Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 561: Ngươi biết cữu cữu của ta là ai không

Phi phi!
Lâm Phàm ném đan dược vào miệng nhai vài cái rồi phun ra ngay.
- Gì thế này, ngửi thì thơm mà cắn một miếng tanh rình, thứ dở tệ gì.
Bã đan dược nằm dưới đất, dược lực mãnh liệt bị cỏ cây xung quanh hấp thu. Mớ cỏ cây như hấp thu thứ gì ghê gớm điên cuồng mọc lên, sức sống thịnh vượng hơn, như bị thúc đẩy.
Lâm Phàm thấy xung quanh khác lạ càng tò mò hơn, không ngờ đan dược này mãnh liệt như vậy, nằm ngoài dự đoán của hắn.
- Quả nhiên nguy hiểm, mình cũng vô tư thật, dám ăn vào đan dược không biết tên, không sợ bị độc. Nhưng dù là độc dược cũng chẳng sao, mình sẽ vẫn an toàn.
Lâm Phàm nhớ lại người mới gặp có vẻ quái dị, hắn xem nội dung trên giấy.
[Phi Tiên Kinh.]
Lâm Phàm đọc kỹ, lung tung không biết viết cái gì, đối với hắn thì không phải công pháp ngạnh công đều là đồ bỏ.
Câu này là hắn nói, không ai có thể làm hắn sửa đổi suy nghĩ này. Ngạnh công là ghê gớm, tặng mấy cái khác hắn cũng không học, chỉ lãng phí điểm.
Lâm Phàm định ném Phi Tiên Kinh đi, nhưng ngẫm nghĩ lại thôi. Tuy là giấy vụn nhưng dùng để lau mông cũng tốt.
Phi Tiên môn, một trong mười môn tiên đạo là chỗ không tệ, có thể đi xem thử.
Lâm Phàm vốn không muốn rườm rà, nhưng nghe nam nhân kia nói làm hắn nghĩ ra một cách là đánh vào bên trong, làm việc nhẹ nhàng hơn nhiều.
Lâm Phàm lấy bản đồ ra tìm kiếm kỹ:
- Thì ra đã đến lãnh địa của Phi Tiên môn.
Xem giới thiệu trên bản đồ, Lâm Phàm không ngờ đi dạo một hồi đã vào lãnh địa Phi Tiên môn.
Lâm Phàm không bay trên không trung nữa, phòng ngừa bị người phát hiện, khi đó không tiện tham gia vào Phi Tiên môn.
- May mắn đẳng cấp tu luyện của vùng đất Nguyên Tổ và Chân Tiên giới khác nhau, miễn không phải Thần cảnh tức là thái thượng trưởng lão của mấy môn phái xuất hiện trước mặt mình, những người khác tuyệt đối không nhìn ra tình huống của bản thân.
Lâm Phàm nghĩ đến đây nở nụ cười, tham gia vào môn phái, bắt đầu hành động sẽ không có trục trặc gì.
Thật lâu sau hoàn cảnh xung quanh dần thay đổi, không phải rừng cây nữa mà là một ngọn núi tiên.
Núi tiên cao vút đâm mây không thấy đỉnh, chỉ có hai nấc thang lên trời kéo dài bên trên.
Xung quanh dần xuất hiện nhiều người, bọn họ không phát ra dao động gì, chỉ là người bình thường, bọn họ ở đây có lẽ vì leo lên tiên môn.
Nhóm người khác tinh thần phơi phới, có dao động pháp lực, chắc là đệ tử tiên gia.
Lâm Phàm phát hiện nhiều người bình thường nhìn đệ tử tiên gia thì mắt phát sáng xanh rờn.
Lâm Phàm bình tĩnh đi trong đám đông:
- Đúng như trong tiểu thuyết viết, người bình phàm tràn ngập kính sợ và hướng tới tiên môn.
Hắn không để ý mấy thứ đó, lần này chỉ tới chơi cho vui, nếu thành công trà trộn vào thì sẽ chơi lâu hơn chút. Còn lỡ bị phát hiện thì không sao, quậy một trận thôi.
Một nam nhân tay cầm quạt giấy, xem bề ngoài phỏng chừng xuất thân bất phàm giống công tử ca gia đình phú quý bề trên:
- Huynh đài cũng đến để vào tiên môn?
- Đúng vậy, có gì chỉ giáo?
Lâm Phàm vốn định nói là muốn gì? Nhưng ngẫm nghĩ, thay đổi câu chữ, chúng ta cùng là người mới, không thể quá nghênh ngang. Nếu bị phát hiện lại phải đánh một trận, mệt lắm.
Nếu có nắm chắc giết hết thái thượng trưởng lão của Phi Tiên môn thì cũng đáng giá, quan trọng là chém không chết bọn họ, ngược lại mình bị lộ thì chẳng khác nào tự chuốc rắc rối.
Nam nhân cười nói:
- Không có gì chỉ giáo, thấy huynh đài một mình nên đến hỏi. Phi Tiên môn là một trong mười môn tiên đạo Chân Tiên giới, truyền thừa mấy ngàn năm, bên trong có tiên nhân nhiều như mây, cưỡi mây gọi gió, ngao du thiên địa, khiến người vô cùng hướng đến. Không biết huynh đài có chịu trở thành phó tòng của ta? Đương nhiên ta là Phong Tiêu Thành, thế tử Trấn Bắc vương Hậu Vân thành có đầy đủ năng lực khiến huynh đài đi theo bản thế tự.
Phong Tiêu Thành vô cùng tự tin, đến Phi Tiên môn làm gã rầu chết, không được mang theo phó tòng, gã thói quen sống kiểu đại thiếu gia đâu chịu nổi, rất cần tuyển nhận phó tòng mới. Vừa lúc phát hiện Lâm Phàm, thấy người này nhìn trái nhìn phải dường như chưa thấy qua nơi này, giống tên quê mùa chưa thấy trường hợp lớn, Phong Tiêu Thành cho rằng người như vậy dễ mắc câu.
Lâm Phàm cười thầm trong bụng, tên điên nào mới chạy ra bệnh viện tâm thần. Hắn đang định nói gì thì một mùi hương xông vào mũi, lan tỏa không gian.
Một thiếu nữ bước tới, nhan sắc mặn mà, mặc váy đỏ:
- Phong Tiêu Thành, người đến đây đều vì vào tiên môn, ngươi lấy thân phận thế tử Trấn Bắc vương ra dụ người không sợ bị người ta cười rụng răng?
Thiếu nữ nhìn thoáng qua Lâm Phàm đứng sững sờ, không quá để bụng.
Đối với thế tử hay thiếu nữ này thì Lâm Phàm chỉ là một người bình thường mà thôi, khó lọt vào mắt.
- A, bản thế tử cứ tưởng là ai, thì ra là Nghê Tuyết. Thế nào? Chẳng lẽ có vấn đề gì?
Lâm Phàm không quan tâm chuyện xảy ra ở đây, mấy người này thực lực yếu xìu không lọt vào mắt hắn, dây dưa với họ là phí thời gian.
Lúc này một đám đệ tử xếp hàng đằng trước đăng ký vào tông, còn có kiểm tra.
Phong Tiêu Thành đặt tay lên vai Lâm Phàm, hỏi:
- Huynh đài suy nghĩ thế nào?
Lâm Phàm lắc vai:
- Tránh sang bên đi, đừng làm phiền.
Lực lượng bộc phát hất Phong Tiêu Thành bay sang bên.
Lâm Phàm đã nhẹ tay, nếu hắn làm thật thì người này làm gì có mạng mà sống.
Lâm Phàm lắc đầu thầm nghĩ:
- Đúng là phiền phức, tham gia vào một môn phái làm gián điệp mà cũng gặp mấy tên ngốc này, phục rồi.
Lâm Phàm ném mấy chuyện này sang một góc, mục tiêu của hắn là vào Phi Tiên môn, kiếm tài nguyên càng đầy đủ, đả kích từ bên trong, suy yếu thực lực tổng thể của đối phương.
Tất cả suy tính này lóe qua trong óc hắn, chợt nghĩ ra cách siêu hay.
Lâm Phàm hất văng Phong Tiêu Thành dẫn đến người xung quanh chú ý.
Nghê Tuyết thầm kinh thán:
- Lợi hại, thâm tàng bất lộ.
Nàng không ngờ mình nhìn nhầm, người trẻ tuổi này quá lợi hại.
Mặc dù Phong Tiêu Thành chưa nhập môn nhưng vì bối cảnh gia đình nên thực lực đầy mình, ai dè bị đối phương dễ dàng hất ra, không đơn giản, thật là không đơn giản.
Chuyện sau đó suôn sẻ nhiều, trắc nghiệm vào môn phái rất đơn giản, có thể dễ dàng làm đệ tử tạp dịch.
Lâm Phàm phát hiện Phi Tiên môn có chỗ không công bằng. Cùng nhau trắc nghiệm nhưng có người trở thành đệ tử ngoại môn, cao hơn đệ tử tạp dịch một cấp. Có người biểu hiện ưu tú được trưởng lão môn phái thu làm đệ tử.
Đây là tượng trưng không công bằng.
Khoảnh khắc bước chân vào môn phái, Lâm Phàm phát hiện môn phái trong Chân Tiên giới thật không tầm thường, nồng độ linh lực trong môn phái đậm hơn xa bên ngoài. Nguyên môn phái dường như được trận pháp bao trùm khiến linh khí đậm hơn.
Lâm Phàm cảm thán:
- Lợi hại, không ngờ môn phái trong Chân Tiên giới lợi hại hơn tông môn ở vùng đất Nguyên Tổ.
Trong Viêm Hoa tông, trừ Vô Địch phong của hắn có Lão Hắc nên lực lượng thiên địa đậm đặc hơn, những nơi khác không khác nhiều với bên ngoài.
Sau khi thành công vào môn phái, các đệ tử tạp dịch đi theo người khác dẫn dắt đến đại điện nghe dạy dỗ. Lâm Phàm thì quan sát kỹ bốn phía.
Lâm Phàm lặng lẽ vỗ đệ tử đứng cạnh:
- Lão đệ, môn phái của chúng ta lớn thật nhỉ.
Nam nhân đứng cạnh hắn trào phúng:
- Đồ nhà quê.
Lâm Phàm nghe vậy khó chịu, đúng như hắn nghĩ, người Chân Tiên giới không thân thiện chút nào, mới nói một câu đã bị châm biếm, còn vương pháp không?
Hắn đến đây là đúng, tồn tại môn phái như vậy là rắc rối lớn cho việc thống nhất hòa bình Chân Tiên giới, phải chèn ép nó.
Nhưng Lâm Phàm có một chuyện muốn hỏi, phải tìm hiểu kỹ.
Lâm Phàm hỏi:
- Ài, mới từ nông thôn đến, không quê mùa không được mà. Xem biểu tình của lão đệ chắc cái gì cũng biết, vậy ngươi có biết kho đan dược của Phi Tiên môn chúng ta ở đâu không?
Nam nhân cao cao tại thượng liếc mặt Lâm Phàm, khinh thường nói:
- Ai là lão đệ của ngươi, có biết ta là ai không? Ngươi có biết cữu cữu của ta là đệ tử nội môn trong Phi Tiên môn?
Tâm thái của Lâm Phàm tốt đẹp, hắn cười nói:
- À, thì ra là tiên đời thứ hai, thất kính thất kính, ta quê đời thứ hai, không hiểu mấy chuyện này, đừng trách.
Nam nhân đắc ý nói, vênh váo như thể mình biết tuốt:
- Đồ khùng, nhưng ngươi đã hỏi thì lão tử nói cho, cái này là cữu cữu mách với ta. Kho đan dược của môn phái nằm ở góc tây nam, kiến trúc cao nhất, nơi đó có con yêu tiên đã thành tiên trấn thủ, ai đến gần mà không được chỉ lệnh của môn phái sẽ bị nó nuốt trọn.
Lâm Phàm thầm ghi nhớ:
- À, góc tây nam.
Tin tức này rất hữu dụng, phải ghi nhớ.
Lâm Phàm hỏi:
- Vậy kho tiên pháp của môn phái chúng ta ở đâu?
Nam nhân nhìn hắn:
- Ngươi đến đây làm gì? Là vào tiên môn hay để điều tra? Tự nói xem có phải ngươi bị khùng không?
Lâm Phàm cười nói:
- Thôi thôi, không hỏi, không biết thì thôi.
Nam nhân nghe câu này chỉ vào mình, giật mình hỏi:
- Cái gì? Ngươi nói cái gì? Ta không biết? Ngươi biết cữu cữu của ta là ai không mà bảo là ta không biết?
Lâm Phàm nói:
- Cữu cữu của ngươi là đệ tử nội môn, ngươi mới nói rồi.
- Ha ha, đã biết cữu cữu của ta là ai mà ngươi còn nghi ngờ ta không biết? Nói cho ngươi biết, chỗ đó nằm ở góc đông bắc, có thư tiên trấn thủ, ai đi tới đó khi chưa nhận được lệnh sẽ bị nhốt vào thế giới thư tiên mãi mãi không thể ra.
Nam nhân nói xong ngẫm nghĩ, bật cười nói:
- Buồn cười, dám nói ta không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận