Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 556: Thật sự giết vào

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Lâm Phàm và Thiên Tu không ngừng vào sâu hơn, đột nhiên có hai con đường xuất hiện trước mặt bọn họ.
Thiên Tu thấy đồ nhi dừng bước thì tò mò hỏi:
- Sao vậy đồ nhi? Đi thôi, con đường này nối thẳng phía trước, chắc đó là mục tiêu đồ nhi muốn tìm.
Dọc đường đi đồ nhi rất trân trọng lão sư, hễ gặp yêu thú không bao giờ cần lão ra tay, hắn toàn giành giải quyết trước.
Thiên Tu có cảm giác nếu không cho đồ nhi làm thì sẽ bị giận. Lão rất vui mừng, cảm giác ông trời đối với mình không tệ, lúc tuổi già còn cho lão đồ nhi tốt như vậy, thật là điều may mắn trong đời.
Lâm Phàm hỏi:
- Lão sư không cảm thấy có gì lạ sao? Đồ nhi nghĩ đi đường bên này tốt hơn.
Trước mặt họ có hai nhánh rẽ, một nhánh thẳng tắp, nhìn thấy rõ ràng, biết rất an toàn. Con đường thứ hai thì đen ngòm như miệng con thú khổng lồ đầy răng nhọn hoắc, dường như còn có xúc tu tà ác chậm rãi mấp máy trong đó.
Thiên Tu nhìn kỹ, nghi hoặc nói:
- Vi sư cảm thấy đồ nhi chọn con đường này hình như không phải đường mà giống hang động của yêu thú nào đó. Trong vùng đất mạo hiểm như thế này rất có thể có các loại yêu thú, còn con đường kia truyền đến hơi thở dường như có bảo bối quan trọng gì.
Lâm Phàm xua tay:
- Lão sư nói sai rồi, lão sư biết tâm lý học không?
- A? Cái gì học?
Đầu Thiên Tu nổi lên ba dấu chấm hỏi. Cái thứ gì? Đồ nhi nói vậy là gì? Không nghe hiểu.
Lâm Phàm nhấn mạnh từng chữ:
- Tâm lý học.
Đi học giáo dục bắt buộc chín năm không uổng phí, khi người ta học toán cộng, tiếng anh thì Lâm Phàm đã học mấy thứ này. Dù sao toàn thứ vô dụng, ai chẳng biết nói tiếng Trung, ai chẳng biết cộng trừ? Dù là ông bà lão chưa từng đi nhà trẻ cũng tính sổ rất nhanh, muốn thiếu một khối tiền thì nằm mơ đừng.
Về ngoại ngữ thì hắn nghèo, nông thôn còn chưa mở mang, có học cũng chỉ tốn thời gian.
Thiên Tu ngơ ngác:
- Vi sư không nghe hiểu một câu nào, đồ nhi có thể giải thích rõ hơn không?
Đôi khi Thiên Tu không nhìn thấu đồ nhi của mình, nói cái quái gì vậy? Có thể nói lời đáng tin chút được không?
Lâm Phàm lặng im, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai hắn cần phổ biến giáo dục bắt buộc chín năm, các con dân Viêm Hoa tông tuy cũng đọc sách nhưng chưa đủ rộng. Tuy hắn theo đuổi lực lượng, nhưng đôi khi cũng cần làm người khai sáng học thức uyên bác.
- Lão sư nhìn xem, trong tình huống này, đặc biệt là ở bí cảnh, tâm thái của mọi người đều muốn tìm bảo bối. Nếu góc nào đó lộ ra chút dấu hiệu có bảo bối thì trong đầu sẽ nghĩ ngay tìm kiếm theo cảm giác. Nhưng lão sư nhìn chỗ này đi, một con đường sáng sủa tỏa tia sáng bảo bối, con đường khác thì đen ngòm, còn có thứ kỳ lạ ẩn hiện, người bình thường đều sẽ chọn đi con đường sáng. Tuy nhiên hãy nghĩ ngược lại, người đến Nguyên Tiên Tôn phủ chắc chắn không ít, hơn nữa rất nhiều người đi con đường này, vậy phía cuối đường còn lại gì? Chắc chắn không có gì cả, ngược lại con đường thứ hai dù nguy hiểm nhưng chưa ai đi qua, tức là đồ nhi chắc chắn đi con đường này không sai.
Lâm Phàm vận dụng đầu óc phân tích kỹ càng, hắn cho rằng đồ khùng mới tự nhiên làm ra hai con đường, hoặc là có ý đồ gì.
Thiên Tu trầm tư giây lát, gật gù, cảm thấy đồ nhi của mình nói có lý.
Thiên Tu nhìn con đường đen ngòm đầy răng nhọn, đồng ý nói:
- Vi sư nghe đồ nhi phân tích xong thấy rất có lý.
Lâm Phàm cười nói:
- Tất nhiên rồi thưa lão sư, đồ nhi có thể sống đến bây giờ toàn dựa vào đầu óc.
Câu này có phần thổi phồng nhưng cũng không sai, cứ coi như hắn nói thật.
Lúc này không chỉ riêng Thiên Tu suy nghĩ lời Lâm Phàm nói, tồn tại bí ẩn trong Nguyên Tiên Tôn phủ cũng ngây người.
- Sao có thể như vậy? Đây là cách bản tiên suy ngẫm nhiều năm mới nghĩ ra, đến nay chưa ai phá giải, sao phàm nhân này một thoáng đã nhìn thấu? Không thể nào! Tuyệt đối không thể!!!
Y hoảng loạn.
Bao năm qua đệ tử môn phái đi vào đây đều chọn con đường sáng sủa, một số đệ tử không hề phát hiện vấn đề ở chỗ này, vì phía cuối đường sáng sủa có tia sáng bảo bối hấp dẫn bọn họ đi tới.
Lâm Phàm vung tay hô xuất phát:
- Chúng ta đi thôi lão sư!
Lâm Phàm không quan tâm bên trong con đường có bảo bối gì, dù có bảo bối thật sự thì lợi hại đến đâu? Chẳng lẽ là tiên khí thượng phẩm? Lợi hại hơn Huyền Vũ Thiên Cung bị hắn đập nát không?
Đương nhiên không thể nào.
Khi hắn đứng trước cửa hang đen nhánh dữ tợn, từ cửa hang phát ra tiếng hú chát chúa.
Lâm Phàm ngoáy lỗ tai:
- Nổ nhức màng tai, dù vậy không thể ngăn con đường bản phong chủ đi.
Khi Lâm Phàm, Thiên Tu bước vào thì bên trong có tiếng vèo vèo.
Vô số xúc tu bay ra, xúc tu bay tới trước mặt bị Lâm Phàm chém đứt hết.
Lâm Phàm phân tích:
- Lão sư nhìn xem, bên trong chắc chắn có vấn đề, nếu không thì tại sao phản kích? Rõ ràng vì không muốn chúng ta đi vào.
Thiên Tu gật đầu nói:
- Ừ, đồ nhi nói rất có lý.
Thiên Tu cảm giác đồ nhi bảo bối của mình trí tuệ cao, nhìn thấu được điều này, dù là lão cũng suýt bị lừa.
- Lão sư chờ chút, để đồ nhi thanh lý tình hình bên trong cho.
Hai đầu trên dưới cửa hang nhọn hoắc, nửa vòng tròn gắn vào nhau, đen ngòm, răng nhọn bên trong lóe tia sáng lạnh, những xúc tu tùy thời xuất hiện cũng ẩn giấu rất sâu.
Tuy xác định bên trong có quỷ nhưng nếu người bình thường đi vào thì kết cục sẽ vô cùng thê thảm.
Lâm Phàm lấy Lang Nha Bổng ra, mặc kệ bên trong có cái gì cứ giải quyết trước rồi tính.
Hắn giơ Lang Nha Bổng nhắm ngay cửa hang.
To! To! To!
Lang Nha Bổng dần biến lớn đè ép răng nhọn bên trong, những cái răng vừa bén vừa cứng rắn bị gậy đè bể.
Những xúc tu ẩn giấu trong bóng tối không ngừng quất, nhưng khi đụng vào gai nhọn trên Lang Nha Bổng thì phát ra tiếng hú thảm thiết.
- Có thể làm như vậy?
Thiên Tu cảm giác đi theo đồ nhi bảo bối được tăng thêm kiến thức, lão chưa từng tưởng tượng có cách này.
Lâm Phàm cười nói:
- Lão sư thấy chưa, Lang Nha Bổng là thần khí, có thể biến lớn biến nhỏ, tuy bên trong nguy hiểm trập trùng nhưng với thực lực của hai sư đồ chúng ta tất nhiên không thành vấn đề, tuy nhiên vẫn hơi rắc rối. Giờ thì khác, Lang Nha Bổng ra tay, mặc kệ bên trong có cái gì đều sẽ bị nghiền nát.
Thiên Tu hắng giọng:
- Đồ nhi, thứ được vi sư luyện chế tất nhiên không đơn giản, nhớ năm xưa thủ đoạn luyện khí của vi sư làm bao nhiêu tông môn giật mình.
Lâm Phàm khen ngợi:
- Vâng vâng, lão sư lợi hại.
Lâm Phàm chợt cảm giác Lang Nha Bổng đụng vào cái gì, hắn giơ cao đụng mạnh vào.
Đầu gậy có con yêu thú cơ bắp cuồn cuộn, mắt đỏ ngầu gồng sức chặn gậy, nhưng bị đụng mạnh khoảnh khắc nghiền nát.
Cộng điểm.
Khi gợi ý điểm vang lên, Lâm Phàm ngạc nhiên:
- Yêu thú Bán Thần cảnh?
Tuy chỉ là yêu thú Bán Thần cảnh bình thường nhưng đúng như Lâm Phàm nghĩ, cửa hang này không bình phàm.
Lâm Phàm rút Lang Nha Bổng ra, một bãi máu màu tím chậm rãi rơi xuống từ cửa hang.
Răng nhọn bên trong đã bể, những xúc tu biến mất hết.
Lâm Phàm bay vào trong:
- Chúng ta vào thôi lão sư, đã giải quyết bên trong!
Thiên Tu nhìn cửa hang, ngẫm nghĩ giây lát, cảm giác có cái gì đó nhưng lão không nghĩ nhiều, đi theo hắn.
Đây là lần đầu tiên lão cùng đồ nhi vào vùng đất mạo hiểm, cùng nhau thám hiểm. Mặc dù vùng đất mạo hiểm cỡ này không thể gây nguy hiểm gì cho lão nhưng đi cùng đồ nhi giúp tăng tiến tình cảm sư đồ.
Tồn tại bí ẩn trong Nguyên Tiên Tôn phủ chửi thề:
- Cái đồ súc sinh!
Y chưa từng thấy ai điên cuồng như vậy, có kẻ nào không làm theo lẽ thường như vậy không?
Vũ khí vừa rồi là sao? Điên rồi, sao nó có thể biến to như vậy.
Tiêu đời, tiêu thật, sắp đi vào, làm sao bây giờ?
Bao nhiêu năm qua chưa từng có ai tiến vào, y bài bố chướng ngại cửa hang cực kỳ mạnh. Dù là Chân Tiên đi vào, trong tình huống xung quanh tối đen, dù là mắt tiên cũng khó thấy rõ bốn phía, nhưng phàm nhân này đơn giản hủy hết sát khí bên trong.
Lâm Phàm và Thiên Tu đi vào trong, cảm giác bên trong tối hơn tưởng tượng, tu vi cỡ như họ cũng không thấy rõ, bước vào rồi y như bị mù.
Khi đi sâu hơn một chút thì thấy con đường phía trước bị chặn, một cánh cửa đá chặn đường.
Thiên Tu nói:
- Chỉ là cửa đá tầm thường, đồ nhi tránh ra đi, để vi sư.
Lâm Phàm vội la lên:
- Khoan đã lão sư, để đồ nhi làm cho!
Đó là cửa đá, còn là loại cửa chưa từng thấy, sao có thể để lão sư đánh hỏng. Hắn tìm ra khe hở, nghiến răng di chuyển.
Lâm Phàm gầm lên, hoàn toàn bộc phát ra sức mạnh.
Két két két két két!
Cửa đá rung rinh, cuối cùng bị Lâm Phàm cưỡng ép dời đi rồi lặng lẽ bỏ vào trong trữ vật giới chỉ. Đối với hắn thì cửa đá này dễ di dời hơn cửa bên ngoài nhiều.
Có ánh sáng bắn ra.
Đây là một căn mật thất, bốn phía là vách tường, trên nóc khảm một hạt châu, trong hạt châu dường như ẩn chứa một ngôi sao xoay từ từ.
Lâm Phàm kinh ngạc nói:
- Đây là điểm cuối?
Hắn nhìn một vòng không thấy có thứ hữu dụng nào.
Trong góc có một thứ run cầm cập, muốn khóc nhưng không dám lên tiếng.
Thật sự giết vào rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận