Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 558: Ài, toàn do thời kỳ phản nghịch

Trong mật thất có hai cái ghế đá, tuy thời gian đã lâu nhưng không dính hạt bụi.
Vô Địch phong.
Lâm Phàm và lão sư đi ra, sau đó hắn quay về núi của mình, từ khi về Chân Tiên giới đến nay còn chưa nghỉ ngơi.
Chuyến đi ra ngoài này thu hoạch tạm được, kiếm điểm khấm khá nhưng không đến mức khiến người thấy sợ.
Nhưng hơi tiếc giá trị khổ tu.
Thứ trong cửa đá Nhật Chiếu tông có thể tăng lên giá trị khổ tu, nhưng hắn là người chính nghĩa, hố người ta một lần thì thôi đi, không nên hố người ta nữa.
Quỷ biết đối phương có giấu đồ không.
Chẳng lẽ hắn làm giống Thánh Đường tông không lấy được đồ thì đại khai sát giới sao?
Không thể làm vậy được.
Lữ Khải Minh cười tươi bước đến:
- Sư huynh.
Sư huynh trở về như trụ cột tinh thần trong lòng gã.
- Lữ sư đệ, chuyện trên núi vất vả sư đệ, gần đây có xảy ra chuyện gì không?
Hiện giờ Lâm Phàm là phủi chưởng quầy, cực kỳ tin tưởng Lữ Khải Minh, trước kia hắn hay mang đan dược về núi cho các sư đệ tu luyện.
Lữ Khải Minh nói:
- Xin sư huynh yên tâm, gần trên núi không có chuyện gì, các sư đệ, sư muội đều chăm chỉ tu hành.
- Thiếu đan dược gì không?
Lâm Phàm biết mình hỏi thừa, có Thanh Oa ở đây, hơn nữa các đại sư luyện đan trong tông môn từ khi theo nó học luyện đan thì tiến bộ rất lớn, dù là luyện đan đại sư của Thánh Đường tông cũng không theo kịp Viêm Hoa tông.
Lữ Khải Minh cười nói:
- Không thiếu, nhóm đệ tử đầu tiên ta đã ra, bọn họ ra tông tôi luyện, mang về đan dược và đan dược lúc trước họ dùng đều nộp lên đầy đủ. Có đệ tử biết ơn sơn phong nộp lên gấp mấy lần, đan dược chất đống không biết nên dùng thế nào.
Lữ Khải Minh chưa bao giờ nghĩ sẽ có tình huống như vậy. Các đệ tử rất nhiệt tình với Vô Địch phong, vui lòng mang đan dược về, cung ứng nền móng tu luyện cơ sở không dứt cho các đệ tử khác.
Lữ Khải Minh báo cáo chuyện khác. Vương Phù không uổng là thiên tài số một, đoạn thời gian trước vào Thiên Cung cô đọng ra Thiên Cương chân thân, tuy không hùng hồn như Lâm Phàm hồi xưa nhưng cũng siêu lợi hại. Sau khi tu vi tiến bộ Vương Phù đi ra ngoài rèn luyện.
Đám người Trương Long, Âm Tiểu Thiên, Hoàng Phú Quý, Cao Đại Tráng cũng vậy, nhờ đan dược tích lũy giờ tu vi đều kẹt ở Địa Cương cảnh cửu trọng.
Lữ Khải Minh nói:
- À phải rồi sư huynh, lần trước có đệ tử báo cáo một việc.
Lâm Phàm hỏi:
- Việc gì?
Lữ Khải Minh nghĩ đến chuyện kia cũng không dám tin:
- Sư huynh, có đệ tử nhìn thấy Liễu Nhược Trần.
Lâm Phàm nghe cái tên đó thì nhếch mép cười nhạt:
- Người kia năm xưa ghét bỏ Viêm Hoa tông chuyển sang vào Thánh Đường tông, quên không đi tìm ả.
- Nhưng đệ tử kia nói bên cạnh Liễu Nhược Trần có một đứa bé, đứa bé đó rất lợi hại, khoảnh khắc giết yêu thú Thiên Cương cảnh nhất trọng. Liễu Nhược Trần kêu đệ tử kia chuyển lời giùm.
Lữ Khải Minh nhớ lại câu nói thì tức xì khói, quá cuồng vọng.
Lâm Phàm rất tò mò không biết nàng nói gì:
- A? Là câu gì?
Muội muội của Liễu Nhược Trần bị hắn một đấm đánh nát, không ngờ mụ đàn bà này vẫn sống dai.
Lữ Khải Minh nói:
- Nàng ta nói sẽ có ngày làm sư huynh quỳ dưới đất hối hận những gì đã làm với nàng ta.
Lâm Phàm nghe vậy cười phá lên:
- Ha ha ha! Hay hay, hiếm khi được một bà tám nhớ, cũng vui, bản phong chủ chờ ả!
Lâm Phàm nhủ thầm, Liễu Nhược Trần ơi là Liễu Nhược Trần, quá cầm thú, đã là bà thím mà vì báo thù không tha cả con nít, chịu phục.
Lâm Phàm nói:
- Được rồi, dẹp chuyện của ả sang bên, đi làm việc đi, ta đến chỗ Đạo sư đệ một chuyến.
- Sư huynh chờ chút!
Lữ Khải Minh lấy ra cuốn sổ nhỏ luôn mang theo bên người:
- Sư huynh ký tên giùm.
Lâm Phàm nhìn cuốn sổ nhỏ, tò mò hỏi:
- Đây là cái gì?
Hắn muốn giở ra xem nhưng Lữ Khải Minh vội lại gần che cuốn sổ:
- Sư huynh đừng xem, ký tên là được!
- Rồi rồi, ra vẻ bí hiểm.
Hắn không biết Lữ sư đệ muốn làm cái gì, xẹt một cái viết hai chữ Lâm Phàm.
Lữ Khải Minh thỏa mãn cất kỹ sổ cầm tay, nở nụ cười hưng phấn.
Sau khi sư huynh rời đi Lữ Khải Minh vỗ ngực, đây là thứ quý giá nhất của gã, chứng kiến gã quen biết Lâm sư huynh từ xưa đến nay, phải bảo vệ tốt.
Đối với Lữ Khải Minh có thể mất mạng chứ không thể mất cuốn sổ.
Thiên Vương phong.
Lâm Phàm vừa đáp xuống đã kêu to:
- Đạo sư đệ!
Nơi này đã thành đại bản danh của Thiên Yêu hồ tộc, trước kia tông môn hơi ghét yêu thú nhưng trải qua việc Đạo sư đệ thì tông môn ngầm chấp nhận.
Quan trọng nhất là Lâm Phàm ngầm đồng ý thì không ai dám phản đối.
Thiên Yêu hồ tộc ở trên núi sống như người bình thường, thấy có người đến thì mỉm cười thân thiện.
Lúc mới đến đây đệ tử nhìn họ với ánh mắt quái dị, cảnh giác, bọn họ cố gắng hòa nhập vào, dần khiến đệ tử tông môn buông cảnh giác, chịu giao lưu với họ, đây là khởi đầu rất tốt.
Đạo Thiên Vương bước tới, khi thấy Lâm Phàm thì mừng rỡ reo lên:
- Lâm sư huynh đã về!
Đạo Thiên Vương có thể mang Thiên Yêu hồ tộc về cũng nhờ công Lâm sư huynh.
Mị Nhi từ xa mang bụng bầu đi theo bên cạnh Đạo Thiên Vương.
Mị Nhi tôn kính chào:
- Lâm sư huynh khỏe.
Lâm Phàm cười nói:
- Đệ muội không cần khách khí như vậy.
Hắn nhìn bụng to của nàng, cảm nhận sinh mệnh nhỏ đang dao động bên trong.
Đạo Thiên Vương hỏi:
- Lần này trở về sư huynh định ở bao lâu?
Đạo Thiên Vương bận rộn chăm sóc thê tử, các tộc nhân, cảm thấy tu luyện gì đó không quá quan trọng.
Sau khi được tình yêu thì Đạo Thiên Vương không mong muốn gì hơn, chỉ mong làm bạn bên cạnh thê tử.
Lâm Phàm trầm tư giây lát:
- Không lâu, chậm nhất ngày mai sẽ ra ngoài. Việc Chân Tiên giới chưa giải quyết, phải tùy thời đi xem, lần này trở về vì tặng quà cho sư điệt.
Đạo Thiên Vương bật cười nói:
- Sư huynh cần gì khách khí thế, sư huynh đã giúp chúng ta rất nhiều.
Lâm Phàm xua tay:
- Đừng, có tặng cho ngươi đâu mà khách khí.
Mị Nhi cười nói:
- Thiên Vương, sư huynh có ý tốt, hãy nhận thay cho hài tử. Nhưng sao sư huynh biết là sư điệt? Nếu là điệt nữ thì sao?
Lâm Phàm sửng sốt:
- Cái này . . . không thể nào, chờ tới lúc đó rồi tính, hãy xem quà của sư huynh.
Lâm Phàm lấy cửa đá ra đặt cái rầm xuống.
Lâm Phàm hỏi:
- Thấy sao?
Đạo Thiên Vương liên tục nói ba tiếng tốt:
- Tốt, tốt, tốt!
Không nói tốt chứ nói gì bây giờ, dù sao là sư huynh tặng.
Mị Nhi nhoẻn miệng cười, nàng đã nghe Thiên Tu trưởng lão nói cách làm việc của Lâm sư huynh khác biệt, đôi khi đừng quá ngạc nhiên làm gì, nay xem ra đúng thật.
Đạo Thiên Vương nói:
- Sư huynh, cửa đá này trông phi phàm, gắn vào khung cửa phòng cũng tốt.
Lâm Phàm cười nói:
- Ai kêu ngươi dùng như cánh cửa, là dùng như binh khí. Ngươi đừng xem thường cửa đá này, độ cứng rất cao, sư huynh với tu vi Bán Thần đấm một cái cũng không thể mẻ một góc, ngươi nói nó có cứng không? Chờ sư điệt ra đời hãy chăm chỉ tu luyện, gặp kẻ địch cứ giơ cửa đá đập mạnh, mặc kệ ai đó có tu vi thế nào đều không có mạng sống.
Đạo Thiên Vương chớp chớp mắt, lần nữa ngây người:
- A?
Hơi khó tin, lấy cửa đá làm vũ khí? Gã không dám tưởng tượng sau này hài nhi của mình huơ cửa đá chiến đấu với người sẽ là cảnh tượng thế nào.
Nhưng sư huynh đã nói như thế thì Đạo Thiên Vương biết nói sao đây, đành ậm ừ bảo tốt.
- Ta đặt cửa đá ở đây, chờ khi sư điệt có thể nhổ nó lên tức là đã có thực lực đó.
Lâm Phàm giơ cửa đá đi tới cạnh cửa vào Thiên Vương phong, tay ấn một cái, cửa đá cắm sâu vào lòng đất chỉ để lại một chút phần đầu nhô lên.
Giải quyết xong xuôi Lâm Phàm định đi.
Đạo Thiên Vương mời:
- Sư huynh ở lại ăn một bữa cơm được không?
Lâm Phàm phất tay:
- Không được, bận việc. À, sư đệ mấy sơn phong khác có về không?
Đạo Thiên Vương trả lời:
- Không, mãi không về.
Lâm Phàm trầm tư:
- Vậy thì lạ, đi ra ngoài đã quá lâu rồi, trở về một chuyến có sao đâu, không lẽ sư huynh ăn hiếp họ?
Lâm Phàm lắc đầu thở dài, không biết bọn họ nghĩ thế nào, không chịu ở nhà cứ muốn ra ngoài lưu lạc, xem ra quá trẻ tuổi chưa trầm tính lại, thời kỳ phản nghịch.
Với thực lực hiện giờ của Lâm Phàm đã không để bụng mấy chuyện đó, hắn theo đuổi là cực hạn sức mạnh, mấy trò vặt vãnh đó đã là mục tiêu quá khứ, còn mục tiêu hiện tại của hắn không giống bình thường.
Lâm Phàm ở trong tông môn một đêm, trời vừa sáng, một bóng người bay lên khỏi Vô Địch phong lao về phía chân trời.
Thiên Tu nhìn bóng dáng đồ nhi bay xa, lắc đầu, lão biết đồ nhi đi Chân Tiên giới. Lão sẽ không ngăn cản, đồ nhi có con đường của riêng mình.
Lâm Phàm bay một hồi khi ngang qua rừng cây thì nghe loáng toáng tiếng đánh nhau kịch liệt.
- Kỳ lạ, còn ai dám gây sự trong Viêm Hoa tông?
Lâm Phàm lấy làm lạ, đổi hướng tới chỗ đánh nhau, muốn xem có chuyện gì.
- Là nàng!
Khi Lâm Phàm thấy bóng dáng kia thì định lao ra bắt giữ, nhưng sau khi xem tình huống xung quanh, hắn ẩn vào hư không yên lặng quan sát.
Âm trong Âm Dương Song Ma của Thiên Thần giáo cũ mà làm chuyện như vậy?
Thân hình nho nhỏ cực kỳ nhanh nhẹn đấu với hai con yêu thú.
Phía sau nàng là một vài người nằm la liệt, xem bộ dạng chắc là thôn dân. Tạm thời không biết vì lý do gì mà các thôn dân đã hôn mê.
Ngay lúc này, một con yêu thú bị thương nổi khùng lên đấm về phía thôn dân đang nằm.
Lâm Phàm định ra tay nhưng thấy tình huống bên kia thì ngừng động tác. Âm lao nhanh tới, hai tay che trước mặt đỡ nắm đấm to của yêu thú, lực lượng cường đại đánh tới, thân hình nhỏ bé lùi ra sau. Âm hộc máu nhưng không ngừng lại, từ khi nào tay nàng cầm lưỡi dao xẹt đường sáng chém đầu yêu thú xuống.
Yêu thú khác vùng lên rồi bỏ chạy.
Yêu thú Thiên Cương cảnh cửu trọng đúng là rất mạnh.
Âm không đuổi theo mà quay về, lau vết máu bên môi, cẩn thận ôm các thôn dân lên xe đẩy, rồi nàng cầm dây thừng ở đầu xe tròng vào đôi tay, kéo xe đi xa.
Từ đầu đến cuối Âm không chú ý thấy Lâm Phàm ẩn giữa hư không.
Lâm Phàm lắc đầu cười:
- Kỳ lạ.
Sau đó hắn rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận