Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 555: Hơi sợ

- Lão sư, Nguyên Tiên Tôn phủ này hơi quái dị.
Hiện giờ hai người đang ở trong đường hầm dài, vách tường gồ ghề. Càng vào sâu thì thấy nhiều xác chết nằm hai bên. Xác chết đã mục rữa chỉ còn bộ xương, tư thế đều là sấp trên mặt đất, tưởng tượng một chút liền đoán được họ chết như thế nào.
Chắc là khi thắng lợi trở về bị đồng đội đâm từ sau lưng sau đó chết.
Nhìn xương ngón tay trống trơn là biết tu di giới bị người cướp mất, thật tội nghiệp.
Đúng như hắn nghĩ, người của Chân Tiên giới rất không thân thiện, với đồng hương mà cũng tàn nhẫn như thế. Ý định phản công Chân Tiên giới, chiếm lĩnh bọn họ là quá đúng đắn. Có lẽ khe hở này mở ra không phải để Chân Tiên giới xâm nhập vùng đất Nguyên Tổ, ngược lại là ý chí của Chân Tiên giới mong đợi người yêu hòa bình như hắn đi cứu phương thế giới kia.
Lâm Phàm bỗng cảm thấy gánh nặng trên vai lại nặng thêm.
Thiên Tu thấy biểu tình của đồ nhi bảo bối bỗng trở nên nghiêm túc, tưởng đâu hắn phát hiện cái gì:
- Sao vậy đồ nhi? Tự nhiên làm bộ mặt đó?
Lâm Phàm cực kỳ nghiêm túc nói:
- Lão sư, đồ nhi đột nhiên phát hiện trách nhiệm trên vai mình thật nặng.
Thiên Tu cảm giác không theo kịp đầu óc đồ nhi, nhưng tuyệt đối không thể lộ vẻ mặt hoang mang ‘ngươi đang nói gì’, lão gật gù đồng ý:
- Ừ, rất nặng.
Hai người đã đi được một lúc trong đường hầm, đằng trước có ánh sáng. Khi hai người bước vào nguồn sáng thì mọi thứ trước mắt thay đổi trời long đất lở.
Thiên Tu kinh ngạc kêu lên:
- Có không gian khác, cái này . . .
Trước mắt là rừng rậm mênh mông vô bờ, mặt trời mặt trăng vì sao chuyển động trên đỉnh đầu.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Lợi hại, Nguyên Tiên Tôn phủ này có lai lịch thế nào? Cứ tưởng chỉ là một hang động nhưng không ngờ là một phương tiểu thế giới. Lão sư có thể làm được đến mức này không?
Thiên Tu hắng giọng:
- Cái đó . . . chắc vi sư làm được.
Lúc này Thiên Tu rất muốn đánh chết đồ nhi, sao lão làm được cảnh tượng trước mắt, dù là Thần cảnh cũng không thể.
Đặc biệt là mặt trời mặt trăng vì sao trên đầu, tuy khác với bên ngoài nhưng chúng thật sự tồn tại, có lẽ được thực lực lớn lao sáng tạo ra.
Lâm Phàm nói:
- Chúng ta xuống dưới xem đi lão sư.
Nói rồi hắn nhảy xuống, bàn chân chạm mặt đất cảm giác rất dày nặng như thật sự tồn tại, tay hắn sờ đất, yên lặng cảm nhận.
Lâm Phàm cười tươi nói:
- Rất lớn, có rất nhiều yêu thú sinh hoạt tại nơi này. Lão sư, yêu thú ở đây cứ giao cho đồ nhi, lão sư hãy đi nơi khác xem thử, nếu có chuyện gì nhớ báo cho đồ nhi biết ngay.
Thiên Tu cũng rất tò mò chỗ này, muốn xem tình hình bên trong Nguyên Tiên Tôn phủ thế nào. có thể sáng tạo ra nơi này tuyệt đối không phải hạng tầm thường, có lẽ chỗ này ẩn giấu bí mật to lớn.
Tồn tại trong Nguyên Tiên Tôn phủ không nói chuyện nữa, hoàn toàn im lặng. Y không ngờ hai phàm nhân càn rỡ, ngông cuồng đến thế, dám vào thật.
- Không được, tuyệt đối không thể để hai phàm nhân phát hiện ra mình!
Lâm Phàm nhìn phía xa, lão sư cũng tìm kiếm cái gì ở phía đó.
Lâm Phàm tạm thời không rõ ràng tình huống trong Nguyên Tiên Tôn phủ, vị đại năng giả nào để nó lại. Nhưng mục tiêu cuối cùng của hắn là lôi ra thứ luôn lải nhải rồi đánh nó tơi bời.
Dưới đất chợt có đốm sáng lấp lánh phản chiếu trong mắt Lâm Phàm:
- Ủa? Bảo bối!
Phản ứng đầu tiên của hắn là bảo bối, chỉ có bảo bối mới tỏa ánh sáng rực rỡ dịu dàng mà khiến người khát khao.
- Không ngờ bản phong chủ siêu may mắn, ra đường đi dạo mà cũng gặp tài phú.
Lâm Phàm khao khát tài phú không sâu như trước kia, nhưng đã gặp thì tuyệt đối không bỏ qua.
Lâm Phàm lại gần ngồi xổm xuống, duỗi tay ra tìm kiếm thứ phát sáng là cái gì.
Khoảnh khắc Lâm Phàm khom người xuống, trong rừng cây bên cạnh đột nhiên có một bóng đen hùng hổ lao ra.
Lâm Phàm liếc qua, cánh tay phải vung lên, một đấm đánh vào hư không, lực lượng bùng nổ như sóng khí đánh vào người bóng đen.
Vang tiếng hét thảm, một con yêu thú to lớn vết thương đầy mình ngã xuống.
- Chán sống rồi sao, dám chọc vào bản phong chủ, nếu thông minh một chút đã có thể chạy trốn.
Lâm Phàm không ngờ yêu thú đến, nó như mất trí không thèm xem đối phương là ai đã dám xông lên đánh lén, rõ là tìm cái chết.
+300 điểm.
Yêu thú tu vi Địa Cương cảnh, tính theo đẳng cấp tu luyện của Chân Tiên giới là Luyện Khí Hóa Thần.
Đối với người thường thì yêu thú này rất nguy hiểm, nhưng với Lâm Phàm thì chỉ là châu chấu nhảy nhót.
Lâm Phàm nhặt lên thứ phát sáng lấp lánh, hắn nhướng mày, đây là một chiếc trữ vật giới chỉ nhưng thứ bên trong đã bị lấy đi.
- Không lẽ yêu thú Địa Cương cảnh này có linh trí, biết ngồi canh chừng?
Đây chỉ là phỏng đoán của Lâm Phàm, không rõ tình huống cụ thể thế nào, nhưng tóm lại thông minh hơn yêu thú trong vùng đất Nguyên Tổ nhiều.
Thiên Tu xuất hiện bên cạnh Lâm Phàm:
- Đồ nhi, tình huống hơi tệ. Mới rồi vi sư nhìn sơ, nơi này bị một loại lực lượng huyền diệu bao bọc, dù đi đến đâu đều thấy quen mắt, phía xa có chấn động truyền đến, hình như có cái gì chạy về phía này.
Lâm Phàm nói:
- Không sao đâu lão sư, đồ nhi cảm thấy đó là thanh âm kêu ta đi làm ra tiếng động kia.
Giờ phút này cây cối phía xa sụp đổ, hình như có ngàn quân vạn mã chạy rầm rập, tiếng gầm rú không dứt, mặt đất rung rinh.
Một tiếng gầm rống vang lên cao, không khí dao động.
- Grào!
Lâm Phàm nhìn phía xa:
- A?
Một người khổng lồ viễn cổ nhấc chân đi tới, thân hình cao lớn cỡ trăm trượng, mình trần, cơ bắp nhô cao, đặc biệt đôi mắt lấp lóe tia sáng âm u toát ra cuồng bạo.
Không gì sánh bằng có bầy đàn yêu thú đi theo người khổng lồ viễn cổ, cùng nhau xông hướng Lâm Phàm và Thiên Tu.
Thiên Tu nói:
- Đồ nhi, giao chúng nó cho vi sư lo.
Ngẫm lại đã lâu rồi lão không phô bày thực lực trước mặt đồ nhi.
Lâm Phàm nghe vậy không chịu, nhiều yêu thú như thế nếu bị một mình lão sư làm thịt thì hắn tìm ai đòi điểm?
Lâm Phàm vội ngăn lại:
- Đừng đừng, lão sư hãy nghỉ ngơi, giao tất cả cho đồ nhi!
Tuy tu vi của hắn đã đến Bán Thần cảnh nhưng dù thế nào phải tiến lên mãi chứ không thể lùi bước.
Nhìn bầy yêu thú đó xem, đáng yêu biết bao, toàn là điểm.
Thiên Tu khẽ thở dài:
- Thôi vậy, coi như vi sư kiểm nghiệm thực lực của đồ nhi, đi đi.
Lâm Phàm lấy Lang Nha Bổng ra, gậy biến lớn. Hắn không để mắt tới đám yêu thú hùng dũng xông lên, hắn nhảy lên hư không, lắc cổ tay, Lang Nha Bổng to lớn đập mạnh xuống.
Thiên Tu nhìn kiểu công kích của đồ nhi, khóe môi co giật. Lão không ngờ luyện chế binh khí cho đồ nhi luôn được sử dụng kiểu này, tuy không kém nhưng hắn dù gì là Bán Thần, ra tay nên có phong phạm của Bán Thần.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lang Nha Bổng đập xuống, mặt đất rung mạnh.
Những yêu thú không biết chuyện gì xảy ra, phát hiện bóng đen khổng lồ từ trên trời giáng xuống làm chúng nó hồn vía lên mây, khi phản ứng lại thì đã thành thịt nát.
Lâm Phàm mừng thầm trong bụng:
- Không tệ, thêm điểm kiểu này rất bá đạo.
Lâm Phàm thích nhất là chiến đấu với bầy yêu thú, vì chúng nó cung cấp điểm nhiều nhất.
Hắn cho rằng bầy yêu thú tập thể xông lên có liên quan với giọng nói trong Nguyên Tiên Tôn phủ, nếu không thì bầy yêu thú ăn no rửng mỡ tụ tập tổ chức ca nhạc hội sao?
Lâm Phàm giơ Lang Nha Bổng đập bộp bộp xuống bầy đàn yêu thú, không chút nương tay.
Người khổng lồ viễn cổ tức giận gào thét, sợi xích sắt quấn trên cánh tay kêu bùm bùm, gã quất mạnh sợi xích thẳng vào người Lâm Phàm.
Sợi xích sắt bay cái vèo, tiếng xé gió chát tai.
Lâm Phàm nhìn xích sắt bắn tới gần, giơ tay lên chộp nó rồi giật mạnh:
- Hơi bị lợi hại.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Người khổng lồ viễn cổ cảm giác sức mạnh to lớn ập đến, thân thể bị kéo bay về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhe răng cười, chân phải bước lùi, khi đầu người khổng lồ viễn cổ sắp tới gần thì hắn co chân đá mạnh.
Bốp!
Đầu người khổng lồ viễn cổ nổ nát, thân hình cao lớn như ngọn núi nhỏ té cái rầm.
Điểm vào túi.
Yêu thú Thiên Cương cảnh tầm thường, chẳng mạnh gì.
Tồn tại trong Nguyên Tiên Tôn phủ luôn theo dõi chặt chẽ tình huống nơi này, khi thấy cảnh đó thì giật mình không nói nên lời:
- Khoa trương quá vậy?
Trong mắt y thì hai phàm nhân này hơi khủng bố, có cần tàn nhẫn vậy không?
Lang Nha Bổng dài như vậy làm gì? Muốn lấy ra hù dọa ai?
Hơn năm mươi vạn điểm.
Thú triều lần này đúng là rất điên cuồng, xác các yêu thú đã nát bấy, máu nhuộm đỏ mặt đất như địa ngục trần gian.
Thiên Tu nói:
- Đồ nhi có thủ đoạn khá đấy, gọn gàng sạch sẽ.
Lâm Phàm cười nói, một đống điểm vào túi làm tâm tình của hắn rất sung sướng:
- Đa tạ lão sư khen ngợi, đồ nhi vẫn luôn gọn gàng sạch sẽ như vậy. Chúng ta đi tới trước xem đi lão sư. Nơi này là bí cảnh của Chân Tiên giới, bên trong có nhiều bảo bối nhưng chúng nó không có ích gì nhiều với chúng ta, đồ nhi muốn nhất là túm đầu tên kia ra đánh tơi bời.
Thiên Tu gật đầu nói:
- Ừ, đi, vi sư cũng rất tò mò chỗ này, bí cảnh trong Chân Tiên giới khác rất nhiều với vùng đất mạo hiểm của chúng ta.
Thế là hai người hóa thành luồng sáng bắn vào trong.
Sâu trong Nguyên Tiên Tôn phủ có một khí vận chưa biết, không hiểu sao y rất căng thẳng:
- Phàm nhân ngu muội, ta làm sao bây giờ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận