Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 563: Đây là quang minh chính đại

Đệ tử Phi Tiên môn khó hiểu nhìn các bóng người ẩn vào hư không, chẳng biết xảy ra chuyện gì mà kinh động trưởng lão môn phái. Chưởng giáo cũng tự mình rời núi thì hiển nhiên không phải việc nhỏ.
Bọn họ đều là đệ tử bình thường, sao có thể tiếp xúc đến việc lớn cỡ này, chỉ đứng ngoài góp vui.
Dù sao không liên quan gì đến họ, chẳng được chút ích lợi nào.
Nhưng hiện giờ bí cảnh trong lĩnh vực môn phái liên tục biến mất, nghe đồn là bị con yêu thú khủng bố nuốt mất.
Không ai biết tình huống cụ thể nên không chắc chắn, dù sao không ai thấy con yêu thú kia.
Bí cảnh biến mất ảnh hưởng rất lớn đến họ, làm đệ tử bình thường cần đi bí cảnh tôi luyện tìm cơ duyên, giờ mất chỗ tìm cơ duyên thì sau này sống sao?
Một số đệ tử mới vào môn phái rất lo buồn, đừng để mới vào môn phái không lâu đã phải đi môn phái khác.
Không có bí cảnh tu luyện thì tiền đồ phát triển của môn phái này đã tiêu đời.
Góc tây nam, xung quanh kiến trúc cao nhất.
Càng đến gần tim của hắn đập càng nhanh.
Đây là lần đầu tiên Lâm Phàm đến Chân Tiên giới mà quang minh chính đại cướp bóc trong nhà người ta.
Từ xa hắn đã thấy một con yêu thú nằm sấp nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cửa nằm sau mông yêu thú, hiển nhiên không giải quyết nó thì tuyệt đối không đi vào được.
Cảm nhận hơi thở người lạ, yêu thú mở con mắt vàng ra, mắt vàng toát ra hơi thở cao quý, nó lười nuốt đệ tử tạp dịch.
Yêu thú mở miệng nói:
- Nơi này cấm đệ tử tạp dịch vào, biến.
Lâm Phàm hơi khó chịu, hắn không ngờ người của Chân Tiên giới càn rỡ thì thôi đi, giờ yêu thú canh cửa mà cũng cuồng như vậy.
Đệ tử tạp dịch có gì sai?
Hắn đã hiểu đệ tử tạp dịch bị người kỳ thị.
Lâm Phàm chỉ phía sau, biểu tình ngạc nhiên kêu lên:
- Xem kìa, phía sau ngươi có người ngoài hành tinh!
Yêu thú không biết đệ tử tạp dịch này đang nói gì nhưng tò mò ngoái đầu nhìn. Không có gì, không thấy gì hết, yêu thú tức giận quay đầu lại, con ngươi màu vàng co rút.
Từ khi nào đệ tử tạp dịch đứng ở phía xa đã xuất hiện trước mặt nó.
Yêu thú muốn rống lên:
- Ngươi . . .!
Nhưng bộp một tiếng nó bị đối phương ấn xuống đất.
- Câm mồm lại, hãy nhận tình yêu của ta dành cho ngươi!
Lâm Phàm co năm ngón tay đấm vào đầu nó, lực lượng hùng hồn truyền vào chấn vỡ sọ não.
Chỉ là Bán Thần cảnh mà vênh váo cái gì.
Lâm Phàm nhanh chóng bỏ xác chết vào trữ vật giới chỉ.
Thánh Thổ Châu sống trong trữ vật giới chỉ không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, trong thời gian này luôn có vật thể lạ tiến vào, làm nó hết hồn bay tới bay lui, còn tưởng chỗ này thành đống rác.
Thánh Thổ Châu nhìn xác một con yêu thú bay vào thì không biết nên nói cái gì.
Tên kia ở bên ngoài làm chuyện gì?
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Hừ! Yêu thú nho nhỏ, còn nhỏ đã càn rỡ như vậy, lớn lên thì ngang ngược cỡ nào?
Nhưng nó không có thời gian lớn lên, đã bị hắn đấm chết, xem như cho nó sự giải thoát. Đương nhiên phải giữ xác lại, khi đói bụng có thể lôi ra nướng ăn.
Động tĩnh chỗ này rất nhỏ, không gây chú ý.
Người Phi Tiên môn không biết chuyện xảy ra nơi đây.
Tay Lâm Phàm dán lên cửa đá, hơi tiếc nuối vì cánh cửa không được tốt, không có giá trị thu về.
Bùm!
Lực lượng va chạm, cửa vỡ nát.
Lâm Phàm sốt ruột đi vào, thu gom hết mọi thứ bên trong.
Nơi cất giữ đan dược của Phi Tiên môn tất nhiên không thể coi thường, dù gì nằm trong mười môn tiên đạo, không nghèo được, cho nên hắn phải hốt hết.
Thật nhiều đan dược liên tục bị bỏ vào trữ vật giới chỉ.
Thánh Thổ Châu ở bên trong rất buồn khổ, thấy một đống đốm sáng bay tới, ban đầu nó không biết là cái gì nhưng khi thấy rõ thì giật mình trợn mắt há hốc mồm.
Thánh Thổ Châu đã bị biển đan dược bao phủ.
- Không thể nào! Ở đâu ra nhiều đan dược vậy? Tên kia rốt cuộc làm gì bên ngoài?
Lúc này Lâm Phàm đứng ngay chính giữa phòng chứa đan dược, vung tay lên, vô số đan dược biến mất, căn phòng trống rỗng, không còn một viên đan dược dù là loại thấp kém nhất.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Chất lượng giữ an toàn của Phi Tiên môn thật kém, gom hết đan dược bên trong rồi mà chưa có ai đến.
Lâm Phàm luôn miệng nói không tin được, nếu ở Viêm Hoa tông thì chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra.
Bốn phía trống trơn, mỗi nấc thang đặt đan dược đều sạch sẽ.
Trong đó có bao nhiêu tiên đan đỉnh cao thì không quan trọng, có thứ tốt phải đem về từ từ nghiên cứu.
Lâm Phàm bước ra cửa đá, gió lạnh thổi qua.
Lâm Phàm cười nói:
- Ôi chao, cơn gió này giống như mình bị người phát hiện.
Các đệ tử lo làm việc của mình, không hề hay biết tình huống khác lạ ở đây.
Chỗ kho công pháp.
Lâm Phàm đi nghênh ngang chứ không thận trọng lại gần.
Một đệ tử đi ngang qua, thấy môi Lâm Phàm treo nụ cười quái dị thì nghi hoặc hỏi:
- Vị sư đệ này, ngươi đi chỗ đó làm chi?
Lâm Phàm nhìn đối phương, thản nhiên nói:
- Dọn sạch kho công pháp của môn phái.
- A?
Không đợi đệ tử kia phản ứng lại Lâm Phàm đã đi xa.
- Khùng!
Trong mắt đệ tử kia thì sư đệ này bị hỏng não, nếu không đã chẳng nói ra lời điên khùng như thế.
Công pháp ở đây là nền móng của Phi Tiên môn, tiên pháp đỉnh cao đều đặt trong đó. Có thư tiên trông giữ, không được chỉ lệnh của môn phái thì không cho phép ai lại gần.
Khi Lâm Phàm đến nơi thì thư tiên cảm ứng được ngay hơi thở xa lạ.
Một giọng nói hùng hồn nổ vang trong đầu Lâm Phàm:
- Đệ tử tạp dịch hãy trở về chỗ ngươi nên ở, nơi này không phải loại người như ngươi có thể đến.
Giọng nói ngầm cảnh cáo là nếu còn dám lại gần hơn thì tự gánh lấy hậu quả.
Lâm Phàm không nghe theo, đây là chỗ cuối cùng hắn muốn đến, phải đến quang minh chính đại, dù bị phát hiện thì có sao, ít ra thứ hắn nên có được nằm ngay trước mắt.
Dù đám người kia chân thật nhanh nhưng hắn đủ sức dọn sạch trước khi họ về.
Thư tiên phát hiện đệ tử tạp dịch này hơi càn rỡ, phớt lờ cảnh cáo của mình, còn dám đến gần nữa. Là mất trí hay cho rằng nó đang đùa?
Trang sách bay ra lơ lửng trước cánh cửa gỗ, trên trang sách có thần văn màu vàng tỏa ra thần huy.
Khi Lâm Phàm nhìn tờ giấy này thì hơi ngạc nhiên, hắn chưa bao giờ gặp thứ như vậy:
- Thật là thần kỳ.
Hắn không ngờ trang sách cũng có thể thành tiên, nhưng nhớ đến ghế đá thì hết thấy lạ. Ghế còn thành tinh thì một tờ sách cũng có thể.
Thư tiên lạnh lùng nói:
- Bản thư tiên kêu ngươi đứng lại, không nghe hiểu sao?
Đối phương dám bước lên thêm một bước là nó sẽ phản kích.
Lâm Phàm không đáp lại, tiếp tục tiến lên.
Thư tiên lạnh lùng quát:
- Càn rỡ, không nghe khuyên can!
Bản thể bộc phát ra ánh sáng vàng, mỗi luồng sáng như gai ánh sáng bắn ra bốn phương tám hướng, tạo thành uy thế mênh mông, uy vũ.
Bề mặt trang sách hiện ra một vòng xoáy đen ngòm xoay tròn như con quay, điểm trung tâm là lỗ đen có thể hút hết mọi thứ xung quanh.
- Hừ! Đệ tử tạp dịch ngu muội muốn chết, vậy không thể trách bản tiên thư. Đây là thế giới trong sách của bản tiên thư, bị hút vào là ngươi mãi mãi không thể đi ra. Làm đệ tử của Phi Tiên môn nhưng không biết quy định của môn phái, vậy thì cho ngươi . . .
Thư tiên chưa nói hết câu bỗng thấy khủng hoảng, một bàn tay đập nó dính ván cửa.
Lâm Phàm co năm ngón tay vò tờ giấy thành một cục:
- Phiền quá, vòng xoáy màu đen dùng để làm gì? Đẹp đấy.
Lâm Phàm rất bất đắc dĩ, hắn rất trông chờ vào thư tiên, cứ tưởng có chiêu thức gì lợi hại nhưng hóa ra là loại phong ấn.
Nhưng phong ấn có ích gì?
Hoàn toàn vô dụng.
Lâm Phàm đẩy cửa vào, đập vào mắt là tiên pháp đầy phòng.
Hít mũi có thể ngửi được mùi thời gian, hiển nhiên những tiên pháp này được cất chứa rất lâu, có mùi mốc.
Lâm Phàm lắc đầu thất vọng:
- Quá dễ dàng, trình độ bảo vệ an toàn của Phi Tiên môn quá thấp.
Lâm Phàm cứ nghĩ sẽ có chút rắc rối nhưng xem tình huống hiện giờ thì không rắc rối chút nào.
- Hốt, hốt hết!
Lâm Phàm vung tay lên, tất cả sách đều bị bỏ vào trữ vật giới chỉ.
Sâu trong môn phái, các Thần cảnh đang bế quan tham ngộ cảnh giới cao hơn đều mở mắt, mặt biến sắc, vội xuất quan. Bọn họ có linh cảm không may.
Trên mái hiên đại điện của môn phái.
Lâm Phàm đặt ghế đá trên nóc nhà, hắn ngồi xuống, giơ ngón tay nặn ra một giọt máu, hai ngón tay búng, giọt máu bay xa biến mất.
- Vị sư đệ này nổi điên làm gì? Mau leo uống, nơi này là đại điện, ngươi muốn chết sao?
Khi Lâm Phàm ngồi bên trên hấp dẫn nhiều đệ tử vây xem, bọn họ cảm thấy tên này bị khùng, không biết sống chết ngồi trên nóc đại điện, không biết nơi đây là đâu sao?
Phong Tiêu Thành ở trong đám đông thấy cảnh đó thì mừng rỡ:
- Các vị các sư huynh, tên này là đệ tử tạp dịch, hắn đang làm nhục Phi Tiên môn chúng ta!
Phong Tiêu Thành không ngại đổ dầu vào lửa, gã luôn vắt óc tìm cách dạy cho tiểu tử này một bài học, giờ thì hay rồi, hắn tự tìm chết, không ai ngăn được.
Nếu để cao tầng môn phái biết sẽ một chưởng diệt hắn.
- Oách quá, ta vào môn phái bốn, năm năm chưa từng thấy ai càn rỡ như vậy. Ngồi trên đó chắc rất sướng, hoàn toàn đè chưởng giáo xuống.
Nghê Tuyết cũng có mặt trong đám người, nàng rất lo lắng, vốn định không lên tiếng vờ như không biết nhưng nàng không làm được.
- Lâm sư huynh hãy mau xuống dưới! Đây là đại điện chưởng giáo, sư huynh ngồi bên trên là đại nghịch bất đạo!
Lâm Phàm cười, bất đắc dĩ lắc đầu, hô to:
- Này! Các Thần cảnh của Phi Tiên môn chết hết rồi sao?
Mọi người giật mình trợn mắt há hốc mồm.
Năng lực tìm đường chết quá dữ, dám mắng thái thượng trưởng lão, không muốn sống nữa, không ai cứu hắn được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận