Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 559: Bây giờ ta đã tin

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Bên khe nứt.
Lâm Phàm nhìn khe nứt:
- Khe nứt này hình như to hơn lúc trước một chút.
Khe nứt không có biến đổi gì nhiều nhưng hắn cảm giác nó to hơn đôi chút.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ, đã hiểu, có lẽ vì mở ra quá lâu, nhiều người đi vào nên dần dà nở to chút.
Lâm Phàm lấy ghế đá ra:
- Nhìn xem, bản phong chủ muốn mang ngươi vào Chân Tiên giới, có thấy kích động không?
Ghế đá ủ rũ không muốn nói gì, nó chịu thua, coi như ngươi giỏi.
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi:
- Tại sao không nói chuyện?
Ghế đá nói:
- Phàm nhân, ngươi còn muốn ta nói cái gì? Rốt cuộc ngươi muốn thế nào cứ nói ra đi, ghế đá này dù gì cũng là ghế đá đầu đội trời chân đạp đất, đắc đạo thành tiên, đâu dễ bị bắt giữ như vậy!
Lâm Phàm nói:
- Kiêu ngạo dữ, sau này đi theo bản phong chủ lăn lộn biết chưa?
Lâm Phàm cảm giác ghế đá không tệ, cầm nó vừa có thể công vừa có thể thủ, công năng ẩn giấu càng kinh người.
Ghế đá không nói gì nữa, ngẫm lại nó từng được Nguyên Tiên lão tổ ngồi lên, tuy thường xuyên chịu đựng mùi xì hơi ‘mặn mà’ nhưng ít ra còn có chút theo đuổi.
Từ khi nó bị Nguyên Tiên lão tổ ghét, vứt bỏ thì đời nó bắt đầu tuyệt vọng.
Giờ gặp phàm nhân tàn nhẫn này khiến ghế đá không muốn nói gì nữa, nó chịu thua, chịu phục.
Lâm Phàm thỏa mãn cất ghế đá vào, cười tươi đi vào khe nứt, hắn định đi Chân Tiên giới tìm kho báu rực rỡ.
Tuy chưa thấy kho báu đó nhưng hắn linh cảm nó đang vẫy tay với hắn.
- Ta lại tới đây!
Khe nứt lóe ánh sáng nhạt, rất nhanh một bóng người xuất hiện trong khe nứt tràn ngập năng lượng chưa biết tối tăm.
Lâm Phàm chưa phản ứng lại chợt cảm nhận nguy hiểm, hắn nhanh nhẹn nhích sang bên. Một luồng sáng trắng bắn vào khe nứt, đến không tiếng động, biến mất không dấu vết.
Bên tai hắn nghe tiếng la:
- Sao có thể như vậy? Rõ ràng đã bị lão thất phu Động Côn bày ra phong ấn nhưng sao dân bản xứ này còn lên được?
Một lão nhân biểu tình kinh ngạc như không tin nổi.
- Có lẽ Động Côn làm sai sót gì đó.
- Không thể nào! Mới rồi chúng ta đã kiểm tra, phong ấn tuyệt đối không có sai sót, chắc chắn là dân bản xứ này có vấn đề!
Ba lão nhân rất ngạc nhiên việc Lâm Phàm có thể lên Chân Tiên giới, dường như nếu không tìm ra nguyên nhân thì trong lòng bọn họ sẽ rất bất an.
Lâm Phàm cười nói:
- Sao mà không có tấm lòng thương người vậy, có chuyện gì cứ nói ra, cần chi động tay chân, thật là không thân thiện.
Lâm Phàm cảm nhận lực lượng cực kỳ mạnh ẩn chứa trong người ba lão nhân.
Cường giả Thần cảnh, tức là Chân Tiên cảnh, cường giả đỉnh cao trong Chân Tiên giới. Đương nhiên mới chỉ là mặt ngoài, trong bụng còn giấu sức mạnh nào nữa không thì hắn không biết.
Một lão nhân mắt lóe tia sáng lạnh nhìn thẳng vào Lâm Phàm:
- Ngươi làm cách nào lên được?
Lâm Phàm nói:
- Làm cách nào lên? Câu hỏi này hơi kỳ, còn lên cách nào nữa, thì bay lên.
Lâm Phàm không ngờ lần này lên sẽ có cường giả Chân Tiên giới ngồi canh sẵn.
Xem tình hình thì không phải vây công, ba vị Thần cảnh đến xem hắn, chắc muốn giao lưu thân thiện?
Lâm Phàm lấy ghế đá ra đặt xuống đất, ngồi lên ghế.
Lâm Phàm nói:
- Ba vị chắc là cường giả Chân Tiên của Chân Tiên giới, hay mình nói chuyện đàng hoàng với nhau? Thật ra bản phong chủ tuy là dân bản xứ nhưng luôn mang trái tim hòa bình, không cần đụng mặt là đánh chết, rất không hài hòa, đúng không?
Tuy nói vậy nhưng trong bụng Lâm Phàm thầm nghĩ ba Thần cảnh này đủ mạnh, tuy nhiên không khó đánh chết, ít nhất có thể kiếm một mớ. Hắn có nên kiếm số điểm này hay không phải xem tình huống tiếp theo phát triển thế nào.
- Hừ! Dân bản xứ ngu muội dám nói những lời này với chúng ta. Bổn tọa khuyên ngươi hãy khai thật, nơi này đã bị Động Côn bày ra phong ấn, ngươi làm sao lên được?
Thái thượng trưởng lão của Luyện Ma tông, Đằng Thi lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi dám can đảm nói dối một câu thì bổn tọa sẽ luyện chế ngươi thành thi ma, giam cầm thần hồn, cho ngươi suốt đời suốt kiếp không được siêu sinh!
Lâm Phàm cười nói:
- Vị lão tiền bối này nhìn là biết người trong ma đạo, nói chuyện bá khí. Bản phong chủ là Lâm Phàm của Viêm Hoa tông, mới đến Chân Tiên giới, rất ngưỡng mộ lão tiền bối, không biết có thể cho biết tên húy không?
Trưởng lão Đằng Thi mắt lạnh trừng hắn:
- Bổn tọa là thái thượng trưởng lão của Luyện Ma tông, Đằng Thi.
Lâm Phàm ôm quyền:
- Thì ra là Đằng trưởng lão, hân hạnh, hân hạnh, kính đã lâu. Bản phong chủ mới đến, chưa từng đắc tội Đằng trưởng lão, cần gì không thân thiết như vậy, mời ngồi.
Lâm Phàm vỗ ghế đá, ghế nhanh chóng tách ra ba cái ghế đá khác.
Lâm Phàm nhìn hai lão nhân khác, tò mò hỏi:
- Không biết hai vị là . . .?
Trưởng lão mặc trường bào màu đen, khuôn mặt khô gầy, trông tràn ngập tà khí, nhìn là biết không phải người tốt:
- Bổn tọa là thái thượng trưởng lão của Dục Tâm Ma tông, Chân Ma lão tổ.
Một lão nhân khác không nói chuyện, luôn bí hiểm, ánh mắt nhìn Lâm Phàm như muốn xem thấu hắn.
Lâm Phàm cười nói:
- À, thì ra là Chân Ma lão tổ. Mời các vị ngồi, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, dù sao bản phong chủ không oán không thù với các vị, không cần xảy ra xung quanh đúng không? Đến khi đó không tốt cho ai.
Đằng Thi của Luyện Ma tông lộ vẻ mặt khinh thường nói:
- Hừ! Bằng vào ngươi? Ngươi nghĩ có thể chiếm lợi trong tay bổn tọa được sao?
Lão không thèm để Lâm Phàm vào mắt.
Lâm Phàm cười nói:
- Đúng đúng, Đằng trưởng lão nói có lý, đúng là không chiếm lợi được.
Đằng Thi ngồi xuống ghế đá, biểu tình coi khinh phàm nhân, dường như ở trong mắt lão thì Lâm Phàm chỉ là phàm nhân, không đáng nhắc đến.
Ba vị thái thượng trưởng lão ngồi xuống, bọn họ không cho rằng dân bản xứ trước mắt có thể làm gì, nhưng họ đến đây vì có mục đích khác.
Bọn họ vốn muốn xem Động Côn bài bố phong ấn thế nào, xem xét một hồi phát hiện phong ấn không có vấn đề, không nghĩ ra dân bản xứ này làm cách nào lên được.
Sau khi Độ Ngọc Phong về tông môn đã nói cho trưởng lão biết sự việc xảy ra, dẫn đến sự chú ý kỹ.
Chân Ma lão tổ hỏi:
- Chưởng giáo Triêu Bạch Đế, ba mươi hai vị trưởng lão của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung đều bị ngươi giết?
Bọn họ không thấy tận mắt nên không quá tin tưởng, nhưng hỏi thăm nhiều nơi dù không muốn tin cũng không được.
Bọn họ rất khâm phục dân bản xứ này, có thể biến Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung ra nông nỗi này xem như lợi hại.
Lâm Phàm mỉm cười hiền hòa nói:
- Ừm, may mắn thôi.
Trông hắn không giống hạng người hung ác, cảm giác nho nhã.
Nhưng với ba vị lão bất tử đã thấy bao nhiêu sự đời sẽ không bị biểu hiện giả dối che mắt, họ luôn giữ cảnh giác.
Đương nhiên bọn họ cảm thấy không cần thiết phải đề phòng, bọn họ là tiên nhân Chân Tiên cảnh, đã thoát khỏi phàm thai, dân bản xứ này giết chưởng giáo, trưởng lão của Huyền Vũ Thiên Cung tuy làm họ giật mình, trong lòng cho rằng người này hơi càn rỡ.
Nếu họ làm thẳng tay thì cũng có thể giết đám người kia, chẳng qua họ không thể làm.
Dù sao Huyền Vũ Thiên Cung còn bốn vị thái thượng trưởng lão.
Thái thượng trưởng lão Đằng Thi khinh thường hừ mũi:
- May mắn? Ta thì thấy ngươi gan to bằng trời. Nói dân bản xứ ngu muội, vô tri là quá đúng. Hôm nay các bổn tọa đến đây để xem xét, không ngờ dân bản xứ nhà ngươi đi lên, cũng đỡ tốn sức. Đi theo bổn tọa, có chuyện muốn hỏi ngươi.
Đằng Thi nhìn Lâm Phàm, trải qua hỏi thăm nhiều mặt lão biết tu vi của dân bản xứ này cỡ Luyện Hư Hợp Đạo, không đáng lọt vào mắt bọn họ.
Lâm Phàm yên lặng ngồi.
Đằng Thi hỏi:
- Như thế nào? Hay ngươi cho rằng có thể trốn khỏi tay ba chúng ta?
Mắt Đằng Thi bắn ra khí thế uy hiếp.
Nếu là đệ tử bình thường đối diện khí thế này đã chảy mồ hôi, nhưng Lâm Phàm không có cảm giác gì.
Lâm Phàm chậm rãi đứng lên, yên lặng xếp ghế dưới mông mình, ghế này không phải bằng gỗ, không phải bằng sắt mà là ghế đá.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Ài, bản phong chủ luôn cho Chân Tiên giới các ngươi cơ hội, vẫn luôn không tin người của Chân Tiên giới đều là loại tàn bạo không nói lý. Nhưng nay xem ra bản phong chủ không sống trong hiện thực, bản tính của các ngươi vốn là vậy.
Lâm Phàm cầm ghế đá lên huơ huơ, cảm giác không tệ.
Thái thượng trưởng lão Đằng Thi đứng bật dậy:
- Càn rỡ!
Nhưng lão bỗng phát hiện ghế đá dán sát mông mình làm lão không thể đứng lên.
Hai thái thượng trưởng lão khác giật nảy mình, mạnh mẽ bộc phát ra pháp lực. Ghế đá nứt rạn, không chịu nổi uy thế đó.
Lâm Phàm thấy vậy không chậm chạp nữa, giơ ghế đá đập xuống đầu Đằng Thi.
- Bản phong chủ nói chuyện đàng hoàng với ngươi nhưng vì sao ngươi không nghe, có phải cảm giác mình rất ghê gớm không? Để xem đầu của ngươi cứng cỡ nào!
Rầm!
Ghế đá đập mạnh xuống đầu thái thượng trưởng lão Đằng Thi.
Độ cứng rắn rất cao, chỉ đập cái bốp đã bể đầu đối phương, máu chảy dọc theo cái đầu xuống dưới.
Hai vị thái thượng trưởng lão thấy dân bản xứ này càn rỡ như thế thì quát lớn:
- Dân bản xứ càn rỡ!
Nhưng ghế đá cắn chặt mông họ, tạm thời không thể vùng thoát.
Hai người bất đắc dĩ đành thể vận chuyển vô thượng tiên lực bắt đầu oanh kích.
Ghế đá không chống cự lực lượng như thế được lâu.
Với Lâm Phàm thì thái thượng trưởng lão của Luyện Ma tông gì đó quá ngông cuồng, đánh trước đã, chờ đánh xong sẽ bỏ chạy.
Đằng Thi tức giận giơ tay lên ngăn cản:
- Tức chết lão phu! Dân bản xứ đáng chết!
Nhưng cách cầm ghế đập của Lâm Phàm rất xảo quyệt, liên tục đập mấy lần, thấy Đằng Thi mặt mũi bầm dập chảy máu ròng ròng thì ngừng lại, bay lên cao lao đi xa.
Răng rắc!
Ba ghế đá vỡ nát.
Đằng Thi bừng bừng lửa giận đuổi theo về phía xa:
- Bổn tọa muốn bầm thây ngươi ra vạn mảnh!
Đằng Thi không ngờ bị tiểu tử này dắt mũi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận