Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 552: Trị số đáng đánh đạt tới đỉnh

Dọc đường đi không gặp khó khăn gì, dù có yêu thú mắt mù đụng vào cũng bị Lâm Phàm một chiêu đánh chết.
Trước Bán Thần đang nóng nảy như hắn, không có tu vi Thần cảnh mà dám càn rỡ thì xứng đáng bị đánh.
Khi xuyên qua lớp sương mù cuối cùng, cảnh tượng trước mắt thay đổi.
Mặt trời mới mọc treo cao, tia nắng bắn tới.
Các tộc nhân Nguyệt tộc mở to mắt nhìn bốn phía, há hốc mồm.
Phương xa có hòn đảo nhỏ, một loại lực lượng kỳ diệu bao phủ đảo làm người ta khó thấy bên trong.
Phía ngoài đảo nhỏ có chim tiên bay lượn, cho cảm giác bình yên.
Lâm Phàm ngây người nhìn:
- Giống như cảnh tiên trần gian.
Trong lòng hắn thầm hận, vì sao gặp phải người Nguyệt tộc, nếu không gặp họ thì khi hắn vô đến nơi như vậy chắc chắn sẽ dời về tông môn, chia sẻ vui vẻ với lão sư, các sư đệ.
Còn bây giờ thì thật bất đắc dĩ, đây là đất di tích của Nguyệt tộc người ta.
Bà lão quỳ lạy dưới đất:
- Chúng ta đã đến, đây là di tích Nguyệt Thần trong ghi chép, rốt cuộc tìm tới, Nguyệt Thần phù hộ!
Bà lão cầu nguyện thiên địa, đây là Nguyệt Thần chỉ dẫn cho họ đến đây.
Lâm Phàm nói:
- Được rồi, bản phong chủ đã đưa các ngươi đến nơi này, xem như hoàn thành nhiệm vụ, đưa đồ cho ta.
Thứ kia không có ích gì với hắn, quý giá không bằng một trang giấy, giấy còn có thể lau mông chứ thứ kia làm được gì?
Nhưng lão sư cần nó, phải võ trang đầy đủ cho lão sư.
Bà lão cảm động đến rơi nước mắt:
- Đa tạ phong chủ, thật sự rất đa tạ phong chủ!
Nếu không nhờ vị tu sĩ nhân tộc này hỗ trợ thì bọn họ không thể nào đến đây được.
Lâm Phàm bay xuống, đặt lãnh địa Nguyệt tộc nổi trên mặt nước.
Bà lão tự tay đưa đồ cho Lâm Phàm, cũng nói ra pháp chú:
- Lâm phong chủ, đây là vật truyền thế của tộc ta, pháp chú là . . .
Nghe pháp chú, biểu tình của Lâm Phàm thay đổi nhiều màu, lặng lẽ gật đầu. Dù sao hắn không cần dùng, chờ tới lúc dùng cũng là người khác niệm pháp chú.
Lâm Phàm nói:
- Ừm, đã đưa đến nơi, giao dịch giữa chúng ta cũng hoàn thành, giao dịch công bằng quan trọng nhất là thành tín.
Đối với người khác thì bảo bối truyền thế này vô giá, không đong đếm được, nhưng nó không đáng một đồng trong mắt hắn.
Thanh Thanh bước tới trước mặt Lâm Phàm, chân thành cảm tạ:
- Đa tạ.
Lâm Phàm vuốt tóc nàng:
- Cô nương tốt lắm.
Bị vuốt tóc làm mặt Thanh Thanh đỏ ửng, nhoẻn miệng cười vui vẻ.
Tuy Lâm Phàm không hứng thú tán tỉnh cô nương nhưng đôi khi hắn sẽ vô tình tán người ta.
Chợt có tiếng hét:
- A!
Mọi người nhìn qua thấy bà lão định vào đảo nhưng bị lực lượng bí ẩn hất ngược về.
Một giọng nói không rõ là nam hay nữ truyền ra:
- Còn chưa đến lúc, trở về đi.
Ý là chưa tới thời gian, từ đâu đến thì lăn về lại.
Bà lão biến sắc mặt nói:
- Nguyệt Thần linh thiêng, tộc ta chịu đủ bị nhân tộc săn giết, sắp diệt tộc, xin Nguyệt Thần từ bi cho chúng ta đi vào.
- Trở về đi.
- Trở về đi.
Thanh âm vang vọng như hồi âm văng vẳng bên tai mọi người.
Lâm Phàm nghe vậy nổi khùng:
- Bà nội nó! Bản phong chủ vất vả khổ cực khiêng thứ này bay một ngày một đêm giờ kêu trở lại, đang đùa người ta hay khoác lác hả?
Lâm Phàm định bụng đưa Nguyệt tộc đến nơi sẽ rời đi, không ngờ xảy ra chuyện này.
Lâm Phàm không nói nhiều, bước lại gần vươn tay chạm vào mặt trên, quả nhiên có lực lượng huyền diệu bao phủ hòn đảo không cho người vào.
Bà lão tuyệt vọng ngồi liệt trên mặt đất:
- Còn chưa đến lúc, đây là chỉ dẫn của Nguyệt Thần sao?
Cứ nghĩ đưa công chúa đến đây là xong xuôi mọi chuyện, không ngờ gặp phải kết quả như vậy.
Chưa đến lúc, đây là chỉ dẫn của Nguyệt Thần, bà không thể phản đối, chỉ có thể nghe theo.
Các tộc nhân Nguyệt tộc tuyệt vọng nhìn trưởng lão, bọn họ không biết làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải về lại chỗ ở? Về lại lãnh địa bị tu sĩ nhân tộc phát hiện? Nhưng về đó thì họ sẽ chết.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, hai tay Lâm Phàm cầm cánh cửa đá đập bộp bộp xuống lực lượng bí ẩn.
Răng rắc!
Lực lượng bí ẩn như vòng bảo vệ bỗng vỡ tung, hóa thành các đốm sáng nhỏ tan biến.
Lâm Phàm nói:
- Rồi, xong rồi, các ngươi vào đi. Gì mà trở lại hay không, bản phong chủ đưa các người lại đây thì không định mang các người về, lãng phí thời gian. Chỉ là cuộc làm ăn nhỏ, rườm rà cái gì.
Các tộc nhân Nguyệt tộc xoe tròn mắt như thấy quỷ.
Nguyệt Thần chỉ dẫn kêu bọn họ trở lại, không ngờ tu sĩ nhân tộc này lấy ra một cánh cửa đá đập nát lực lượng vòng bảo vệ ngăn bước chân của họ, quá thô bạo.
Phía xa, khóe môi tượng đá lại co giật nhưng rất nhanh không nhúc nhích.
Lâm Phàm nói:
- Vào đi, các ngươi đã không tranh với đời thì sau này hãy yên ổn sống ở đây. Bản phong chủ không quan tâm bên trong có cái gì, dù sao bản phong chủ không phải loại người ham muốn bảo bối.
Bà lão nhìn tu sĩ nhân tộc trước mắt, không ngờ người này cao phong lượng tiết như vậy, làm bà rất bội phục. Bà hơi thay đổi cái nhìn về tu sĩ nhân tộc, đương nhiên chỉ áp dụng với Lâm Phàm.
Với Lâm Phàm thì đương nhiên hắn thèm vật bên trong, nhưng làm người cần giữ điểm giới hạn, hắn không giống đám người Chân Tiên giới chẳng có chút đạo đức.
Bà lão một lần nữa cảm kích nói:
- Đa tạ!
Mắt Thanh Thanh sáng lấp lánh nhìn Lâm Phàm, đây là nhân tộc khác biệt nhất mà nàng từng gặp.
Lâm Phàm phất tay:
- Cáo từ.
Khi đi Lâm Phàm nhìn tượng đá một cái, cứ cảm giác trong vô hình dường như ai đó rình ngó thân thể thuần khiết của hắn. Mà thôi kệ, hắn bận việc phải đi Nguyên Tiên Tôn phủ, nơi đó mới là kho báu lớn, mấy thứ kia so với Nguyên Tiên Tôn phủ thì khác biệt quá lớn.
Các tộc nhân Nguyệt tộc huơ tay nhìn theo người tốt khuất xa:
- Đa tạ!!!
Tu sĩ nhân tộc này là người tốt, siêu tốt trong lòng họ, đáng giá được họ đối xử thân thiện.
Thanh Thanh nhìn hư không, khắc ghi bóng dáng kia trong lòng, không muốn quên.
Giữa hư không.
Lâm Phàm nhìn bảo bối truyền thế của Nguyệt tộc, cười cười, thứ này không tệ.
Nguyệt tộc đến di tích Nguyệt Thần là có nơi che chở mới, nơi đây rời xa nhân tộc, bên ngoài là các hiểm cảnh, muốn tiến vào vô cùng khó khăn, bọn họ không cần sợ bị nhân tộc phát hiện.
Anh Phi hét lên:
- Trưởng lão, không di dời tượng đá Nguyệt Thần được!
Bọn họ đi tới nơi ở mới tất nhiên sẽ bê tượng đá vào trong, nhưng không ngờ trước kia một người có thể bê lên mà bây giờ không nhúc nhích được.
Bà lão nói:
- Thêm mấy người hộ tống Nguyệt Thần vào trong.
- Rõ!
Một đám tráng sĩ Nguyệt tộc đến gần tượng đá, mọi người gồng sức, két một tiếng rốt cuộc nâng tượng đá lên.
Không ai chú ý thấy khóe mắt tượng đá rơi một giọt nước, điều này khác với tưởng tượng của nàng, rõ ràng không nên như vậy, vì sao ra nông nỗi này?
Bà lão nhìn tộc nhân bê tượng đá vào, môi nở nụ cười. Nguyệt tộc rốt cuộc an toàn, sẽ không bị nhân tộc phá hoại nữa.
Trong sách cổ ghi chép công chúa sẽ kế thừa lực lượng Nguyệt tộc tại đây, trở thành thủ lĩnh mới. Tuy không biết lực lượng đó là gì nhưng chắc chắn là Nguyệt Thần để lại.
Nguyên Tiên Tôn phủ, một trong các bí cảnh khá quý giá của Chân Tiên giới.
Khi nó mở ra mười năm một lần, đệ tử các phái sẽ vào trong tự tìm cơ duyên cho mình.
Đương nhiên ở trong này có mức độ nguy hiểm rất cao, dù sao giữa mười môn tiên đạo hay xảy ra chuyện đệ tử giết nhau, càng đừng nói gặp ma đạo, yêu đạo.
Nhưng đệ tử có thể ra khỏi Nguyên Tiên Tôn phủ đều là lực lượng nòng cốt của môn phái, vì sống sót trở ra nói lên bọn họ là người có khí vận lớn.
Trong Chân Tiên giới thật sự có khí vận, người sở hữu khí vận sẽ tránh thoát mọi nguy hiểm, khả năng gặp cơ duyên cao hơn người bình thường rất nhiều.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lúc này Nguyên Tiên Tôn phủ được vô số môn phái xem trọng lại gặp phá hoại nặng nhất từ trước đến nay.
Lâm Phàm cầm nồi làm các kiểu tư thế đánh bóng, phát huy tài đánh bóng lâm li đầy đủ.
- Toàn phong bạo tạc lưu lưu cầu!
Lâm Phàm quất mạnh, Thánh Thổ Châu bay siêu nhanh, nó xoay tít hình thành gió rít đánh mạnh vào cửa đá.
Tiếng nổ kịch liệt vang vọng thiên địa.
Giọng nói quen thuộc lại vang lên, vẫn tràn ngập uy nghiêm vô thượng:
- Phàm nhân, mau rời đi, nếu không sát kiếp sẽ đến!
Lâm Phàm mắng:
- Ngươi có thể đổi câu nói khác không? Lần trước nói câu này, lần này đến vẫn câu cũ, không có câu gì mới mẻ hơn sao?
Giọng nói trong Nguyên Tiên Tôn phủ lộ rõ kinh ngạc, rất bất ngờ:
- Lại là ngươi?
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Đúng, lại là bản phong chủ. Lần này đến không phải đùa giỡn với ngươi.
Giọng nói trong Nguyên Tiên Tôn phủ rất tức giận:
- Phàm nhân vô tri ngu muội, ham muốn Nguyên Tiên Tôn phủ sẽ chỉ mang đến vạn kiếp bất phục!
Nguyên Tiên Tôn phủ không ngờ tiểu tử này còn đến nữa.
Cú đấm lần trước ngưng tụ tiên lực, người bình thường không thể đối kháng, dù là tu sĩ Luyện Hư Hợp Đạo cũng sẽ bị cú đấm kia đánh thân chết đạo tiêu.
Lâm Phàm đón lấy Thánh Thổ Châu, tiếp tục bạo lực quất:
- Vớ vẩn, có kiếp cứ đến, bản phong chủ sợ gì!
Thánh Thổ Châu rít gào:
- Ngươi rất quá đáng, ta là Thánh Thổ Châu!
Nó không ngờ sẽ có kết quả như vậy.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cửa đá lại nổ tung, Lâm Phàm cất Thánh Thổ Châu vào. Hắn giống như lần trước lại dỡ bỏ cửa, dù thế nào quyết lấy Nguyên Tiên Tôn phủ vào tay.
- A!
Lâm Phàm quát lớn, gồng cánh tay đến tột độ, dùng lực lượng đơn giản thô bạo nhất hoàn toàn bùng nổ.
Răng rắc!
Cửa đá lại bị gỡ ra bỏ vào trữ vật giới chỉ.
Bảo bối như thế giữ lại có ích.
Trong Nguyên Tiên Tôn phủ truyền ra tiếng mắng:
- Nghiệt súc!
Lâm Phàm ngoác mồm cười:
- Ừ, hôm nay nghiệt súc sẽ thu ngươi!
Trị số đáng đánh lên đến đỉnh, người thần đều giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận