ lại mà sợ. Nếu tu sĩ nhân tộc này ra tay thì gã đã là xác chết.
Mặt đất rung bần bật, tộc nhân Nguyệt tộc ôm vật kiến trúc xung quanh để ổn định thân hình.
Bà lão ngồi bệch dưới đất, bà sống đã lâu, gặp qua nhiều tu sĩ lợi hại nhưng chưa từng thấy ai như vậy.
- Làm người tốt làm tới cùng, đưa Phật tiễn lên tây. Một pho tượng đá chứ có gì ghê gớm, bản phong chủ mang theo lãnh địa của các ngươi.
Một tay Lâm Phàm nâng mảnh đất, hắn mở bản đồ xác định mục tiêu, nháy mắt ẩn vào hư không lao đi xa.
Tu vi của Lâm Phàm đã là Bán Thần cảnh, tốc độ nhanh đến cực hạn, bộc phát ra lực lượng hình thành bình chướng bảo vệ người Nguyệt tộc trong quả cầu, phòng ngừa bị gió thổi bay khi xuyên thấu hư không.
Thanh Thanh mắt sáng lấp lánh kêu lên:
- Lợi hại quá!
Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ có người lợi hại như vậy.
Bà lão chắp hai tay quỳ lạy, cầu nguyện trước tượng đá:
- Nguyệt Thần phù hộ!
Trong đầu óc không quá minh mẫn của bà cho rằng đây là sứ giả được Nguyệt Thần phái tới cứu bọn họ.
Mọi người không phát hiện khóe môi tượng đá Nguyệt Thần co giật, như thể tượng đá cũng không ngờ chuyện này xảy ra, khác với sắp xếp của nàng.
Sự hy sinh của tộc nhân là nhân tố cần thiết cho công chúa lớn lên, nhưng bây giờ . . .
Tượng đá khác lạ chỉ diễn ra trong phút chốc, không ai phát hiện ra, tượng đá vẫn là tượng đá, không có gì khác lạ.
Tốc độ của Lâm Phàm rất nhanh, bất giác đã đi qua các nơi.
Cũng có tu sĩ phát hiện bóng đen lớn giữa hư không, bọn họ muốn đuổi theo xem có chuyện gì. Nhưng muốn đuổi theo chẳng khác nào tự chuốc nhục, muốn rượt theo đuôi xe cũng khó.
Một tu sĩ giật mình:
- Tốc độ nhanh quá!
Pháp bảo dưới chân gã là loại tốc độ, không ngờ vẫn không thể đuổi kịp đối phương?
Lâm Phàm biết mình bị người ta theo dõi, nhưng hắn không để bụng, miễn không phải là cường giả trên Bán Thần cảnh thì hắn không ngán.
Tuy cường giả Chân Tiên giới nhiều như mây nhưng Thần cảnh vẫn là thái thượng trưởng lão của các phái lớn, không rảnh đi dạo lung tung, bởi vậy dọc đường đi không gặp nguy hiểm gì.
Nhưng chỗ di tích Nguyệt Thần không dễ đến, một số vùng đất mạo hiểm rất nguy hiểm, không chỉ vì bên trong còn vì thời tiết.
Khu vực sấm.
Khu vực gió.
Vùng đất mạo hiểm đặc biệt hình thành tự nhiên này có nhiều yêu thú khủng bố sinh sống trong đó, môi trường khắc nghiệt, người bình thường khó mà chống cự.
Lâm Phàm cho rằng nếu không có hắn, Nguyệt tộc muốn đưa công chúa đến di tích Nguyệt Thần thì trừ phi ra Bán Thần. Hơn nữa Bán Thần thôi chưa đủ, phải là đẳng cấp cao.
Dọc đường đi cho Lâm Phàm mở rộng tầm mắt, lĩnh vực đặc biệt có nhiều yêu thú Bán Thần, hình thể to trên ngàn trượng. Hắn cảm giác rất có thể có cả yêu thú Thần cảnh.
- Quả nhiên là nơi nguy hiểm, nước trong Chân Tiên giới sâu hơn vùng đất Nguyên Tổ, ẩn giấu nhiều tồn tại cường đại, với thực lực hiện tại không đủ chinh phục nó hoàn toàn.
Người Nguyệt tộc thì đã bị mọi thứ trước mắt làm sợ ngây người.
Họ không ngờ đường đi di tích Nguyệt Thần sẽ nguy hiểm như vậy, tuy không tự mình trải qua nhưng nhìn yêu thú to ngàn trượng trong biển sâu vô tận bên dưới gây sóng gió lớn, họ biết nếu không có vị tu sĩ nhân tộc này mang đi thì cả đời họ không có hy vọng đến.
Bà lão đã hiểu tại sao các đời Nguyệt tộc ra đi tìm di tích Nguyệt Thần không bao giờ trở về, nguyên nhân nằm ở đây.
Thanh Thanh ngồi tại chỗ, chân mày đọng nét khó hiểu:
- Vì sao ta cảm giác ta không nên xuyên qua nơi này dễ dàng như vậy?
Nàng cảm giác không nên như vậy, lẽ ra phải trải qua muôn vàn khó khăn, cùng một nhóm bạn đáng giá tin tưởng cùng nhau đi tới đây, chứ không phải vượt qua đơn giản như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận