Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 564: Vẫn không thể nào, đời này đều không thể

- Nghiệt chướng!
Một tiếng gầm rung trời từ xa vọng đến. Các đệ tử nghe tiếng quát tức giận đó thì đổ mồ hôi lạnh, sợ hãi dưới khí thế vô hình kia.
Chủ nhân giọng nói phát hiện tu vi của đám đệ tử vây xem quá yếu, không chịu nổi khí thế hùng hồn của mình nên thu hơi thở lại, chỉ nhằm vào một mình Lâm Phàm.
Đám đệ tử cảm giác như bị ngọn núi lớn đè, suýt nghẹt thở, ngay sau đó khí thế tan biến, áp lực khủng bố biến mất.
Các đệ tử hò reo:
- Là thái thượng trưởng lão!
Đối với các đệ tử thì ai bí ẩn nhất trong môn phái?
Chắc chắn là thái thượng trưởng lão trong truyền thuyết. Bọn họ ở sâu trong môn phái, không bao giờ xuất hiện, một lòng truy tìm tiên đạo, trừ phi môn phái gặp tai họa diệt môn mới xuất hiện, bình thường không hỏi đến.
Càng làm các đệ tử hưng phấn là hình như toàn bộ thái thượng trưởng lão đều có mặt.
Có đến năm vị thái thượng trưởng lão!
Các đệ tử chân truyền của Phi Tiên môn ngạc nhiên nhìn đại điện chưởng giáo, không biết xảy ra chuyện gì mà dẫn thái thượng trưởng lão ra. Bọn họ tò mò chạy tới, muốn nhìn xem có chuyện gì.
Có thể kinh động thái thượng trưởng lão thì không phải chuyện bình thường.
Lâm Phàm ngồi trên ghế đá nhìn năm vị thái thượng trưởng lão lơ lửng, bốn nam một nữ, xem phân phối là biết nam giới tu tiên chiếm ưu thế hơn nữ giới.
Nhưng ở trong mắt Lâm Phàm thì năm vị thái thượng trưởng lão này tu tiên đến mụ đầu, chỗ quan trọng của môn phái bị người xâm nhập mà không có cảm giác gì, lo cắm đầu tu tiên. Nếu có ngày nào môn phái bị người ta diệt cũng không biết gì.
Phong Tiêu Thành nói:
- Thái thượng trưởng lão, người này gan to bằng trời dám ngồi trên đại điện chưởng giáo, đây là coi thường chưởng giáo, coi thường môn phái! Tuy tu vi của đệ tử nhỏ yếu nhưng dù chảy cạn một giọt máu cuối cùng cũng phải lấy đầu hắn!
Phong Tiêu Thành làm đệ tử ngoại môn đương nhiên không có tư cách nói câu đó, nhưng tóm lại phải xúi giục cho tên kia gặp xui xẻo, biểu thị thái độ của mình.
Một thái thượng trưởng lão liếc qua:
- Ngậm miệng!
Phong Tiêu Thành sợ teo tim, không dám nói nhiều nữa.
Nghê Tuyết không biết tình huống trước mắt là sao, Lâm sư huynh chỉ là đệ tử tạp dịch mà sao dẫn năm vị thái thượng trưởng lão đi ra?
Một thái thượng trưởng lão nhìn Lâm Phàm chằm chằm, hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Lâm Phàm ngạc nhiên không tin được hỏi:
- Các ngươi không biết ta?
Năm vị thái thượng trưởng lão cảnh giác nhìn đối phương, trầm tư giây lát nhưng không nghĩ ra đối phương là ai.
Dương Tiên Tử lạnh lùng nói:
- Nghiệt chướng, mặc kệ ngươi là ai cũng phải bó tay chịu trói, leo xuống đại điện chưởng giáo đi!
Dương Tiên Tử đứng đầu thái thượng trưởng lão, giờ có một đệ tử tạp dịch ngồi trên đại điện chưởng giáo còn ra thể thống gì? Nếu bị người ngoài biết thì Phi Tiên môn bọn họ còn mặt mũi nào?
Sẽ bị người cười rụng răng.
Phía xa có đệ tử biểu tình hoảng loạn hét lên:
- Nguy rồi, nguy rồi! Đan Dược điện bị trộm, mọi thứ mất hết!
Đệ tử này vốn được môn phái cho phép đi Đan Dược điện lĩnh tiên đan, không ngờ chỗ đó không có ai, đặc biệt cửa đá bị người nổ nát. Gã nhìn là biết tình hình không ổn, vội vã đi vào sau đó xoe tròn mắt.
Trống không chẳng có gì, không còn một viên.
Đệ tử này chưa nói hết phía xa lại có đệ tử lao đến, kinh hoàng hét to:
- Công Pháp điện bị trộm, không có tiên pháp!
Nghe mấy lời này các đệ tử có mặt đều ngây người, bọn họ không tin được hai nơi quan trọng của môn phái bị người ta trộm.
Liên tưởng chuyện xảy ra mấy ngày gần đây trong môn phái, có lẽ hung thủ là người ngồi trên đại điện chưởng giáo.
Dương Tiên Tử tức giận run người:
- Cái gì!?
Dương Tiên Tử cảm ứng bằng thần hồn, quả nhiên hai chỗ đó trống rỗng, yêu tiên và thư tiên đều biến mất.
- Nghiệt súc, là ngươi trộm?
Ánh mắt mọi người cùng nhìn Lâm Phàm.
Lâm Phàm bình tĩnh ngồi, hắn cảm thấy mình nên giải thích rõ việc này.
Lâm Phàm giơ tay ra hiệu đám người đừng hoảng:
- Không tính là trộm, không thể dùng từ trộm, bản phong chủ quang minh chính đại lấy, ngươi nói trộm là ta không phục. Nếu không tin thì hỏi nó đi.
Khi thư tiên được thả ra thì nhiều người rất ngạc nhiên. Vì họ biết thư tiên là người bảo vệ Công Pháp điện, bây giờ nó bị chộp trong tay, vậy tức là thực lực của tiểu tử này rất khủng bố?
Thư tiên vừa đi ra liền cầu cứu:
- Cứu ta với, tên giặc này bị thương ta, trộm tiên pháp!
Lâm Phàm siết năm ngón tay:
- Đừng hoảng, nói rõ với họ có phải bản phong chủ quang minh chính đại đi tới trước mặt ngươi không?
Thư tiên đau đớn hút không khí, cảm giác bản thể sắp bị bóp nát.
Thư tiên hét to:
- Đúng đúng!
Nó là thư tiên, tu vi Luyện Hư Hợp Đạo, không tầm thường chút nào. Nhưng nó không có chút sức chống cự lại người này, hắn khủng bố đến mức nào?
Lâm Phàm cười nói:
- Nghe thấy chưa, bản phong chủ quang minh chính đại đi, ai còn nói ta trộm là ta không tha cho.
Dương Tiên Tử cau chân mày màu trắng:
- Bản phong chủ?
Dương Tiên Tử chợt nhớ ra:
- Ngươi là dân bản xứ vùng đất Nguyên Tổ? Không thể nào, cái khe đi vùng đất Nguyên Tổ đã bị Động Côn phong ấn, sao ngươi lên được?
Dương Tiên Tử không ngờ dân bản xứ của vùng đất Nguyên Tổ lẻn vào môn phái mà họ không hay biết gì, quá khủng bố.
Lâm Phàm cảm thán:
- Đúng vậy! Lâm Phàm của Vô Địch phong Viêm Hoa tông vùng đất Nguyên Tổ mới đến Phi Tiên môn làm đệ tử tạp dịch. Ta phải nói một tiếng, các ngươi nên quản lý lại môn phái của mình, không thân thiện gì hết. Còn có nhiều vấn đề, đi cửa sau, không thân thiện với đồng môn, thật khiến người bất đắc dĩ. Cứ tiếp tục thế này sẽ có ngày Phi Tiên môn bị đám người kia chơi tàn.
Không ngờ hắn nêu ý kiến giúp người ta, các đệ tử đều ngẩn ngơ.
Bọn họ rất muốn gầm rống: Tên giặc kia, ngươi đến trộm đồ chứ không phải tới răn dạy!
Dương Tiên Tử nháy mắt với bốn vị sư đệ, sư muội. Bốn người hiểu ý bày phong ấn phong tỏa không gian quanh môn phái, tuyệt đối không thể để người này rời đi, nếu không Phi Tiên môn sẽ mất mát lớn.
Tích lũy mấy ngàn năm bị hủy hoại trong chốc lát.
Lâm Phàm liếc qua:
- Các ngươi không cần căng thẳng đến vậy, ta không đi mà ở lại chờ các ngươi thì bày ra phong ấn làm gì, xem thường ta sao? Lâm Phàm này đầu đội trời chân đạp đất, chỉ quang minh chính đại lấy đồ chứ không làm chuyện trộm chó bắt gà.
- Ôi mợ!
Các đệ tử không kiềm được muốn lên tiếng, mặt dày quá vậy, có người vô sỉ đến mức này sao? có thể nói ra lời như vậy, đầu đội trời chân đạp đất? Ta phi!
Nghê Tuyết ngơ ngác đứng tại chỗ, cảm thấy Lâm sư huynh thật xa lạ. Đây là Lâm sư huynh ứng đối bình thản, cười tủm tỉm hồi mới nhập môn sao?
Ở trong mắt nàng thì Lâm sư huynh bây giờ cực kỳ bá đạo, đối mặt năm vị thái thượng trưởng lão mà không chút nhường bước, hễ là nữ nhân thì khó cưỡng lại phong phạm này.
Dương Tiên Tử không muốn nói gì thêm:
- Chỉ cần ngươi trả đồ lại thì Dương Tiên Tử ta đây có thể bảo đảm ngươi an toàn rời đi, tuyệt đối không làm khó dễ ngươi.
Khi biết thân phận của đối phương thì Dương Tiên Tử không muốn xảy ra chiến đấu trong môn phái, tuy lão và bốn vị sư đệ có nắm chắc hạ gục đối phương trong thời gian ngắn ngủi, nhưng nếu bị đối phương phá hủy môn phái thì không tưởng tượng nổi hậu quả.
- Không thể nào! Thứ bản phong chủ đã lấy vào túi thì mặc kệ lúc trước nó thuộc về ai, đã qua tay của bản phong chủ là thuộc về bản phong chủ. Còn về làm khó bản phong chủ hay không thì chẳng sao, bản phong chủ ở đây, các ngươi cứ lên, bản phong chủ đã sẵn sàng.
Lâm Phàm cảm thấy bọn họ đang đùa hắn, kêu hắn giao đồ ra? Vậy nhiều ngày qua uổng công hắn lăn lộn.
- À, các ngươi luôn bế quan tu luyện chắc không biết việc khác. Những bí cảnh bên ngoài quý tông cũng bị bản phong chủ lấy đi, lý do đơn giản vì có những vùng đất mạo hiểm này khiến tông môn rất không hài hòa, các đệ tử đa số lén hại nhau vì bảo bối. Nên bản phong chủ di chuyển đi cũng vì các ngươi, không cần cảm tạ ta làm gì, đây là việc một người ôm lòng thiện ý nên làm.
Dương Tiên Tử tức giận quát:
- Nghiệt chướng, chịu chết!
Dương Tiên Tử không nhịn được nữa, không đập chết tên này thề không làm người.
Các đệ tử ở bên dưới thấy tình huống này liền bỏ chạy, nếu ở lại đây sợ lát nữa không biết chết như thế nào.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Không thân thiện gì hết.
Lâm Phàm nhìn vệt sáng trắng trong thiên địa, nó biến hóa muôn vàn bắn tới. Hắn mỉm cười giơ ghế đá đập một phát.
Pháp lực hùng hậu phát ra từ luồng sáng trắng, Lâm Phàm lùi lại mấy bước mới đánh bay nó được.
Luồng sáng trắng bắn về phía kiến trúc phương xa, nổ tung, kiến trúc sụp đổ kèm theo tiếng đám đệ tử rên rỉ.
Lâm Phàm vung vẫy cánh tay:
- Cái này không liên quan đến ta, là ngươi ra tay, là ngươi giết người.
Pháp lực hùng hồn vừa rồi thật dày nặng, hắn suýt mất mặt.
Xem ra lực lượng của mình còn chưa đủ, cách biệt giữa Bán Thần cảnh và Thần cảnh hơi lớn. Dù vậy hắn không hụt hơi, không phục thì nhào vô, cùng lắm mười giây sau làm lại từ đầu.
Dương Tiên Tử tức xì khói:
- Đồ khốn nạn chết không đáng tiếc! Các vị sư đệ, cùng nhau ra tay giết tên này!
Trong khoảnh khắc pháp lực bắn ra trên trời, năm cường giả Chân Tiên cảnh bộc phát ra uy thế khủng bố tột độ.
Nếu không phải năm người kiểm soát thì uy thế đó đã nghiền đám đệ tử đang chạy thành thịt vụn.
Nghê Tuyết cũng chạy, nàng ngoái đầu nhìn bóng dáng đứng trên nóc đại điện phía xa, không biết nên nói cái gì.
Lâm Phàm cười to bảo:
- Tốt, đến đây đi! Vừa lúc xem thử các ngươi mạnh cỡ nào!
Người Lâm Phàm phình ra, lực lượng kinh khủng bộc phát.
Tuy hệ thống tu luyện khác nhau nhưng mục tiêu cuối cùng đều như nhau, đó là sức mạnh.
Lâm Phàm cất ghế đá, giẫm chân, đại điện chưởng giáo sụp đổ thành đống đổ nát. Dương Tiên Tử bất chấp mấy chuyện này, vì tốc độ của dân bản xứ nhanh đến cực độ đã xuất hiện bên cạnh họ.
- Lực lượng Chân Võ!
Năm ngón tay co lại, nắm đấm cuồng bạo đánh ra.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thiên địa nổ vang, dư ba lực lượng lấy sáu người làm trung tâm khuếch tán nhanh ra ngoài, kiến trúc cách gần khoảnh khắc vỡ nát thành tro.
Đối với Phi Tiên môn là mất mát nặng nề.
Sau cùng Lâm Phàm nặng nề rơi xuống phế tích.
Đánh với năm vị Thần cảnh mà chống cự được ba mươi chiêu, Lâm Phàm phát hiện tiên bảo của Chân Tiên giới quả nhiên vô cùng kỳ diệu, làm hắn thấy khó chơi.
Có lẽ đây là chênh lệch về lực lượng nên mới thấy khó chơi.
Dương Tiên Tử giục:
- Đi, lấy tu di giới của hắn về, đồ vật chắc còn ở bên trong!
Mới rồi tiên bảo của năm người đều đánh vào người dân bản xứ này, bọn họ mà trúng đòn cũng sẽ hấp hối chứ đừng nói là dân bản xứ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận