Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 560: Đời đá của ngươi không nên như vậy

Lâm Phàm cười lớn, thấy sung sướng vô cùng:
- Ha ha ha! Giống như heo ngốc, cười chết!
Nhưng lo chạy thì tốt hơn.
Hắn đến Chân Tiên giới không phải để đại chiến một trận với lão già, còn về Bán Thần cảnh đánh Thần cảnh thì rất vất vả, chẳng bằng phát triển yên ổn, nên lấy thì lấy, nên nhặt thì nhặt, tránh làm những chuyện nguy hiểm.
Đằng Thi tức xì khói:
- Đâu rồi, tiểu súc sinh kia đâu rồi!?
Đằng Thi không ngờ một thoáng mất cảnh giác bị tiểu súc sinh đập đầu rơi máu chảy.
Đằng Thi giơ tay sờ đầu, máu chảy ròng ròng, tầm mắt một mảnh màu đỏ.
Nhục nhã lớn!
Nếu bị tiểu bối thấy thì lão còn mặt mũi nào?
Chân Ma lão tổ nhìn hư không phía xa, mắt lấp lóe tia sáng đen tìm tung tích:
- Hắn đã chạy thoát.
Lão nhìn một lúc không thấy dấu vết gì, hiển nhiên hắn đã chạy mất tăm.
Đằng Thi tức điên:
- Đáng hận, bổn tọa không tha cho hắn!
Tiên lực vận dụng làm khuôn mặt trở về như cũ, không chảy múa nữa, nhưng Đằng Thi thầm kinh sợ, thứ có thể đập thủng tiên thể của lão thì không tầm thường. Lúc nãy lão không chú ý, giờ ngẫm lại cảm giác có vấn đề.
Ghế đá bất phàm, vô hình sáng tạo ra vật, năng lực này không phải tiên khí bình thường có thể làm được.
Nếu không phải bọn họ không thể vào vùng đất Nguyên Tổ thì đám dân bản xứ làm gì sống được, đáng hận!
Chân Ma lão tổ không nghĩ ra:
- Bây giờ không phải lúc tha cho hắn hoặc không mà cần tìm được dân bản xứ này, không ngờ có dị loại như vậy, phong ấn của Động Côn không ngăn cản được. Chuyện này rốt cuộc là sao?
Lão nhân luôn giữ im lặng lúc này trầm ngâm nói:
- Hay dân bản xứ đó có tiên bảo phá phong ấn?
Hai người kia nghe xong sửng sốt, nếu đúng vậy thì hợp lý, nhưng là loại tiên bảo gì mà có thể lặng lẽ phá mở phong ấn? Động Côn cũng không cảm giác được khác lạ, rất không tầm thường.
Lâm Phàm đáp xuống một rừng cây, lấy ghế đá ra, ngồi bệch xuống, thở phào thả lỏng.
- Ha ha, muốn tìm đến bản phong chủ? Mơ đi cưng, chờ cho bản phong chủ, đợi khi thực lực lên Thần cảnh sẽ bắt các ngươi quỳ xuống hát bài Chinh Phục!
Lâm Phàm khen ngợi:
- Ghế đá, ngươi làm khá lắm.
Công nhận không chống cự Thần cảnh được lâu nhưng cũng kéo dài vài giây.
Ghế đá kêu thảm:
- Cầu xin ngươi thả ta đi.
Nó phục rồi, ba tên vừa rồi đều là Chân Tiên cảnh, nó còn nghe nói tên này không phải người của Chân Tiên giới mà là vùng đất Nguyên Tổ.
Đã không phải là người Chân Tiên giới thì mang theo nó làm chi?
Thật là thấy quỷ sống.
Lâm Phàm lắc đầu, tiếc nuối nói:
- Ghế đá ơi là ghế đá, bản phong chủ tạm thời không thể đồng ý yêu cầu của ngươi, nói xem ở lại bên cạnh ta có gì không tốt? Lúc trước ngươi nói chức năng của ngươi chẳng qua là bị người ngồi dưới mông, giờ ngươi thấy mình khác chưa? Ngươi bộc phát ra ánh sáng rực rỡ nhất, lẽ nào ngươi không có lý tưởng và mục tiêu lớn lao sao?
Lâm Phàm cảm thấy Nguyên Tiên lão tổ bị ngu, không mang theo bảo bối mạnh mẽ như vậy, mắt bị mù đến mức nào mới ra nông nỗi đó.
Ghế đá bất đắc dĩ nói:
- Lý tưởng? Mục tiêu? Bản tiên chỉ là ghế đá, ngươi nói lý tưởng mục tiêu với ta làm gì?
Nó cảm giác đang nói chuyện với người điên.
Lâm Phàm gằn giọng:
- Không, không, ghế đá thì sao chứ? Ta hỏi ngươi kỳ thị ghế đá sao? Ngươi nên biết dù là một bãi nước tiểu, một cục phân cũng có giá trị của nó. Ngươi là ghế đá biết nói, ngươi không muốn làm một ghế đá đập chết nhiều cường giả nhất sao? Hay ngươi muốn thành ghế đá bị người ngồi lên, cam tâm tình nguyện ngửi mùi thúi? Hãy nghĩ kỹ đi, đời đá của ngươi không nên như vậy.
Ghế đá ngơ ngác, nó không ngờ phàm nhân tàn nhẫn này vạch mục tiêu lớn lao đến thế cho mình.
Ghế đá chưa bao giờ nghĩ đến điều này, nó chỉ muốn sống cuộc đời bình thường, bị người ngồi dưới mông sau đó nghe một tiếng khen ‘Ghế đá này không tệ, rất thoải mái’.
Chỉ bấy nhiêu thôi nó đã thỏa mãn. Nhưng phàm nhân này nói với nó phải trở thành ghế đá đập chết nhiều cường giả nhất, nó chưa từng tưởng tượng ra.
Ghế đá chìm trong suy tư, hình như nó ngộ đạo:
- Đời đá của ta không nên như vậy?
Lâm Phàm gác chéo chân nói:
- Ngươi nói xem Nguyên Tiên lão tổ đã chết chưa?
Ghế đá đáp:
- Chắc chưa chết.
- Thì đúng rồi, ngươi nói xem Nguyên Tiên lão tổ vứt bỏ ngươi, ghét bỏ ngươi, buông bỏ ngươi, mà ngươi không cảm thấy khó chịu sao? Ngươi không muốn chứng minh giá trị đời đá của mình sao? Nếu ta là ngươi thì sẽ không chịu đựng khuất nhục này, ta sẽ chứng minh bản thân rằng năm xưa Nguyên Tiên lão tổ vứt bỏ ngươi là mù mắt, lần sau gặp lại ngươi là ghế đá mà Nguyên Tiên lão tổ không trèo cao nổi. Ngươi hiểu ta nói gì không? Nếu ngươi cảm thấy thâm ảo quá thì bản phong chủ sẽ giải thích kỹ hơn cho.
Lâm Phàm tiếc thương, lâu rồi hắn không nói đạo lý lớn cuộc đời cho hắn. Hồi còn trong tông môn, hắn nói con đường cuộc đời cho các sư đệ, sư muội nghe, từng lời rõ ràng hợp lý, khiến họ lại nhặt lên hy vọng.
Ghế đá mở miệng nói, nhưng còn hơi không tin tưởng:
- Bản tiên hiểu. Bản tiên làm được sao? Bản tiên chỉ là ghế đá, một ghế đá đắc đạo thành tiên, ngươi nói những mục tiêu đó quá xa vời. Huống chi Nguyên Tiên lão tổ rất lợi hại, ta làm cách nào trở thành ghế đá khiến lão tổ không trèo cao nổi?
Lâm Phàm khẽ thở dài:
- Nhìn ngươi đi, chưa bắt đầu đã không tin tưởng vào mình. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết có muốn hay không.
Ghế đá nói:
- Đương nhiên muốn, nhưng vẫn thấy ảo.
Lâm Phàm chậm rãi dẫn đường:
- Chỉ cần muốn là được. Mới rồi có thấy hưng phấn không? Một cường giả Chân Tiên cảnh bị ngươi đập đầu rơi máu chảy, ngươi đã từng làm chuyện này chưa?
Ghế đá này không tệ, có nhiều chức năng, nhưng mức độ phối hợp ăn ý không tốt. Nếu có thể tẩy não đối phương thành công thì sau này hắn sẽ thoải mái hơn.
Ghế đá đáp:
- Chưa từng.
Nó dần cảm nhận máu nóng sôi sục trong cơ thể, đương nhiên nó không có máu, quan trọng là cảm giác.
- Vậy thì đúng rồi, bởi vậy mới nói đây là khởi đầu tốt đẹp, ngươi còn lo lắng gì nữa? Lần này đập cường giả Chân Tiên cảnh đầu rơi máu chảy, lần sau có thể đập chết luôn. Qua tám mươi năm, trăm năm ngươi thành đệ nhất ghế đá, còn ai dám coi thường ngươi? Không nói cái khác, bản phong chủ hỏi một câu, ngươi có chịu đi theo bản phong chủ lăn lộn không?
Lâm Phàm không định cho ghế đá có nhiều thời gian suy nghĩ, quyết định thì phải làm nhanh, suy nghĩ nhiều làm chi.
Ghế đá lặng im, nó động lòng, nhớ lại Nguyên Tiên lão tổ xem mình như không khí là lòng nó cực kỳ khó chịu.
- Ta không vô năng như vậy!
Ghế đá bùng nổ:
- Được, ta theo ngươi lăn lộn!
Nó muốn vực dậy từ trạng thái buông thả, trở thành ghế đá khiến người trèo cao không nổi. Nó không muốn ngửi mông thúi nữa, nó phải trở thành ghế đá số một cõi đời, đập chết càng nhiều cường giả!
Lâm Phàm kiên định nói:
- Tốt, chỉ cần ngươi có chí hướng lớn lao này bản phong chủ sẽ thỏa mãn nguyện trọng của ngươi. Lần sau nghe theo chỉ huy của bản phong chủ bảo đảm ngươi thành công!
Lâm Phàm thầm thở phào, cuối cùng lừa dối ghế đá vào tay.
Đột nhiên không trung có động tĩnh, một đốm đen từ chân trời rơi xuống.
Lâm Phàm tò mò nhìn qua:
- Là sao băng?
Ban ngày mà có thứ gì vậy?
Ngày càng gần, đốm đen biến thành quả cầu lửa màu đỏ kéo đuôi dài, mục tiêu bắn về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm gặp nguy không sợ, hào hứng như xem kịch, hắn là người từng trải qua năm tháng ngạc nhiên không biết làm sao rồi. Nay hắn trưởng thành đến tuổi gặp chuyện không kinh, hết sức bình tĩnh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Quả cầu lửa rớt xuống đất, dòng khí mạnh mẽ ma sát nền đất đốt khét một mảnh.
Lâm Phàm suy tư:
- Trời giáng chính nghĩa?
Hắn xem không hiểu, sự việc diễn ra trước mắt nhưng hắn không lại gần, đứng xa quan sát kỹ xem tình hình thế nào.
Chợt có tiếng ho khan, hình như là con người:
- Khụ khụ!
Quả nhiên có một nam nhân nằm trong hố, quần áo không rách nhưng dính máu.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ, lại gần ngồi xổm xuống quan sát:
- Rơi từ trên cao như vậy xuống mà không chết, lừa ai đấy.
Nam nhân khoảng bốn mươi tuổi, mặt gầy, chân mày nhúc nhích, chợt mở mắt ra.
Nếu là người bình thường đã sợ ngã ngồi, tè ra quần, nhưng cảm tưởng của Lâm Phàm là: Làm gì đó, trợn mắt to như vậy là muốn hù dọa ai?
Lâm Phàm hỏi:
- Ngươi là ai?
Nam nhân giơ tay lên chộp cổ tay Lâm Phàm, mắt lóe tia khó hiểu, nhưng không hỏi nhiều.
Nam nhân lấy một thứ từ trong ngực ra, khó khăn nói:
- Cầm cái này đi Phi Tiên môn, làm thù lao bọn họ sẽ cho ngươi tiên duyên. Ngươi dùng viên đan dược này có thể Trúc Cơ.
Lâm Phàm nghi hoặc hỏi:
- Phi Tiên môn?
Không lẽ là mười môn tiên đạo? Nhưng chưa nghe tên đó bao giờ, làm hắn hơi tò mò.
Nam nhân nói:
- Nhớ kỹ, phải che giấu tung tích, trong giấy dai này có một môn tiên kinh, phải giao cho chưởng giáo Phi Tiên môn, phải nhớ kỹ, chôn ta . . .
Nam nhân nói đến đây thì ngẹo cổ tắt thở.
- Đã chết?
Lâm Phàm nhìn thứ trong tay mình, một tấm giấy dai, một viên đan dược. Thoạt trông đan dược khá đẹp, trong hồng lộ trắng, tiên khí chuyển động trong đó.
Thôi mặc kệ nó, tự dưng trên trời rớt xuống người chết, trước khi qua đời giao đồ gửi gắm cho hắn, chúng ta quen nhau sao?
Người kỳ lạ.
Lâm Phàm không quan tâm, chôn xác? Nằm mơ, rảnh quá kiếm việc, không rảnh chôn người Chân Tiên giới.
Lâm Phàm phủi mông cầm ghế đá đi.
Nhưng Lâm Phàm nghĩ ra một cách hay, đến Phi Tiên môn lăn lộn không chừng sẽ được thu hoạch khác.
Lâm Phàm rời đi không lâu sau một thiếu niên cõng bao chậm rãi đi tới, thấy người trong hố thì cảnh giác, sau đó do dự lại gần, muốn xem người nằm trong hố là ai, nếu trên người có mang theo cái gì thì có thể hôi của.
Thiếu niên cảnh giác hỏi:
- Ngươi có sao không?
Khi thiếu niên hỏi câu đó thì nam nhân nhắm mắt chợt mở ra, chộp cổ tay thiếu niên.
Nam nhân mặt biến sắc khi thấy rõ khuôn mặt thiếu niên:
- Sao . . . có thể . . .?
Thiếu niên không rõ nam nhân bị gì, đột nhiên mở mắt rồi nói câu đó.
Đối với nam nhân thì thiếu niên này mới là người của gã chờ, còn người lúc trước là thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận