Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 553: Cảm tạ giáo dục bắt buộc chín năm

Bây giờ đã có hai cánh cửa đá.
Cửa đá này khá tốt, mức độ cứng rắn đạt chuẩn, nhưng hơi kém hơn Thánh Thổ Châu.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ, tặng một cánh cửa cho lão sư, giữ lại một cái cho mình. Hình như hài tử của Đạo sư đệ sắp sinh, phải chuẩn bị quà tặng, cửa đá này không tệ.
Tính tói tính lui còn thiếu một phần.
Lâm Phàm nghĩ đến đây liền dừng tay, hắn nhìn Nguyên Tiên Tôn phủ một cái rồi hóa thành luồng sáng biến mất tăm.
Tồn tại trong Nguyên Tiên Tôn phủ cực kỳ tức giận, thấy tu sĩ nhân tộc bỗng dưng rời đi, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Tình huống gì?
Tu sĩ nhân tộc mới rồi còn hung hăng mà sao đột nhiên chạy mất?
Từ Nguyên Tiên Tôn phủ truyền ra tiếng hừ lạnh:
- Hừ! Xem như ngươi biết điều!
Cửa đá lại hiện ra.
Nơi này là Nguyên Tiên Tôn phủ, sao có thể thiếu cửa đá, sẽ hạ cấp bậc, bị đệ tử các môn phái xem thường cho rằng không có cách điệu.
Khoảnh khắc cửa đá xuất hiện bỗng có một luồng sáng từ phía chân trời bắn tới.
- Bản phong chủ lại đến!
Lâm Phàm thầm vui, ba cánh cửa, cảm giác quá tốt. Người chưa đến Thánh Thổ Châu đã xé rách hư không bay tới.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thánh Thổ Châu đập vào cửa đá, lại thủng một cái lỗ.
Giọng nói trong Nguyên Tiên Tôn phủ rất tức giận, dường như sắp bị buộc nổi điên:
- Nghiệt súc, ngươi còn dám trở về!
Vẫn chưa xong sao? Hết lần này đến lần khác, rõ ràng đã đi còn giữa đường trở về, sao có thể quá đáng như vậy.
Lâm Phàm không trả lời, nam nhân nghiêm túc làm việc mới đẹp trai nhất.
Lâm Phàm muốn mang cửa đá đi nên tạm thời không muốn trả lời câu hỏi của đối phương.
Cánh tay luồn vào, trực tiếp nâng lên.
Cánh tay, cổ nổi gân xanh, đây là lực lượng sôi trào trong người, lấy lực lượng mạnh nhất nghiền áp tất cả mới là đường ngay.
Từ khi bắt đầu tu luyện Lâm Phàm luôn luyện ngạnh công vì muốn lực lượng đạt tới cực độ, gặp đối thủ nào chỉ cần một đấm là đánh chết.
Răng rắc!
Cửa đá lại lung lay.
Tồn tại trong Nguyên Tiên Tôn phủ đã kinh sợ:
- Sao lực lượng của tu sĩ nhân tộc có thể lớn đến thế?
Y đã thấy nhiều tu sĩ, pháp lực bàng bạc không hiếm hoi gì, nhưng lực lượng của nghiệt súc này quá khủng bố.
Rốt cuộc trong sự cố gắng của Lâm Phàm đã thành công dỡ cửa ra, cất vào.
Hiện giờ tâm tình của Lâm Phàm rất tốt, hắn suy tư nhìn vào trong Nguyên Tiên Tôn phủ.
- Phàm nhân ngu muội hãy đi mau, ngươi không thể di chuyển Nguyên Tiên Tôn phủ.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Sai rồi, không có thứ gì không thể di chuyển được, chỉ có không nghĩ ra cách. Đã nghe câu này chưa? Cho ta một điểm tựa, ta có thể nâng cả Trái Đất.
Giọng nói trong Nguyên Tiên Tôn phủ hoang mang:
- Cái gì?
Lâm Phàm lùi mấy bước, đầu suy nghĩ Nguyên Tiên Tôn phủ rất nặng, tuy hắn có thể lay động nó nhưng không thể nào di chuyển.
Nhưng học giáo dục bắt buộc chín năm không uổng công.
Lâm Phàm rất muốn nói cảm tạ quốc gia, cảm tạ lãnh đạo, nếu không miễn phí giáo dục bắt buộc chín năm thì người nghèo như hắn không đọc nổi. Lâm Phàm là người thích học tập, tuy chỉ có giáo dục bắt buộc chín năm ngắn ngủi nhưng đã cho hắn học được nhiều tri thức.
Lâm Phàm lấy Lang Nha Bổng ra:
- Lớn!
Lang Nha Bổng khoảnh khắc biến lớn, cây gậy được giơ cao trông hơi đáng sợ.
Tồn tại trong Nguyên Tiên Tôn phủ rất hoang mang và tức giận:
- Phàm nhân, ngươi muốn làm gì?
Y không biết phàm nhân này muốn làm cái gì, ở trong mắt y thì hành vi của hắn như tên điên.
Từ khi nào trong Chân Tiên giới có đệ tử như vậy, hắn thuộc môn phái nào?
Lâm Phàm lơ lửng trên cao, Lang Nha Bổng chĩa xuống, lấy mép rìa Nguyên Tiên Tôn phủ làm cơ sở ấn gậy xuống, đè đất bùn cây cối nhô lên. Lang Nha Bổng dần cắm sâu vào đất bùn đến nửa cây gậy mới ngừng.
Lâm Phàm lẩm bẩm một mình như tên điên:
- Tuyệt, bản phong chủ thông minh lanh lợi, lúc cần vận dụng đầu óc thì sẽ là tồn tại khủng bố vừa có trí tuệ vừa có lực lượng, trên đời này còn ai địch lại bản phong chủ? Nhưng người đời vô tri, bản phong chủ thông cảm cho họ nên mới không vận dụng não.
Tồn tại trong Nguyên Tiên Tôn phủ hoàn toàn mụ người. Y tồn tại lâu thật lâu rồi, xa xưa đến nỗi bản thân y cũng quên, nhưng thật tình là chưa gặp ai giống như thế, cũng chưa từng thấy cách như vậy.
Y không biết phàm nhân này muốn làm cái gì.
Nguyên Tiên Tôn phủ sừng sững ở đây không ngã, dù đại năng giả muốn dùng pháp lực lấy đi cũng khó.
- Phàm nhân, ngươi đừng tự rước lấy nhục, ngươi có biết Nguyên Tiên Tôn phủ tồn tại bao lâu không? Biết nó nặng cỡ nào không? Dù là Chân Tiên cũng không di chuyển được.
Lâm Phàm nghe vậy cười khinh thường nói:
- Thất học, vô tri, ngươi hoàn toàn không biết vật lý.
- Vô Địch chân thân!
Một thân hình khổng lồ lơ lửng sau lưng Lâm Phàm.
Đó là Thiên Cương chân thân của hắn, vì quá bá đạo nên đặt tên là Vô Địch chân thân.
Thực lực của hắn đã mạnh đến mức này, Vô Địch chân thân càng mạnh mẽ.
Mái tóc dài đỏ máu, cao ngàn trượng bay xuống, cả thiên địa bị mái tóc đỏ phản chiếu thành màu máu. Cơ bắp cuồn cuộn nổi các loại phù văn đủ màu đủ kiểu, toát ra hơi thở khiến người sợ hãi.
Trong Nguyên Tiên Tôn phủ phát ra tiếng hét kinh hoàng:
- Đây là cái gì?
Y cảm giác sự tồn tại quái dị, như ma không phải ma, pháp tướng thiên địa chưa từng xuất hiện. Ở trong cảm giác của y thì pháp tướng thiên địa khổng lồ này khoác trường bào màu đen, trên đầu có hai cái sừng cong rất quái dị, quan trọng nhất là đôi mắt kia, một đỏ một vàng toát ra hơi thở quái dị.
Không có chân, lòng bàn chân chỉ có hơi thở sợi tơ lực lượng đỏ đen đung đưa bất quy tắc.
Siêu khổng lồ.
Lâm Phàm chỉ huy:
- Nào, đã đến lúc biểu hiện năng lực của ngươi, nhấc nó lên.
Vô Địch chân thân giơ hai cánh tay ra, một tay đầy vảy giáp, tay kia thì tràn ngập chính nghĩa, trận văn nổi lên trên cánh tay toát ra lực lượng mênh mông.
Hai hai tay chạm vào Lang Nha Bổng, lực lượng hùng hồn lấy Vô Địch chân thân làm trung tâm bộc phát từ lòng bàn chân.
Tựa như sóng gợn từng vòng khuếch tán trong thiên địa.
Răng rắc!
Tiếng nâng lên.
Lang Nha Bổng không ngừng nghiêng, Nguyên Tiên Tôn phủ bị nâng lên từ từ.
- Sao có thể như vậy? Phàm nhân, ngươi làm vậy là đại nghịch bất đạo!
Lâm Phàm cười nói:
- Ngu muội, vô tri, sức mạnh của vật lý không chỗ không ở, phải biết dùng đầu óc. Nâng lên cho ta, cao chút nữa.
Thân hình Vô Địch chân thân to lớn che trời, đôi tay ấn xuống dễ dàng không chút khó khăn.
Khi Nguyên Tiên Tôn phủ nghiêng thì Lâm Phàm lao nhanh xuống, hắn nâng dưới đít, quát lớn, một đoàn khí diễm quấn quanh người hắn, gồng hết sức muốn nâng Nguyên Tiên Tôn phủ lên.
- Ngươi và bản phong chủ có duyên, không ai ngăn cản được!
Lâm Phàm làm liều, hắn cảm nhận sức nặng của Nguyên Tiên Tôn phủ, dù có gồng hết sức cũng khó khiêng nó lên, nhưng hắn có thể lay động nó.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai.
Nguyên Tiên Tôn phủ bay lên cao.
Nguyên Tiên Tôn phủ bao la vô ngần trong mắt Lâm Phàm, nó kéo dài như sơn mạch, phía cuối lấp lóe tia sáng như nối liền với địa thế, mượn dùng lực lượng địa thế.
Khoảnh khắc Nguyên Tiên Tôn phủ bay lên khỏi mặt đất, Lâm Phàm phát hiện trọng lượng nhẹ hẫng, hắn đoán đúng, nó nối với địa thế. Hèn gì lúc trước không nâng nổi, hóa ra là vậy.
Tồn tại trong Nguyên Tiên Tôn phủ hoàn toàn ngây người:
- Nghiệt súc, cầm thú, súc sinh, ngươi không thể làm như vậy! Ngươi đang làm việc nghịch thiên, sẽ bị trời phạt!
Y không biết chuyện gì xảy ra, sao phàm nhân này làm được.
- Thu!
Lâm Phàm không nói nhiều, trực tiếp thu Nguyên Tiên Tôn phủ vào trữ vật giới chỉ.
Xuất phẩm từ rút thăm trúng thưởng tất nhiên là tinh phẩm, bá đạo vậy đấy, mặc kệ ngươi lớn cỡ nào đều làm gọn.
Giờ phút này thiên địa biến đổi, sự thay đổi tĩnh lặng, vị trí Nguyên Tiên Tôn phủ giờ đây để lại hố sâu lớn, có thể nói là sâu không thấy đáy. Từng luồng gió lạnh thổi tới, tiếng gió như tiếng ác ma rít gào.
- Giải quyết xong, rút thôi.
Bắn một phát súng đổi ngay chỗ mới, hắn tạm thời không muốn cho người Chân Tiên giới biết có cường giả hàng đầu của vùng đất Nguyên Tổ lén qua biên giới.
Lâm Phàm đã nghĩ thông, ưu tiên hàng đầu là âm thầm làm giàu, đối kháng với mấy lão bất tử không được lợi bao nhiêu ngược lại chọc vào phiền phức, sơ sẩy một cái sẽ bị làm thịt. Khi đó chẳng những trắng tay còn lãng phí thời gian.
Lâm Phàm thu Vô Địch chân thân về, khoảnh khắc biến mất.
Phải về hội hợp với lão sư, cần thăm dò Nguyên Tiên Tôn phủ. Tồn tại luôn nói chuyện bên trong Nguyên Tiên Tôn phủ làm Lâm Phàm rất khó chịu, phải lôi ra đánh một trận.
Nguyên Tiên Tôn phủ bị bứng tận gốc tạo ra động tĩnh rất lớn.
Lâm Phàm biến mất một lúc lâu sau có mấy bóng người xuất hiện.
Khi họ thấy tình hình nơi này thì trợn mắt há hốc mồm như gặp quỷ.
- Nguyên Tiên Tôn phủ đâu rồi?
Bọn họ không thể tin Nguyên Tiên Tôn phủ luôn tồn tại vậy mà biến mất, chỉ để lại cái hố to.
Lối vào khe nứt.
Lâm Phàm không quan tâm Chân Tiên giới thế nào, hắn bước vào khe hở, hắn sẽ quay về chia sẻ những gì mình đã lấy được rồi quay lại Chân Tiên giới nữa.
Sách lược phản công không thành công vậy thì đổi cách khác.
Viêm Hoa tông.
Có hai đệ tử canh giữ sơn môn khác, tuy đứng yên rất chán nhưng bọn họ nghiêm túc làm nhiệm vụ của mình, cảm giác đang gánh trách nhiệm cao thượng.
- Sư huynh, Viêm Hoa tông chúng ta bây giờ quá lợi hại.
- Nói cũng như không, có Lâm sư huynh ở thì những tông môn kia không dám chọc vào chúng ta.
Nhắc đến Lâm sư huynh làm hai người lộ biểu tình tôn sùng, đó là thần tượng trong lòng họ. Hơn nữa ngày nay có nhiều đệ tử vào tông toàn vì Lâm sư huynh.
Đệ tử canh giữ chỉ hư không phía xa, hưng phấn suýt nhảy cẫng lên:
- Sư huynh nhìn kìa, đó là Lâm sư huynh!
- Oa, tạo hình quay về của Lâm sư huynh thật oách!
Hai người ngước đầu lên, hai tay khép lại đặt dưới cằm, mắt sáng long lanh, vẻ mặt tôn sùng. Lâm sư huynh đã vào tông môn, mất hút rồi mà hai người vẫn dõi theo mãi.
Thần tượng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận